Nặng gánh vì giấc mơ của cha mẹ
Ngày càng nhiều đứa trẻ rơi vào trầm cảm, thậm chí tự hủy hoại bản thân mình trước những giấc mơ, những áp lực mà các bậc cha mẹ đặt ra. Bất hạnh, như một sợi dây nối từ thế hệ này sang thế hệ khác vì những suy nghĩ lệch lạc…
Áp lực học hành, buộc gánh giấc mơ của cha mẹ, trẻ dễ rơi vào trầm cảm.(Ảnh minh họa)
Những cuộc đầu tư sai lầm
Có lẽ cả cuộc đời, vợ chồng chị Lê Phan Thảo Ng., cùng là giáo viên cấp 3, ngụ tại Tân Phú, TPHCM sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc phát hiện con mình nằm mê man trong phòng ngủ với những vỉ thuốc ngủ rải rác chung quanh. Sau khi được cấp cứu, cháu T., 15 tuổi đã qua khỏi, nhưng sức khỏe ảnh hưởng không ít.
Mãi sau khi hồi phục một thời gian, T. mới thú thật, suy nghĩ về cái chết bắt đầu khởi phát trong em từ gần 1 năm nay, lúc em bước vào năm cuối của cấp 2. Chính xác hơn là từ khi cha mẹ đặt cho em mục tiêu, bắt buộc phải phấn đấu để thi đậu vào trường điểm của quận.
“Bài ca” mà cha mẹ luôn rỉ rả bên tai, là do ngày xưa cha mẹ không đủ giỏi, nên giờ đây chỉ có thể là giáo viên hợp đồng của một trường tư, tương lai không được bảo đảm. Chỉ có học giỏi, xuất phát điểm tốt thì mới có thể thi vào một trường đại học chính quy, danh giá, “làm nên cơm nên cháo” sau này. Thực chất, T biết mình học không xuất sắc.
Em lo lắng không biết mình có đậu nổi vào trường điểm của quận không, nếu không đậu sẽ bị cha mẹ la mắng, làm cha mẹ thất vọng. Em lại cũng lo lắng, nếu may mắn đậu vào, nghe nói trường ấy “sắt” lắm, với học lực của mình sợ không theo kịp, lỡ như đội sổ, ở lại lớp hay bị đuổi học thì cha mẹ lại càng sốc hơn…
Chừng ấy ý nghĩ quay cuồng khiến em áp lực, biếng ăn, mất ngủ và rụng tóc. Nhưng bên ngoài, em vẫn tỏ ra bình thường nên cha mẹ em không hề biết những gì đang diễn ra trong con mình. Cho đến ngay trước kì thi, em quyết định chọn cái chết để trốn tránh những khó khăn sắp đối mặt.
Trường hợp đau lòng của em T. ở Tân Phú không phải quá hiếm. Phải nhìn nhận rằng trẻ em ngày nay được sống đủ đầy, sung sướng hơn xưa nhiều, nhưng cạnh đó, áp lực của các em cũng lớn hơn.
Những thế hệ trước đây chương trình học nhẹ nhàng, học sinh chỉ một buổi học, một buổi nghỉ, còn học thêm hay không tùy vào cha mẹ. Ngày nay, trẻ đi học một ngày 2 buổi, tối về nhà còn phải đảm bảo bài tập. Chưa hết, những thời gian trống trong ngày, trong tuần các em còn phải chạy theo đủ thứ lịch học, từ ngoại ngữ đến năng khiếu.
Có mặt tại Trung tâm ngoại ngữ Mỹ Úc vào 9h tối, chị Nguyễn Thị Châu Lâm, nhân viên tín dụng ngân hàng, ngụ tại Ung Văn Khiêm, Bình Thạnh đang chờ chở con mình về. Con gái chị học lớp 2, và từ hồi lớp một đã được đưa đến trung tâm để luyện tiếng Anh.
“Thế hệ của tôi đã dốt ngoại ngữ nên bỏ mất nhiều cơ hội. Con tôi nhất định phải giỏi ngoại ngữ, lấy nó làm tấm vé bước ra ngoài thế giới”, chị Lâm chia sẻ. Rõ ràng, mong muốn của chị Lâm cũng như nhiều bậc cha mẹ khác là hoàn toàn chính đáng. Nhưng, chị Lâm cũng như nhiều cha mẹ khác lại bổ sung cho con mình một lịch học dày cộp.
