Muốn giữ chồng nhưng không thể nào đổi tính
Thương con, tôi vẫn mong chồng quay lại nhưng không sao thốt ra thành lời được.
ảnh minh họa
Tôi là một phụ nữ đã lấy chồng và có cậu con trai năm nay vào lớp một. Vậy mà giờ đây tôi phải thui thủi một mình đưa con đến trường vì hai vợ chồng tôi đã ly thân cách đây 6 tháng. Hồi đó, chúng tôi quen nhau chưa được một năm thì kết hôn vì hai đứa đã đi quá giới hạn và có em bé. Một đám cưới nho nhỏ được tổ chức sau đó.
Trong thời gian chung sống, hai vợ chồng tôi thường xuyên cãi vã và tôi luôn là người thắng cuộc. Anh nhường nhịn tôi mọi thứ, anh không muốn vợ chồng to tiếng, cãi lộn, anh sợ hàng xóm cười chê. Còn tôi thì khác. Lúc nóng giận, tôi chẳng quan tâm tới những thứ xung quanh. Thậm chí, có thể vứt đi những thứ đang cầm trên tay hoặc trước mặt. Và tất nhiên nếu anh đi nhậu, chỉ cần một cuộc điện thoại là 5 phút sau anh phải có mặt tại nhà. Cũng vì tính hiếu thắng đó mà giờ này tôi phải nuôi con một mình.
Video đang HOT
Thời gian dần dần qua, anh không thể chịu đựng được tính ngông cuồng đó của tôi và chuyện gì tới cũng đã tới. Sau ba lần liên tiếp tôi đuổi anh ra khỏi nhà, anh đã ra đi. Vài ngày, anh tranh thủ qua thăm con, mua sữa cho con, ôm và hôn con thắm thiết. Tôi biết anh rất nhớ con nhưng không thể chấp nhận được người vợ như tôi nên không quay về nữa.
Từ ngày anh đi, cả gia đình anh ai cũng an ủi và khuyên nhủ hai vợ chồng tôi quay lại. Anh không nói gì và tôi nhớ không nhầm thì tôi cũng chưa bao giờ hạ thấp mình để xin lỗi hay năn nỉ anh một câu, chắc cũng vì cái tính của tôi luôn cho rằng mình đúng, không biết nhận sai. Mặc dù đêm đêm nhìn con, tôi vẫn mong anh quay lại nhưng không sao thốt ra lời được.
Anh ra đi với đôi bàn tay trắng vì tất cả tài sản tôi đã giành lấy. Tôi nói rằng tài sản chung là để nuôi con, tôi sẽ không chia cho anh một đồng nào cả. Anh cũng chẳng nói gì, anh bảo luôn muốn tốt cho hai mẹ con, muốn hai mẹ con sống tốt hơn anh. Anh không bao giờ toan tính gì hết. Anh đã viết đơn ly hôn nhưng tôi không ký và xé nó trước mặt anh. Tôi bảo sẽ không bao giờ ký vào tờ đơn đó nhưng anh nói rằng điều này không quan trọng vì anh có thể ly hôn đơn phương.
Có phải tôi là người quá ích kỷ, quá hiếu thắng không? Tôi là người vợ không tốt đúng không? Bây giờ, tôi phải làm gì đây? Tôi không muốn mất gia đình nhỏ của mình nhưng tôi không đủ tự tin để thay đổi bản thân. Trước mặt tôi, anh cũng đã nói với cả gia đình anh là không còn tình cảm gì nữa. Tính tình đã thế thì dù có quay lại thì cũng sẽ không hạnh phúc.
Anh bảo tính cách của tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi được vì trong thời gian qua, cứ mỗi lần gọi điện thăm con là hai vợ chồng lại cãi nhau. Tôi nên chấp nhận ly hôn hay cầu mong anh quay lại. Xin cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
"Chồng chung thì đừng..."
Chồng em đang ngoại tình, em phát hiện qua tin nhắn và ảnh chụp. Em nói chuyện, anh xác nhận là có, nhưng bình tĩnh như không và vẫn tiếp tục liên lạc với cô kia.
