Méo mặt chỉ vì tình phí cho… bố vợ
Vậy mà mấy tháng gần đây, tôi thấy bố vơ tôi thiếu tiề.n liên tục. Có khi ông gọi tôi vào, bảo “mày cho bố mượn vài triệu, bố có việc cần, ít nữa bố thu xếp đưa lại sau. Nhưng nhớ đừng nói gì với vợ mày, con nhé”.
Tôi lập gia đình đã được gần 8 năm, chúng tôi có một con trai học lớp 2 và con gái út năm nay 4 tuổ.i. Vì mẹ vợ mất từ ngày vợ tôi còn bé tý, nhà lại chỉ có mình vợ tôi nên một trong những điều kiện “hàng đầu” của bố vợ khi cưới là tôi phải ở rể.
Chẳng giống nhiều người đàn ông khác tủi phận khi “chó chui gầm chạn”, tôi vui vẻ sống cùng gia đình vợ bởi thật sự cảm thông với cuộc sống đơn thân “gà trống nuôi con” của bố vợ gần hai mươi năm qua. Phần nữa là bố vợ tôi khá vui tính, lại tâm lý nên dù ở nhà vợ nhưng tôi sống rất thoải mái.
Mọi chuyện cứ thế diễn ra êm đềm cho đến một ngày bố vợ tôi có … bạn gái. Thật ra thì việc mong muốn, giục giã ông có bạn để chia sẻ, tâm sự, thủ thỉ tuổ.i già là điều mà vợ chồng tôi đều mong muốn từ lâu. Thậm chí nhiều khi vợ tôi còn sốt sắng giới thiệu để ông làm quen bà này, bà kia là mẹ của bạn cô ấy để ông có cơ hội gặp gỡ.
Nhưng bố vợ tôi dù tính cách vui vẻ, trẻ trung nhưng ông chỉ thích tụ tập các ông bạn già, chuyện trò, trà lá mỗi buổi sáng sớm hay chiều tối đi tập thể dục, cùng lắm là thỉnh thoảng ngày cuối tuần, đạp xe ra ngoại thành thư giãn, dã ngoại.
Thấy con cái sốt sắng chuyện tìm bạn gái cho mình, ông phẩy tay “ôi dào, sắp xuống lỗ đến nơi rồi yêu với đương cái nỗi gì chứ. Nếu mà muốn đi bước nữa thì tao lấy vợ từ ngày con Mơ (vợ tôi) chưa đi học lớp một”…
Đầu tiên là những thay đổi của ông trong giờ giấc sinh hoạt. Bình thường thì ông vẫn đảm nhiệm việc đưa con trai lớn của tôi đi học, cho cháu ăn sáng và chiều đón cháu về nhà. Thế nhưng dạo này ông hay đón cháu muộn, nhiều hôm thằng bé đứng mếu máo khóc ở trường vì trời đã sập tối, các bạn về hết mà ông vẫn chưa đến đón cháu về.
Video đang HOT
Vợ chồng tôi đều làm xa nhà, công việc chia ca nên không thường xuyên có mặt ở nhà vào giờ chiều để đưa đón con được. Đã mấy lần thằng bé bị ông “bỏ rơi” nhưng vì con về nhà không nói nên vợ chồng tôi không biết. Đến hôm rồi ông đón muộn quá, thằng bé đứng ở cổng trường lâu bị đói, ngất xỉu. May mà có bác bảo vệ nhà trường và mấy nhà hàng xóm ngay cạnh trường đưa vào trạm y tế gần đó cấp cứu, rồi điện thoại cho vợ tôi, chúng tôi mới biết chuyện.
Đón con về nhà rồi mà ông ngoại vẫn chưa về, vợ tôi lúc ấy mới được cô giúp việc thẽ thọt kể việc ông dạo này hay “đi sớm về khuya”.
Hơn 8 giờ tối ông mới về đến nhà, hớt hơ hớt hải vì qua trường và nghe chuyện cháu bị đói mà ngất xỉu ở trường. Ông thanh minh rằng “nhà ông bạn ở tận Gia Lâm có việc đột xuất nên ông không về kịp để đón cháu”…
Thay đổi tiếp theo là ông chau chuốt chuyện ăn mặc, đầu tóc, một việc &’cực kỳ hiếm” từ ngày tôi về làm rể. Trước đây ông ăn mặc xuềnh xoàng bao nhiêu thì giờ ông chỉn chu, chăm chút bấy nhiêu. Dù là đi tập thể dục thì ông cũng tỉ mỉ là thẳng hoặc vuốt cho phẳng phiu cái áo phông, cái quần sooc hoặc lau sạch sẽ đôi giầy thể thao.