Như cháu gái con chị Lâm, ngoài học tiếng Anh, cô bé còn học thêm lớp vẽ, đàn. Hỏi sao mới lớp 2 mà cho cháu học nhiều như thế, chị Lâm lại lấy “câu chuyện thế hệ” để làm lý do. Bởi ngày xưa chị khó khăn, ít được học hành, phát triển năng khiếu nên bây giờ cứ cho con học được gì là học hết.
Trong kế hoạch của mình, chị còn định khi nào con gái đã ổn tiếng Anh, còn cho con đi học thêm tiếng Nhật, vì gia đình có bà con bên Nhật, lớn lên định hướng cho đi Nhật du học. Đứa trẻ 7 tuổi đeo cặp leo lên xe, gương mặt lờ đờ mệt mỏi, người mẹ nổ máy chạy đi, tiếng nói còn rơi rớt lại phía sau: Phải tranh thủ về nhà xem trước bài ngày mai nữa con!
Có nhiều phụ huynh như chị Lâm, được gọi là những phụ huynh “tham đầu tư”. Họ muốn bù đắp cho con những điều mà mình chưa bao giờ được có. Họ rất muốn đầu tư cho con mình tối đa trong việc học. Nghe ở đâu có phương pháp giáo dục nào mới là mua phần mềm về bảo con học, dù chưa được kiểm chứng hay dở, thấy các cha mẹ khác chia sẻ đang cho con học chương trình này hay, chương trình kia tốt, họ liền bắt con đi học ngay.
Họ có thể tiếc tiền mua sắm, chi trả cho bản thân, nhưng với chuyện học của con họ không tiếc tay. Chỉ tiếc rằng, sự đầu tư ấy lại tham lam, giàn trải. Để rồi tiền thì tốn, con trẻ mất nhiều thời gian cho các khóa học, nhưng không nhận được nhiều ngoài mệt mỏi và áp lực.
Mỗi người hãy sống tốt phần đời mình
Mạnh tay đầu tư cho việc học của con, cha mẹ đồng thời cũng đặt lên vai trẻ một thứ áp lực gọi là kì vọng. Kì vọng con sẽ sống tốt hơn mình, kì vọng con sẽ nhận nhiều điều tốt đẹp hơn mình, kì vọng con sẽ được thụ hưởng những điều mình chưa từng thụ hưởng, làm được những điều cha mẹ chưa thể làm.
Nhiều cha mẹ vẫn nghĩ rằng, sự hy sinh và kì vọng của cha mẹ sẽ là động lực lớn thúc đẩy con mình nỗ lực, đi về phía trước, đạt được thành quả. Và thực tế cũng có những trường hợp như thế. Nhưng đó là ở những trường hợp cha mẹ cực kì may mắn, vì có đứa con “thần kinh thép” và ý chí cầu tiến cao. Hoặc, tình cờ sự thúc ép của cha mẹ hợp với mong muốn, năng lực của con.
Còn ngược lại, với trẻ có tinh thần không mạnh mẽ cho lắm, sự kì vọng lớn lao của cha mẹ là sợi dây vô hình thít chặt lấy con, là tảng đá đè nặng lên tâm trí con. Mà tiếc thay, những trường hợp như thế giờ đây không phải là ít.
Video đang HOT
Một chuyên viên tâm lý, bà Lê Thi Minh Nga chia sẻ, trong số những người đưa con đến tham vấn do mắc phải những vấn đề tâm lý, rất thường gặp trường hợp những đứa trẻ phát sinh chướng ngại tâm lý do áp lực kì vọng từ cha mẹ. Có em còn thường xuyên đập đầu vào tường vì càng học càng thấy mình mau quên, trí nhớ kém nên nảy sinh tâm lý tự trừng phạt mình. Em học sinh ấy trước đây từng nhiều năm liền là học sinh giỏi, niềm tự hào của cha mẹ, dòng họ, và từng được cha mẹ đặt ra mục tiêu phấn đấu nhận học bổng du học toàn phần của một trường đại học danh giá ở Mỹ.
“Điểm chung của các bậc phụ huynh ép con học, đặt áp lực học hành cho con chính là họ mang suy nghĩ cố chấp rằng chỉ học thật giỏi mới là con đường duy nhất để đạt sự như ý trong cuộc sống. Họ không hiểu rằng, mỗi đứa trẻ có một tố chất, năng lực khác nhau. Có em thông minh, xuất chúng, có em trí thông minh ở mức bình thường. Có em đam mê tự nhiên, cũng có em chỉ thích theo đuổi nghệ thuật.
