Mang 20 cây vàng nhà chồng tặng ngày cưới đi bán mới phát hiện hóa ra toàn đồ giả
Kinh hãi hơn là thái độ của mẹ chồng khi bị phát hiện.
Tôi không biết mọi người thấy thế nào về chuyện nhà chồng cho gì vào ngày cưới nhưng với tôi nó khá là quan trọng.
Ví dụ như bạn được mời nhà ai đó chơi, muốn biết người ta có thật sự muốn đón tiếp bạn hay không thì hãy để ý mâm cơm họ mời bạn. Không cần phải là sơn hào hải vị nhưng ít nhất đừng tuyềnh toàng. Nếu mâm cơm chỉ lọt thỏn đĩa rau muống luộc thì chắc chắn bạn sẽ không muốn quay lại lần sau.
Tương tự với tôi số vàng nhà chồng cho hai đứa vào ngày cưới cũng giống như vị trí của tôi trong mắt gia đình họ. Tôi không cần phải quá nhiều như đại gia đi hỏi cưới vợ cho con, nhưng ít nhất đừng quá coi thường con gái nhà người ta đã nuôi nấng khôn lớn rồi gả vào nhà mình.
Tôi lấy chồng 3 năm trước, ngày cưới mẹ tôi cho hai đứa 8 cây vàng để làm của hồi môn. Tôi biết với mẹ số vàng ý không phải là ít, gia đình tôi toàn là giáo viên, không nhiều của nả nhưng bố mẹ tôi chấp nhận cố gắng hết sức cho con cái có bước đệm vào đời dù ít hay nhiều.
Ảnh minh họa
Nhà chồng tôi rất giàu, phải nói là của nả tiêu 3 đời chẳng hết. Ngày hỏi cưới tôi, bên nhà họ cũng rất chỉn chu, tráp lễ đầy đủ, bố mẹ chồng cũng không tỏ vẻ gì kinh thường hay không tôn trọng vì nhà tôi điều kiện kinh tế kém hơn họ cả.
Trước ngày cưới chồng tôi có ngỏ ý hỏi của hồi môn bên nhà tôi như thế nào để nhà anh chuẩn bị tương đương thì tôi cũng thật thà trả lời. Đến ngày cưới thì mẹ chồng trao cho tôi tổng cộng là 20 cây vàng.
Nói thật là trong lòng tôi rất vui không phải vì bố mẹ chồng cho nhiều vàng mà vì vị trí của tôi trong gia đình chồng có lẽ cũng không hề thấp.
Lấy nhau xong bố mẹ chồng bảo 2 đứa ra ở riêng vì bố mẹ không thích sống chung. Chúng tôi thuê nhà ở gần chỗ làm, tuy không gần bố mẹ nhưng vẫn thường xuyên về thăm hai ông bà.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi khéo lắm, tuy bà cũng không hỗ trợ gì cho hai đứa nhưng cả hai đứa chúng tôi đều nghĩ bà đã cho một số vốn không hề nhỏ rồi, ông bà cũng đã có tuổi nên giúp mình được gì là quá tốt, còn không thì chỉ cần ông bà khỏe mạnh là con cái được nhờ rồi.
Suốt 3 năm qua tôi rất tận tụy với nhà chồng. Tôi là đứa người ta cho mình 1 mình sẵn sàng trả lại 10 nên tôi luôn vun vén cho nhà chồng. Từ quà cáp đến những lúc nhà có việc hay ông bà đau ốm thì chúng tôi đều lo liệu cả về công sức lẫn tiền bạc. Tất nhiên, trong cuộc sống không phải không có những thứ khó hài hòa nhưng tôi vẫn chấp nhận.
Sang đến năm nay hai vợ chồng tôi kiếm được kha khá thì mới tính đến việc mua một căn chung cư. Hai vợ chồng thống nhất sẽ bán 28 cây vàng kia đi, một phần vì giá vàng đang rất cao, phần vì chúng tôi không muốn phải vay mượn thêm.