Em đã cho anh thời gian để từ bỏ quan hệ ngoài luồng, về với gia đình, nhưng anh không thay đổi gì. Em còn yêu chồng, thương hai con còn nhỏ, nên em tự thay đổi mình, chăm chút lại bản thân và gia đình hơn, quan tâm anh nhiều hơn, chủ động "yêu" anh đều đặn hơn, chia sẻ cùng anh chuyện công việc, nhưng anh vẫn hờ hững. Thực tế anh vẫn về nhà sau giờ làm việc, cùng em chăm con, nhưng đối với em thì tình cảm nhạt nhòa, việc gì cũng ừ hử cho qua. Hiểu chồng, em nghĩ anh sẽ không bỏ vợ con để chạy theo người tình, nhưng dường như anh muốn em phải chấp nhận quan hệ ngoài luồng của anh. Em không thể chịu đựng được tình trạng này nữa. Xin cho em lời khuyên. (Mai Lê, TPHCM)
Em Mai Lê mến,
Kìm nén mãi đau đớn, uất hận trong lòng thì sớm muộn cũng sinh ra ung nhọt, tàn phá mình và tàn phá luôn cả gia đình mà mình đang cố níu giữ. Theo Hạnh Dung, không thể chấp nhận tình trạng vừa có vợ, vừa có người tình. Điều này vừa phạm luật, vừa bạc bẽo với vợ, con... Sở dĩ em còn níu giữ vì em vẫn còn yêu chồng. Thôi thì hãy lấy tình yêu ấy làm động lực để mà cố gắng, còn nước còn tát, khi nào tận lực thì thôi.
Em cho biết chồng em rất yêu con, không muốn từ bỏ gia đình. Có khi nào em thử đặt vấn đề thẳng thắn: nếu anh tiếp tục quan hệ bất chính, thì gia đình cũng sẽ đổ vỡ không? Em không thể sống cảnh vợ hờ. Pháp luật đứng về phía em, hai bên nội ngoại cũng đứng về phía em. Em đừng gắng gượng chấp nhận tình trạng không rõ ràng hiện tại. Đã biết cuộc hôn nhân của mình có bệnh thì phải chữa, thuốc đắng dã tật, mình thẳng thắn đặt vấn đề để người ta phải chọn lựa rõ ràng cũng là cách.
Song song với việc thẳng thắn đặt vấn đề, em cũng nên mềm mỏng củng cố những mối ràng buộc gia đình. Chồng em vẫn về nhà sau giờ làm việc, chăm con, vậy làm sao cho các con quấn quýt với cha, cho chồng em không còn thời gian hẹn hò bên ngoài, cho sức hấp dẫn của người bên ngoài cũng phải yếu dần trước sức hấp dẫn của gia đình.
Mọi cuộc chiến đều có thành có bại, phải lường trước rủi ro nếu chuyện tan vỡ thì sẽ thế nào. Quyền lợi kinh tế, tài sản chung... là những thứ phải kiểm tra lại. Nắm chặt nền tảng kinh tế, có lẽ, trong mắt cô kia chồng em cũng sẽ bớt đi phần hấp dẫn, mà em thì tự tin hơn, chủ động hơn. Nếu có bề gì, cũng có thể tự an ủi là mình đã cố hết sức.
Cuộc đời nhiều ngõ, nhiều đường, miễn sao bình tĩnh suy xét, cư xử đúng mực, thì không ân hận về sau. Nếu mình vẫn mong muốn giữ gia đình, thì cũng phải chuẩn bị một tâm thế bao dung, bỏ qua chuyện cũ. Chúc em giữ được gia đình của mình.
Theo VNE
Chốn riêng Những năm đầu về làm dâu, không gian riêng của chúng tôi thật đơn sơ, chỉ là chiếc giường tre chắc chắn, một chiếc chiếu hoa, đôi gối thêu, và mùng, mền. Không gian riêng ấy được ngăn với bên ngoài bởi một chiếc màn thun. Chiếc màn mỏng manh đến nỗi, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ hất tung nó,...