Có em chịu được áp lực cao, nhưng cũng có em tâm lý rất mong manh. Ép các em vào cái khuôn do chính mình đặt ra chính là làm khổ các em, đem đến bất hạnh cho các em. Và chắc chắn, học giỏi không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công và hạnh phúc. Nhìn chung quanh cuộc sống, nhìn vào mỗi cuộc đời con người sẽ thấy sự thật ấy”, bà Lê Thị Minh Nga chia sẻ.
Hơn nữa trong quá trình gò ép con, bắt đứa trẻ gánh lấy giấc mơ của mình, bản thân cha mẹ có hạnh phúc không? Hẳn nhiên khó lòng mà hạnh phúc được. Bản thân cha mẹ, khi đưa con vào cuộc đua học hành, điểm số và thành tích, cũng đã tham gia vào đường đua ấy.
Đã phải hy sinh thời gian, hy sinh tiền bạc, hy sinh cả những hưởng thụ cuộc sống của riêng mình, hy sinh những khoảnh khắc mà đáng ra gia đình có thể thong thả bên nhau. Cho những giấc mơ không biết đã đặt đúng chỗ hay không, có thành sự thật hay không. Khi ấy, cả cha mẹ và con đều bị lao vào vòng xoáy, thành những vận động viên trên đường đua nước rút. Và gia đình chỉ còn là chốn trú chân tạm bợ để vươn đến một tương lai xa xôi hơn.
Cha mẹ hy sinh vì con, còn con thì lựa chọn từ bỏ đời mình vì áp lực trước sự kì vọng, hy sinh ấy. Đó là một bi kịch mà các bậc cha mẹ cần sáng suốt nhận ra trước khi quá muộn. Cả cha mẹ và con đều cần hạnh phúc, trước hết ở phần đời của mình.
Cha mẹ châu Á chi tiền, ép con đua thành tích
Nhiều phụ huynh ở các nước châu Á mạnh tay chi tiền, ép con cái học hành từ nhỏ với hy vọng chúng sẽ thành tài. Song điều đó vô tình tạo áp lực lớn khiến con trẻ tổn thương.
Trước kỳ thi giữa kỳ, mẹ của Wen Zi Xu (11 tuổi, Thành Đô, Trung Quốc) hỏi xem con trai đặt mục tiêu về điểm số thế nào. Cậu đáp 100 điểm cho môn tiếng Anh, 95 trở lên với môn Toán và trên 80 đối với tiếng Trung - môn yếu nhất.
Song mẹ Zi Xu không vừa lòng, bà nói như vậy là "chưa đủ". Cậu bé 11 tuổi tỏ ra sợ sệt: "Nhưng nếu con hứa được 85 điểm mà không đạt thì mẹ sẽ mắng con. Nên từ từ để con cố được không ạ?".
Biết mình nghiêm khắc, nhưng bà mẹ cho rằng còn có nhiều phụ huynh "không bao giờ chấp nhận dù chỉ một lỗi nhỏ của con trẻ trong các kỳ thi".
"Họ yêu cầu con phải đạt 100 điểm. Một số người thậm chí còn đánh đập chúng nếu không đạt được con số đó", bà Feng Ji kể.
Để tìm hiểu xem phụ huynh sẽ làm gì để đạt được kỳ vọng với tương lai của con, The Family Affair có series phóng sự theo chân các gia đình tại các nước châu Á như Trung Quốc, Ấn Độ, Philippines, Singapore và Hàn Quốc.
Họ nhận thấy cha mẹ khắp các nước châu Á vật lộn để trả lời cho câu hỏi: "Làm thế nào để con cái đạt được thành công?", rồi mắc kẹt trong cuộc đua thành tích.
Cha mẹ Wen Zi Xu không muốn con phạm lỗi dù là nhỏ nhất trong các kỳ thi.
Mạnh tay chi tiền
Với trường hợp của Wen Zi Xu, cha mẹ theo sát cậu từ khi còn nhỏ. Chưa đầy 1 tuổi, Zi Xu đã tập bơi. Trước năm lên 3, cậu bắt đầu học tiếng Anh. Từ năm 3-6 tuổi, cậu học piano. Mẹ cậu cho biết con trai đã học bóng chày trong một thời gian dài.
Lên lớp 3, Zi Xu làm quen với lập trình máy tính và học về công nghệ sáng tạo.
Cha mẹ cậu bé 11 tuổi đã chi khoảng 1 triệu nhân dân tệ (144.500 USD) cho các hoạt động giáo dục của con.