Hôm đấy hai vợ chồng chở nhau đi bán vàng thì mới phát hiện ra toàn bộ 20 cây vàng mà mẹ chồng trao cho tôi hôm cưới đều là giả, chỉ có 8 cây bố mẹ tôi cho là có giá trị giao dịch mà thôi. Còn lại của nhà chồng đều mạ vàng hết, mà còn là mạ vàng 18k có bán cũng không ai mua lại.
Tôi và chồng đều sững sờ, ban đầu hai đứa còn tưởng hay là bị ai đánh tráo nhưng ngẫm lại vàng để trong két mà nhà chỉ có hai vợ chồng thì không thể có chuyện đó được.
Kế đó hai đứa đoán có thể ngay từ đầu mẹ chồng bị bên bán vàng cho mẹ lừa nên vội vàng cầm vàng về hỏi mẹ giấy tờ mua và bảo rằng có thể bà bị chúng nó lừa rồi.
Điều tôi không ngờ đến là mẹ chồng bình thản như không có gì. Thậm chí còn ngồi thao túng tâm lý tôi, đổ cho tôi là đứa không biết điều.
- Mẹ nói cho con biết, vàng bố mẹ chồng cho không phải thứ có thể thích bán thì bán. Mẹ hỏi, con đã xin phép bố mẹ chưa mà dám đi bán vàng? Nếu như hôm ấy mẹ không cố tình đưa vàng giả cho con thì hôm nay chắc là con bán xong rồi đúng không?
Tôi và chồng nói thật là đều bị đứng hình vì không nghĩ là mẹ lại trả lời như vậy. Tôi cố gắng bình tĩnh và giải thích kế hoạch hai vợ chồng bàn với nhau, nhưng bà vẫn vừa cười nụ cười coi thường vừa lắc đầu, đổi trắng thay đen nói tôi là loại không ra gì.
- 20 cây vàng mẹ nói cho là cho nhưng không có nghĩa con nói bán là bán. Mẹ đưa vàng giả để tượng trưng nhưng vẫn để sẵn 20 cây vàng thật cho hai đứa. Tuy nhiên, bây giờ mẹ sẽ không cho nữa.
Chồng tôi ngồi im một lúc, có lẽ anh suy nghĩ gì đó rồi dắt tay vợ xin phép bố mẹ đi về.
Trên đường tôi khóc như mưa, không phải tham số vàng ấy mà vì hóa ra bao nhiêu năm nay mình bị lừa và ảo tưởng về vị trí của mình trong mắt nhà chồng. Chồng tôi an ủi rằng thôi không có cũng được, đỡ phải mang ơn. Sau này hai đứa tự biết mà đối xử lại, tốt quá người ta lại nghĩ mình ngu, dễ bị lợi dụng.
Bây giờ thứ khiến tôi kinh hãi nhất không phải là chuyện vàng thật vàng giả mà là thái độ của mẹ chồng. Thật không thể tưởng tượng được bà có thể biến đen thành trắng, biến có thành không nhẹ nhàng, mặt không hề biến sắc như thế…
Mẹ kế muốn "giữ hộ" vàng cưới, tôi đau lòng khi bố ủng hộ đòi hỏi ngang ngược này
Trong lúc mẹ kế đang đắc ý thì ông bà nội với mẹ ruột của tôi xuất hiện, giúp tôi đòi lại tất cả số vàng hồi môn.
Bố mẹ ly hôn năm tôi 16 tuổi, em trai ở với mẹ còn tôi về ở với bố. Khi tôi 16 tuổi rưỡi thì bố tái hôn. Người phụ nữ mà bố vội vàng đón về chỉ hơn tôi 7 tuổi, và cô ta kém bố 18 tuổi liền.
Bố bắt tôi phải gọi người phụ nữ ấy là "mẹ". Tôi phản đối thì bị phạt nhịn ăn, khi nào chịu nghe lời thì mới cho phép ăn cơm cùng họ. Vậy là tôi mang hết sách vở quần áo sang nhà ông bà nội ở. Ông bà biết chuyện liền mắng mỏ vợ hai của bố khiến cô ta căm tức tôi vô cùng.
