Máu ghen hoạn thư sao mà giữ được chồng?
Hai vợ chồng mỗi người một nơi chẳng sao, chỉ tội cho đứa con nhỏ thiếu tình thương, mất đi tuổi thơ với gia đình hạnh phúc.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân nghèo và đông anh em. Ba má tôi tần tảo nuôi 7 miệng ăn trong gia đình. Tôi là con gái út nên may mắn được đến trường. Tuy gia cảnh thiếu trước hụt sau nhưng tôi luôn hãnh diện vì gia đình tôi lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Con đường 4 năm đại học với biết bao chật vật giữa Sài Gòn, số tiền mà gia đình gửi lên hằng tháng tôi luôn vón vén xoay sở sao cho thật tiết kiệm.
Nỗi nhớ nhà da diết và nỗi cô đơn nơi phố thị khiến nhiều đêm mưa dầm xối xả ký túc xá mà tôi khóc ngon lành như đứa trẻ con mong mẹ đi chợ về. Rồi một lần tôi gặp anh, anh học trên tôi một khóa và cùng chuyên ngành kinh tế như tôi. Anh điềm đạm nhẹ nhàng đến nỗi tôi có linh cảm chẳng có người con gái nào lạnh lùng đến mức đứng trước anh lại không tan chảy vì ánh mắt trìu mến và phúc hậu của anh.
Nỗi đau trong tôi dần xoa dịu nhưng vết hằn của nó như nhắc nhở tôi cần dung hòa hơn trong cuộc sống vợ chồng và quan tâm hơn đến tổ ấm của mình. (ảnh minh họa)
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà anh phải lòng tôi ngay từ buổi tình cờ ngồi gần nhau và trao đổi vài câu bâng quơ về một quyển sách trong thư viện trường. Trong lòng tôi cũng rạo rực vì vẻ ngoài nhã nhặn lịch thiệp của anh. Chúng tôi hiển nhiên trở thành một cặp rất đẹp đôi theo như lời bạn bè, duy chỉ đôi khi tôi chạnh lòng vì cảm thấy gia đình tôi và anh ấy không được môn đăng hộ đối. Anh ấy sinh ra trong gia đình khá giả và là con trai một nên ba mẹ rất thương yêu chiều chuộng. Anh vẫn khuyên tôi đừng nên so sánh khập khiễng về gia cảnh trong tình cảm của hai đứa như thế.
Ngày anh ra trường với bằng cấp hạng ưu và nhanh chóng xin được vào làm tại một công ty nước ngoài, tôi cũng ráo riết lo chuẩn bị cho luận án tốt nghiệp sắp tới của mình. Thời gian gần nhau ít lại, không còn những buổi hẹn hò cùng nắm tay dạo trên con phố rợp hàng me hay những buổi chiều ngồi thu lu suýt xoa bên ly cà phê nóng hổi lúc cơn mưa đầu mùa nhưng tôi và anh vẫn cảm nhận như rất gần nhau và niềm tin vào tình yêu gần như tuyệt đối.
Anh là niềm an ủi và là nơi tôi có thể mạnh dạn san sẻ niềm vui nỗi buồn xa quê. Ngày tôi ra trường cũng là ngày anh ngỏ lời xin cưới tôi, tôi vui sướng hạnh phúc vô bờ nhưng anh vẫn tôn trọng tôi là để tôi tự tìm được việc làm rồi mới tổ chức lễ cưới. Ba mẹ tôi cũng rất quý mến anh. Tôi tin tưởng anh sẽ trở thành người chồng người cha tốt trong mái ấm gia đình như chính gia đình tôi. May mắn thay khi tôi tham gia thi và trúng tuyển vào một ngân hàng, đi làm được nửa năm tôi và anh tổ chức lễ cưới trong miền vui của hai bên gia đình.
Video đang HOT
Khi tôi sinh đứa con trai đầu lòng được hai tháng cũng là lúc anh cũng vừa hoàn thành 2 năm cao học, gia đình tôi càng vui mừng khi anh được thăng chức trưởng phòng kinh doanh. Cuộc sống bận rộn nhưng cứ viên mãn như thế trôi qua êm đềm nếu không có những ngày anh thường xuyên vắng nhà nói là công tác xa. Tôi là người vợ rất mực yêu và tin tưởng chồng, nhưng tôi là đàn bà nên không thể không đa nghi.