"Chúng tôi định nhân lúc cháu còn ít tuổi, cho nó học nhiều loại hình khác nhau để tìm ra điểm mạnh và phát triển. Giáo dục sớm chính là một sự đầu tư", bà Feng cho hay.
Là đứa con duy nhất trong nhà, Zi Xu hiểu rằng mọi người đang "cuống cuồng hết lên" để lo cho mình.
"Mọi người đều hy vọng biến cháu thành người giỏi nhất. Cha từng nói nếu không phải đầu tư tiền cho chuyện học của cháu, cả nhà đã được ở trong một căn biệt thự cao cấp và lái ôtô hạng sang", cậu kể.
Zi Xu được học bơi, chơi đàn piano, tiếng Anh từ khi còn nhỏ.
Wen Ju, cha của Zi Xu, hiện kinh doanh quảng cáo trực tuyến, muốn con trai tham gia vào lĩnh vực công nghệ vì tin rằng trí tuệ nhân tạo sẽ thay thế công việc của con người trong tương lai gần.
"Tôi cho rằng việc này phải được tiến hành càng sớm càng tốt. Nếu thằng bé bắt đầu muộn, nó không thể theo kịp tốc độ phát triển chóng mặt", người đàn ông 41 tuổi cho hay.
Từ năm lên 8, con ông đã dành 10 tiếng mỗi ngày để tham gia các lớp học liên quan đến công nghệ.
Bà nội cậu không giấu được sự tự hào: "Thằng bé đã tham gia nhiều cuộc thi và lần nào cũng giành giải thưởng".
Nhưng mẹ cậu thì không. "Bây giờ việc vào được trường cấp 2 tốt quan trọng hơn cả. Có thứ hạng cao mới là thứ đang quan tâm", mẹ Zi Xu nói.
Cha mẹ cậu bé bất đồng quan điểm. Trong khi một người muốn con có nhiều thời gian thư giãn và khám phá, người kia lại cố lấp đầy lịch trống của cậu với các lớp học thêm, ngay cả trong ngày chủ nhật.
"Trong tương lai, thằng bé có thể không phải người có điểm số cao nhất lớp. Nhưng nó có thể phát huy thế mạnh để cạnh tranh", cha Zi Xu nói với vợ mình.
Nhưng mẹ cậu khăng khăng bản thân đang vạch ra "thực tế tàn khốc": "Mọi đứa trẻ đều có cùng điểm xuất phát. Chúng có cùng lượng thời gian. Con chúng ta chưa đủ chăm chỉ. Cứ so sánh nó với những đứa trẻ khác đang miệt mài phấn đấu từng ngày, từng giờ mà xem".
Nhưng một thực tế rõ ràng là Zi Xu đang mệt mỏi và cố phản ứng lại với sự ép uổng từ gia đình.
"Cháu trông có vẻ hoạt bát và vui vẻ. Nhưng sâu bên trong, cháu vô cùng áp lực với chuyện học hành và hàng đống thứ chuyện khác. Chúng làm cháu thấy bất an", cậu bày tỏ.
Chạy theo tham vọng của con
ỞSingapore, cậu bé 9 tuổi Keane Yap hiểu rõ thế nào là một lịch trình kín đặc. Song đó là điều cậu muốn: Được đứng trong lớp hàng đầu, trở thành người nổi tiếng, một ngôi sao đa tài, có thể hát, nhảy và diễn xuất.
Lịch trình mỗi ngày của cậu đều kín mít. Thứ 2 học wushu, thứ 3 môn Toán và học diễn xuất 1-1, lớp luyện nói và luyện giọng vào thứ 4, thứ 5 là lớp tiếng Trung, học bơi và học hát ngày thứ 6.
Cậu bé 9 tuổi Keane Yap hiểu rõ thế nào là một lịch trình kín đặc.
Mẹ của cậu, Celine Yap, từng là nhân viên tổ chức sự kiện, đã quyết định ở nhà để dành thời gian cho con từ khi cậu mới 5 tuổi.
Hết lòng ủng hộ mơ ước của con, Celine Yap đã trở thành người quản lý kiêm lái xe, giúp cậu xây dựng hồ sơ cá nhân và đưa cậu đi tham gia vô số buổi chụp hình và các show thời trang.
Đến nay, Keane Yap đã tham gia 35 dự án, từ đóng quảng cáo đến phim truyền hình như Lion Mums, giành được nhiều giải thưởng trong các cuộc thi hát quốc tế như Liên hoan Âm nhạc Quốc tế Hong Kong.