Từ lúc không phải sống chung nhà với mẹ kế thì tôi thoải mái hơn hẳn. Nhưng cô ta không muốn buông tha cho tôi, người phụ nữ này liên tục kiếm cớ ra uy với mục đích khiến tôi sợ và nghe lời. Khi nào có mặt ông bà nội thì cô ta giả vờ an phận hiền lành, còn khi ông bà đi vắng hoặc chỉ có bố tôi ở cạnh thì mẹ kế hiện nguyên hình là một người đàn bà xấu tính.
Tôi chưa từng có định kiến với danh phận mẹ kế, bởi nhiều người tôi biết cũng là mẹ kế nhưng không cay nghiệt ích kỷ như cô này. Tôi chỉ xa lánh mỗi cô ta thôi, vì bao năm qua vợ hai của bố bộc lộ bản chất quá rõ ràng.
Bố tôi bất chấp mọi lời dị nghị để cưới một người đáng tuổi con mình. Lấy về xong cô ta cũng chỉ suốt ngày ăn chơi, không chịu đi làm và chuyên ngửa tay xin tiền bố tôi để tiêu xài phung phí. Vậy mà chẳng hiểu sao bố tôi vẫn mù quáng chiều chuộng vợ hai, cô ta thích gì bố cũng cho hết. Ông kiếm ra tiền nên vợ hai xin dăm ba chục triệu cũng chẳng tiếc.
Tôi cay đắng nhớ lại hồi xưa, mẹ chưa có lương nên xin bố 2 triệu để đóng học cho con gái. Ông ấy đã mắng mẹ rất nặng lời rồi rút ví ra mấy tờ tiền ném xuống đất, bắt mẹ phải quỳ xuống nhặt. Bố luôn chỉ trích mẹ tôi là vô dụng, ăn bám chồng. Và sau khi ly hôn ông ấy lại mang về một người phụ nữ hội tụ đủ những "phẩm chất" tồi tệ mà ông từng miệt thị.
Bà nội từng nói chuyện riêng với bố tôi, bảo rằng vợ hai của bố không tốt đẹp gì, không yêu thương bố và chỉ quan tâm đến tiền bạc tài sản mà thôi. Song bố tôi cãi lại bà nội như một kẻ u mê, bênh vợ trẻ chằm chặp và dọa sẽ từ mặt gia đình nếu mọi người tiếp tục chê bai người phụ nữ kia.
Cuối cùng thì cả họ nội chán đến nỗi mặc kệ không thèm can ngăn nữa. Tôi đi học cũng nhiều lần bắt gặp mẹ kế ôm vai bá cổ trai lạ trên phố, ngồi cười đùa trong quán trà sữa như kiểu tình nhân. Nhưng tôi biết dù có về mách bố thì ông cũng sẽ không tin, ngược lại còn đánh mắng tôi là vu oan giá họa cho vợ "ngoan xinh yêu" của ông ấy.
Sự mù quáng của bố vẫn tiếp diễn cho đến tận lúc tôi lấy chồng. Tôi không muốn bố và người phụ nữ kia xuất hiện trong ngày trọng đại của mình, nhưng trên danh nghĩa họ vẫn đang là bố mẹ của tôi nên đành nhắm mắt kệ cho họ đứng trên sân khấu đám cưới.
Mẹ ruột tôi cũng đến tham dự, tuy nhiên bà lặng lẽ ngồi một góc như khách mời bình thường, cùng với cậu em trai nhút nhát của tôi. Nhìn thấy mẹ mà tôi trào nước mắt, mẹ kế đứng cạnh lại tưởng tôi xúc động khi có cô ta làm đại diện nhà gái nên cứ nắm tay giả bộ an ủi tôi. Tôi giật ra thì bị bố trừng mắt. Đúng là một lễ cưới ám ảnh.
Cưới xong tôi thở phào nhẹ nhõm vì nghĩ mình thoát khỏi mẹ kế rồi. Tôi chưa bao giờ công nhận thân phận của cô ta, còn cô ta đi đâu cũng giới thiệu tôi là "con riêng của chồng" với giọng mỉa mai phát sợ.