Sau bao nhiêu ngày nhờ người điều tra, tôi biết được người phụ nữ kia là nhân viên kế toán trong công ty anh. (ảnh minh họa)
Một lần anh về nhà trong tình trạng say khướt vì buổi họp ở cơ quan. Anh vừa bước vào phòng đã lăn đùng ra ngủ, tiếng chuông tin nhắn trong túi anh reo liên hồi, tôi tò mò rút ra và bấm xem (mặc dù chưa bao giờ tôi có thói quen kiểm tra điện thoại chồng). Tin nhắn của ai đó tên Linh. Đọc xong tin nhắn, tôi như rệu rã chân tay không tin vào mắt mình: “Anh yêu, hôm nay anh có ghé chỗ em không hay phải về với chị nhà?”. Trời đất với tôi như quay cuồng, biết bao câu hỏi đặt ra cho tôi.
Tại sao anh đối xử với tôi như thế? Tại sao anh lại lén lút ngoại tình? Anh hết yêu thương tôi hay vì tôi đã quá chăm lo cho con mà lơ là với anh, tôi và anh chưa từng to tiếng với nhau vì chuyện gì kia mà? Hình ảnh người đàn ông tôi tin tưởng trân trọng sụp đổ trước mắt, tôi muốn gào thét, muốn giật anh dậy để hỏi cho ra lẽ nhưng tôi chỉ biết đứng yên, đôi mắt cay xè. Nếu tôi làm lớn chuyện thì ba mẹ chồng tôi sẽ biết, mọi người nhìn vào chẳng hay ho gì, liệu hạnh phúc gia đình sẽ đi về đâu? Tôi nuốt nghẹn vào lòng giả vờ như không có chuyện gì rồi âm thầm theo dõi người phụ nữ kia là ai và đã quan hệ với chồng tôi bao lâu rồi.
Sau bao nhiêu ngày nhờ người điều tra, tôi biết được người phụ nữ kia là nhân viên kế toán trong công ty anh. Anh và cô ta thường hẹn hò nhau tại nhà trọ của cô ta. Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định gọi điện và hẹn gặp người phụ nữ kia. Ngồi trong quán cà phê, đập vào mắt tôi là người phụ nữ trẻ đẹp, có khuôn mặt non nớt và có vẻ sợ sệt khi nhìn thấy tôi. Tôi ngồi xuống và mời cô ấy uống nước, tạo cho cô ấy không khí của một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng giữa hai người phụ nữ chứ không phải tôi hẹn cô ta ra để cãi nhau.
Cô ấy e dè trước mỗi câu nói của tôi, tôi chỉ nói ngắn gọn rằng tôi biết mối quan hệ của cô ta và chồng tôi lâu rồi và tôi mong muốn mối quan hệ này chấm dứt trước khi quá muộn. Tôi nghĩ rằng tình yêu không có tội, chỉ tội là cô ta đã đặt sai đối tượng là người có vợ con rồi. Cô ta sẽ không thể nào bảo chồng tôi bỏ vợ vì tôi biết rằng chồng tôi sẽ chẳng bao giờ vì một cơn say nắng mà đánh đổ gia đình, cho dù người phụ nữ có vui chơi như thế nào cũng cần lắm một lối đi về và lối đi về đó phải có người đàn ông riêng của họ chứ không thể san sẻ với bất kì ai. Tôi không biết cô ta có thấm được những gì tôi nói không nhưng tôi vẫn đứng dậy và chào cô ấy ra về.
Tôi về nhà và gọi điện thoại bảo chồng tôi cùng về ăn tối như bình thường. Trong bàn ăn cùng gia đình, tôi ung dung kể về câu chuyện của người chị làm cùng cơ quan vừa mới chia tay chồng vì thói trăng hoa bay bướm của anh ấy. Rồi người chồng vừa li dị không lâu lại kết hôn với cô bồ mới. Hai vợ chồng mỗi người một nơi chẳng sao, chỉ tội cho đứa con nhỏ thiếu tình thương, mất đi tuổi thơ với gia đình hạnh phúc.