Mỗi tháng, gia đình đã chi hơn 2.000 SGD (1.450 USD) cho các lớp học của Keane. Mẹ cậu coi đây là khoản đầu tư "quan trọng". Bà cũng cố gắng hỗ trợ để Dawn, chị của Keane, trở thành ngôi sao ca hát khi cô còn nhỏ.
"Các cuộc thi sẽ củng cố sự tự tin cho bọn trẻ. Tôi muốn chúng không sợ sân khấu và yêu thích biểu diễn. Đó là những kỹ năng mềm tôi đang cố trang bị cho con", bà Yab nói.
Là một đứa trẻ cầu tiến, Keane còn muốn học tốt tại trường. Chỉ cần có lần bị 80 điểm tiếng Anh, cậu sẽ xin cha mẹ cho đi học thêm. "Lớp của cháu toàn những người thông minh. Hầu hết đều đạt 85 điểm trở lên. Đó mới là lớp nhóm đầu".
Không muốn dừng bất cứ hoạt động biểu diễn nghệ thuật nào, nhưng khi điểm số các môn học giảm sút, cậu sẽ bị phạt. Mỗi tuần cậu chỉ còn được chơi game 5 tiếng, dưới sự giám sát của cha.
Biến con thành "nô lệ" cho ước mơ của mình
Không ép con phải có điểm số cao, nhưng Song Doo-hak (Hàn Quốc) lại kỳ vọng các con sẽ nối nghiệp. Người đàn ông 36 tuổi là tỷ phú tự thân và là nhân vật trẻ nhất từng đứng đầu một hiệp hội thương gia ở Hàn Quốc.
Sự nghiệp của anh bắt đầu với cửa hàng bánh mì kẹp được mở năm 2007.
Con gái lớn Yeon-ji (20 tuổi) và cô con thứ Eun-ji (16 tuổi) đều được nhận xét là "thần đồng" ở trường, từng giúp đỡ gia đình buôn bán từ nhỏ.
Cửa hàng làm ăn khấm khá nhưng khuôn mặt của các con của Song hiếm khi nở nụ cười.
"Năm cháu lên lớp 8, công việc ở cửa hàng rất bận rộn nên cháu phụ việc buôn bán nhiều hơn cả học. Cháu còn không có thời gian mà nổi loạn nữa", Yeon-ji nói.
"Bạn bè cháu thường đi ngang qua cửa hàng. Thấy họ được chơi vui vẻ trong khi mình phải làm việc, cháu cũng muốn đi chơi. Nhưng cháu bận làm bánh mì", cô gái 20 tuổi nói thêm.
Song thừa nhận vì quá chú trọng việc kiếm tiền, anh ít để tâm đến con cái. "Tôi không đưa các con đến công viên giải trí mà để chúng ở cửa hàng bánh mì. Tôi có thể cảm nhận từ biểu cảm của các thành viên trong gia đình rằng họ không hạnh phúc ngay cả khi chúng tôi ăn nên làm ra", Song nói.
Không chỉ các con mà ngay vợ của Song, Kim Mi-ok, cũng không đồng tình khi họ đang "biến con thành nô lệ" cho giấc mơ làm giàu của mình.
"Thay vì dạy chúng đi đường tắt, sao không cho chúng nhiều lựa chọn hơn. Chúng ta là cha mẹ, đó là nghĩa vụ phải làm. Ngay cả khi anh ép chúng đi lối tắt, liệu đó có phải con đường đúng đắn không?", Kim nói.
Nhưng theo anh, người chỉ đạt 100/400 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học, học giỏi ở trường không phải con đường duy nhất để thành công.
"Tôi đang cố tạo ra một lối tắt cho các con. Nếu cùng nhau làm việc, một ngày nào đó chúng ta có thể mở cửa hàng cho cả hai đứa".
Cha mẹ khắp các nước châu Á vật lộn để trả lời cho câu hỏi: "Làm thế nào để con cái đạt được thành công?", rồi mắc kẹt trong cuộc đua thành tích.
Quan điểm cực hay của 1 phụ huynh về thi và học trường chuyên, hóa ra lâu nay nhiều cha mẹ đang dạy con sai lầm Câu nói cửa miệng của khá nhiều phụ huynh cũng như nhiều người trong xã hội khi nói về học chuyên luôn là "áp lực lắm, mất hết tuổi thơ". Nói về áp lực học hành của con trẻ, dư luận xã hội thường nghĩ đến ngay nguyên nhân là do các trường chuyên tuyển sinh quá khó với những bài thi hóc...