Ấy vậy mà nỗi khổ do mẹ kế mang lại vẫn chưa dứt! Ngay trong bữa cơm lại mặt sau hôm cưới, mẹ kế hùng hồn đưa ra đề nghị là tôi phải đưa hết vàng cưới, trang sức hồi môn và tiền mừng cưới cho cô ta. Lý do mẹ kế đưa ra là tôi "còn quá trẻ", chưa biết quản lý tiền bạc hợp lý, cũng chưa có việc lớn cần dùng nên cô ta sẽ nhận "trọng trách nặng nề" là giữ hộ tài sản cho con gái.
Đương nhiên là vợ chồng tôi phản đối kịch liệt. Chồng tôi biết bản chất của người phụ nữ kia nên anh cũng không gọi cô ta là mẹ. Anh yêu cầu cô ta trả lại hộp tiền mừng cưới nhà gái mà vợ chồng tôi chưa kịp kiểm kê, tiện thể cảnh cáo luôn cấm cô ta đụng vào số vàng tôi được tặng trong lễ cưới. Hôm trước do bận rộn mệt mỏi với việc tiếp khách nên tôi giao cho đứa em trai trông hộp tiền mừng. Chắc mẹ kế bắt nạt nó nên giờ hộp tiền mới ở trong tay cô ta.
Điều tôi không ngờ nhất chính là bố cũng tham gia vào vở kịch giành giật nực cười này. Ông công khai ủng hộ vợ hai, bắt vợ chồng tôi giao nộp hết những thứ mà cô ta yêu cầu. Ông còn bảo vợ chồng tôi hỗn láo, dám cãi lại "người lớn" trong nhà. Đúng là xét vai vế thì mẹ kế hơn chúng tôi, cơ mà tất cả phương diện khác thì cô ta chẳng có tư cách gì để lên mặt với vợ chồng tôi cả.
Đang lúc căng thẳng thì tự dưng ông bà nội lẫn mẹ ruột tôi cùng xuất hiện. Họ đến để truy hỏi vụ hộp tiền. Chắc cậu em đã kể lại cho mẹ biết rằng vợ hai của bố giật mất tiền mừng cưới của chị gái, thế nên ông bà nội với mẹ ruột lấy cớ đòi tiền hộ tôi để tới dằn mặt mẹ kế.
Sau khi ly hôn quả thực mẹ tôi mạnh mẽ hơn hẳn. Bà cất giọng đầy đanh thép, luận tội vợ hai của bố không thiếu cái gì. Dù trước đó mẹ kế đang đắc ý vì được bố tôi "chống lưng", nhưng cô ta không ngờ phe bênh tôi còn mạnh hơn 2 người họ cộng lại!
Kết cục âm mưu cướp trắng của hồi môn từ tôi đã thất bại. Mẹ kế ấm ức bê hộp tiền mừng cưới ra trả cho tôi. Ông bà nội tiện thể tuyên bố luôn sẽ chia đôi tài sản thừa kế cho 2 đứa cháu nội, cũng chính là tôi và em trai. Bố tôi với mẹ kế không được cái gì, ông bà bảo họ yêu thương quấn quýt nhau thì cứ vậy mà sống, không cần làm phiền đến ai cả. Bố tôi với mẹ kế tức điên lên, phản đối ông bà bất công nhưng dĩ nhiên là chẳng ai thèm nghe họ nói.
Trên đường về nhà chồng tôi cứ tủm tỉm cười. Nhớ lại vẻ mặt trắng bệch của mẹ kế khi bị mọi người chỉ trích mà không cãi được câu nào, mọi ấm ức trong lòng tôi bao năm đã tan biến. Chồng tôi bảo từ giờ cứ việc sống vui vẻ hạnh phúc, người xấu nết thì kết cục thế nào chẳng cần quan tâm.
Được trao chục cây vàng trong ngày cưới, cô dâu trẻ tưởng nhà chồng 'béo bở' nhưng rồi sập bẫy của mẹ chồng xảo quyệt Chồng em lại là người chơi bời, không chí thú làm ăn. Thành ra em chán nản và mệt mỏi quá. Khi em kể chuyện này, bố mẹ đều khuyên ly hôn, con thì ông bà sẽ hỗ trợ nuôi dưỡng. Nhưng nghĩ đến thể diện gia đình, em thấy khó xử quá. Các chị cho em lời khuyên với ạ. Em nghĩ...