Anh lặng lẽ ngồi ăn và chẳng nói gì. Mấy hôm sau tôi thấy anh chăm về nhà hơn, chơi với con nhiều hơn, mỗi lần thấy tôi thức trắng đêm vì con bệnh, anh lại càng tỏ vẻ ăn năn, dù chẳng nói ra nhưng từ sâu trong đáy lòng tôi biết anh muốn sửa sai và cô kế toán kia cũng nộp đơn xin nghỉ việc từ dạo ấy. Nỗi đau trong tôi dần xoa dịu nhưng vết hằn của nó như nhắc nhở tôi cần dung hòa hơn trong cuộc sống vợ chồng và quan tâm hơn đến tổ ấm của mình.
Theo VNE
Bị em dâu cướp chồng, quá khổ đau!
Đúng là trớ trêu, đời không mấy ai đọc được hết chữ ngờ. Cô em dâu mà tôi yêu quý, người con gái lúc nào tôi cũng thông cảm, chia sẻ, lại là người cướp mất chồng của tôi.
Tôi thật sự không bao giờ dám nghĩ tới chuyện đó. Không hiểu nổi, tại sao hai con người ấy lại làm ra cái việc ngu ngốc này, để người đời sỉ vả. Người ta nói, đó có thể là tình yêu đích thực, nên họ đã vượt qua dư luận để đến với nhau. Nhưng tôi không tin là thế. Vì dù sao, tình yêu cũng cần có đạo lý, không thể cứ nói yêu là yêu được. Vậy thì xã hội này loạn rồi.
Cô em dâu của tôi, trớ trêu thay, lại là cô đồng nghiệp cũ. Ngày đó, khi tôi chưa chuyển công ty, khi mới vào công ty này, cô ấy là người ân cần, hỏi han tôi nhiều nhất. Tâm lý là người mới, khi được quan tâm, gần gũi, bao giờ cũng có được cảm giác dễ chịu hơn. Thế nên, tôi gần như thấy quý mến cô ấy ngay từ những ngày gặp mặt. Và dần dần, chúng tôi thân thiết với nhau, hay đi ăn cùng nhau, vui vẻ cùng nhau.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. Cô ấy rất thoáng, không ki bo dù là cũng không phải người giàu có gì. Sinh ra ở tỉnh lẻ, lại lên thành phố bươn trải, không giống như tôi, có gia đình ở Hà Nội nên mọi thứ đều dễ dàng. Vậy mà cô ấy cũng cố gắng nhiều, vượt qua khó khăn và có công việc ổn định.
Vì quý mến co ấy nên, tôi đã chủ động giới thiệu cô ấy cho em trai của mình. Hi vọng là hai người có thể hợp nhau và yêu nhau, lấy nhau thì càng tốt. Tôi cũng hết lời ca ngợi cô ấy với em trai tôi, và họ gặp nhau. Dường như là hẹn hò được tầm 5 tháng thì hai người yêu nhau, tình cảm thắm thiết.
Sau hơn 1 năm hẹn hò, tôi mừng vì hai đứa tính chuyện cưới xin. Và gia đình tôi đã tổ chức đám cưới cho hai đứa. Tôi mừng lắm vì em mình chọn được người vợ tốt, ngoan ngoãn, chu đáo, ít ra với tôi là vậy.
Cô ấy không bao giờ tò mò về chuyện gia đình tôi dù biết nhà tôi giàu có. Thế nhưng, tôi cũng chủ động hỏi han, tiếp cận cô ấy vì biết đó là người con gái hiền lành, tốt tính. (ảnh minh họa)
Chúng tôi sống chung nhà khi em trai lấy vợ. Vì cô ấy là người tỉnh lẻ, lại chưa có điều kiện mua nhà riêng nên tạm thời sống chung nhà với cả bố mẹ tôi và chúng tôi. Chồng tôi cũng là người tỉnh lẻ nên không có nhà cửa, cả gia đình sống chung với bố mẹ tôi. Thật ra, sống như vậy cũng chưa tiện nhưng tôi đang đợi thời cơ, đợi có tiền thì mua nhà ra riêng. Nhưng thú thực là cũng chẳng biết đến bao giờ.