Chẳng biết từ khi nào ông có cái lược nhỏ, để ngay túi áo ngực, thỉnh thoảng lại lấy ra chải qua chải lại mái tóc ba phần muối, một phần tiêu.
Ông ngoại vốn không có lương hưu vì đã về nghỉ chế độ từ ngày còn trẻ để chăm sóc, lo lắng cho vợ tôi khi ấy còn quá nhỏ. Mọi chi tiêu của ông từ nguồn cho thuê ngôi nhà có mặt tiề.n ngay chợ thị trấn ở quê và của vợ chồng tôi biếu ông hàng tháng.
Gọi là biếu ông chứ chẳng mấy khi ông lấy, ông bảo ông chẳng tiêu gì đến tiề.n, tiề.n thuê nhà họ trả vài tháng một, có khi ông còn nhờ vợ tôi gửi tiết kiệm để sau này “lo cho tao lúc tao đi gặp tổ tiên”.
Vậy mà mấy tháng gần đây, tôi thấy bố vơ tôi thiếu tiề.n liên tục. Có khi ông gọi tôi vào, bảo “mày cho bố mượn vài triệu, bố có việc cần, ít nữa bố thu xếp đưa lại sau. Nhưng nhớ đừng nói gì với vợ mày, con nhé”.
Số lần “gọi” tôi vào nhà để đưa tiề.n cứ tăng dần lên, khi thì vài trăm nghìn, khi thì vài triệu. Đến tối qua, khi vợ tôi đưa con bé con ra đường để dỗ cho nó ăn, ông lại gọi tôi vào phòng của ông, giọng khẩn khoản”thôi thì bố cũng chẳng giấu gì mày, mày là con rể nhưng bố cũng coi như con đẻ từ lâu rồi. Bố có bạn gái, thỉnh thoảng đi chơi, ăn uống với nhau gọi là cho vui tuổ.i già thôi. Giờ bố muốn mua cho bố và cô ấy hai cái xe đạp tốt tốt một tý để đạp xe tập thể dục, rèn luyện sức khỏe. Mày cho bố mượn hai chục triệu, mấy tháng nữa đến hạn người ta trả tiề.n thuê nhà, bố lấy rồi trả dần cho mày”.
Giờ thì tôi đã hiểu việc ông “tiêu tiề.n như máy” mấy tháng qua. Đồng lương kỹ sư của tôi cũng chẳng dư giả gì khi nuôi hai đứa con đang tuổ.i ăn tuổ.i lớn, lại gửi về quê giúp bố mẹ nuôi mấy đứa em lớn nhổng mà chưa có công ăn việc làm ổn định ở quê. Giờ lại phải “cõng” thêm khoản tình phí cho bố vợ. Tôi biết làm thế nào bây giờ?
Theo TPO
Bạc đầu vì nợ nần anh chị em trong nhà
Vợ chồng tôi vay anh trai 20 cây vàng vào năm 2003, giá khoảng 170 triệu, đến lúc tôi trả, anh trai bán được 640 triệu đồng. Tôi biết anh trai sẽ trả lại một phần nhưng bao nhiêu thì chưa chốt lại. Tôi suy nghĩ nhiều bạc hết cả tóc.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi vay anh trai 20 cây vàng vào năm 2003 giá khoảng 8,5 triệu/cây, tính ra tiề.n tổng cộng là 170 triệu. Đến 2009, giá vàng tăng nhanh, khoảng 17,5 triệu/cây, vợ chồng quyết định trả nhưng anh trai không lấy vì chưa có nhu cầu và hơn nữa, tôi biết anh trai tôi cũng khó khăn quyết định lấy giá nào cho hợp tình hợp lý. Sau mấy lần đề nghị vẫn chưa chốt lại trong khi giá vàng tiếp tục đi lên, tôi quyết định mua luôn 20 cây với giá 28,5 triệu/cây để đó đỡ phải suy nghĩ. Sau đó, 2 anh em gặp nhau và đi đến thống nhất anh lấy 20 nghìn USD (giá trị lúc đó tương đương 390 triệu) thay vì 20 cây. Một năm sau, anh trai tôi cần tiề.n để giải quyết công việc, tôi đưa cho anh 20 cây vì lúc đó tôi không có tiề.n USD. Anh trai bán với giá 32 triệu/cây, tương đương 640 triệu.