Thoáng cái đã được 2 năm, tình cảm chúng tôi vẫn rất tốt đẹp, nhất là cô em dâu, tôi thấy cô ấy lúc nào cũng ân cần, chu đáo với mọi người. Bố mẹ tôi quý mến con dâu lắm, suốt ngày khen em tôi khéo chọn vợ. Vì mọi việc trong nhà đều đến tay cô ấy. Ngay cả quần áo của chúng tôi, vợ chồng tôi, cô ấy cũng giặt, phơi và gấp. Có khi thấy cô ấy làm nhiều tôi cũng thông cảm, chia sẻ và bảo cô ấy bớt việc cho tôi. Nhưng cô ấy vẫn chịu khó làm hết.
Chồng tôi và cô ấy có vẻ rất hợp nhau. Trong bữa cơm, họ nói chuyện rất vui vẻ. Cô ấy thường hay tâm sự chuyện gia đình với chồng tôi, nhìn cách họ cười nói thoải mái với nhau, tôi cảm thấy không hài lòng lắm. Nhưng tôi không nghi ngờ gì, vì nghĩ họ cùng cảnh ngộ, sống nhờ nhà tôi nên có chung suy nghĩ, và hợp nhau như vậy.
Tôi cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường, không can thiệp cũng không nói gì. Nhưng gần đây, thấy chồng tôi cưng chiều con của cô ấy hơn con tôi, quan tâm con cô ấy nhiều, tôi mới bực mình. Tôi có góp ý thì chồng bảo tôi kĩ tính, hay nghĩ linh tinh nên đành thôi.
Giờ thì, tôi càng ngày càng khó chịu vì thái độ của hai người ấ. Ngoài mặt thì họ không tỏ ra điều gì nhưng khi tôi tinh ý để ý thì phát hiện ra, họ như kiểu có gì lén lút với nhau. Có nhiều hôm đi làm, chỉ cần chồng tôi đi trước một lúc thì cô ấy theo sau. Có hôm tôi theo dõi, thấy chồng đi và sau đó cô ấy cũng ra theo một lúc. Tôi đi theo sau, và bắt gặp, chồng tôi đợi cô ấy ở bên ngoài, cách tầm hơn 1km. Rồi hai người họ cười nói với nhau, cùng nhau đi đến công ty làm việc.
Tôi chột dạ, hay là họ có tình ý gì. Nhưng không thể có chuyện đó, vì chồng tôi nghiêm chỉnh, cô ấy cũng là người ngoan ngoãn, sao lại có thể lừa dối chúng tôi như thế chứ. Nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành, chắc là họ đang lén lút quan hệ với nhau. Tôi đã theo dõi và phát hiện ra, buổi trưa, họ hẹn nhau đi nhà nghỉ. Vậy những gì tôi nghi ngờ là thật? Tôi choáng quá, tại sao hai con người ấy lại có thể làm ra cái chuyện động trời nay, sao họ không nghĩ đến tương lai, đến gia đình mà lại lén lút như thế. Anh không nghĩ anh đang quan hệ với ai sao? Có lớn mà không có khôn như vậy, có yêu nhau thì cũng phải cố mà kìm nén chứ. Chẳng lẽ, tôi và em tôi lại tồi tệ đến mức hai người họ chán ngấy vậy sao? Hay là bố mẹ tôi làm gì khiến họ phật ý, nên họ đã tính chuyện ngoại tình với nhau?
Lúc này, toàn thân tôi mềm nhũn, tôi không thể đứng vững, không tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy. Tại sao ông trời lại bất công, lại khiến tôi ra nông nỗi như vậy. Tôi thà là bỏ chồng, bỏ tất cả chứ không thể sống chui lủi, sống nhẫn nhịn thế này. Nhưng làm lớn chuyện này thì có lẽ, cả nhà tôi mang nỗi nhục muôn đời. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Vợ còn trinh, tôi lại nghi làm giả Thật lòng, khi nói ra những lời này, tôi cảm thấy hổ thẹn với bản thân và thấy có lỗi với vợ mình. Nhưng tôi đã từng không tin vợ, không tin vợ là một người con gái ngoan ngoãn, đoan chính. Vậy mà tôi vẫn lấy em làm vợ, chỉ vì, tôi cảm thấy, chuyện trinh tiết không còn quá quan trọng,...