Theo như suy nghĩ của vợ tôi, anh trai sẽ trả lại cho vợ chồng tôi số tiề.n chênh lệch sau khi bán vàng so với giá USD tại thời điểm bán như thỏa thuận. Nhưng tôi thì nghĩ khác, vì vợ chồng tôi vay 20 cây thì trả 20 cây như vậy là xong nếu xét về lý, còn về tình, anh trai trả lại cho vợ chồng tôi bao nhiều là quyền của anh ấy. Tôi rất khó xử trong tình huống này, xét cả tình lẫn lý. Tôi suy nghĩ nhiều bạc hết cả tóc.
Tôi hiểu vợ tôi muốn lấy phần chênh lệch đó để trả bớt nợ tại ngân hàng, vì hiện tại vợ chồng tôi hàng tháng vẫn phải còng lưng ra làm để trả nợ gốc lẫn lãi vay ngân hàng. Tôi biết anh trai sẽ trả lại một phần nhưng bao nhiêu thì chưa chốt lại trong khi vợ tôi muốn phải dứt điểm chuyện này. Cách gì vừa hợp lý, vừa hợp tình để không mất tình anh em cũng như ảnh hưởng tình cảm vợ chồng?(Khanh)
Trả lời
Cuộc sống khó có khi nào tuân theo quy luật của tự nhiên vì tâm lý con người thay đổi. Khi tâm lý con người thay đổi thì hành vi của họ cũng thay đổi theo. Để tránh sự thay đổi phức tạp, đa phần chọn cách "cưa đứt, đục suốt", có nhiều người chọn cách rõ ràng trắng ra trắng đen ra đen nhưng vẫn xuất hiện cùng lúc cả đen lẫn trắng. Đây là vấn đề khó và phức tạp buộc người ta phải cân nhắc trong cách ứng xử.
Trong trường hợp của bạn về vấn đề người anh cho vay vàng mà không lấy lãi là người tốt. Bạn không thể đem so sánh việc trả lãi so với giá vàng tăng cao vì đây là hai lĩnh vực khác nhau. Nếu giá vàng xuống thấp thì ai sẽ là người thiệt? Trong kinh doanh cần sáng suốt để vượt qua những sự bất trắc như vàng tăng hoặc bớt giá luôn đòi hỏi sự nhạy cảm ở mỗi người.
Trước hết bạn không nên suy nghĩ về tiề.n hay USD nữa và nói với vợ mình "mình vay vàng thì trả vàng, khi mình trả anh chưa nhận tức là mình còn nợ vàng anh ấy, nếu anh là người chắc lép thì không cho vay như thế". Nếu bạn không tự dứt điểm bằng quan điểm rõ ràng "vay vật trả vật" thì vấn đề sẽ phức tạp. Còn việc anh bạn có nói trả cho 20 nghìn USD nhưng bạn chưa trả ngay lúc đó thì cái sai này thuộc vợ chồng bạn, vì thế vật nay vẫn là vàng. Việc làm rõ từ tư tưởng mình bao giờ cũng giúp bản thân sáng suốt để vượt qua khó khăn.
Riêng việc "hy vọng anh trai trả lại" cần tế nhị. Bạn nên tìm người trung gian lên tiếng giúp và nói "lúc này bạn khó khăn, còn nợ ngân hàng... vì thế đang cần anh giúp đỡ". Bằng sự tế nhị và khéo léo của người trung gian sẽ giúp bạn nói ra những điều khó nói, nhưng lưu ý đây chỉ là "hy vọng" chứ không phải là "tất yếu". Bạn vẫn chuẩn bị tâm lý để không đẩy "hy vọng" quá tầm kiểm soát mà dẫn đến mâu thuẫn anh em, còn việc "hy vọng" đến đâu tùy người anh quyết định và nhờ sự khéo léo của người trung gian.
Theo VNE
Nửa đêm trốn vợ đến nhà người yêu cũ... xông đất Nhìn con bé người yêu cũ của anh nó vẫn cười câng câng cái mặt, nói thật lúc ấy chồng nó không ra nhanh chắc bị tôi tặng liền mấy cái tát" mừng tuổ.i" năm mới rồi. ảnh minh họa Chiều ba mươi Tết cả nhà sum họp ăn bữa cơm tất niên của năm. Ngày hôm đó ai cũng vui vì không...