Màn chào hỏi đắng cay khi thấy chồng vào nhà nghỉ
Người anh như cứng lại khi nhìn thấy tôi lịch sự chào hỏi anh như một vị khách đến thuê phòng. Sự lễ độ của tôi lại một lần nữa khiến anh chóng mặt.
Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, sáng đi tối về, đều đặn, nếu có hôm nào giao lưu cùng bạn bè về muộn anh cũng sẽ gọi điện báo cho mẹ con tôi biết. Suốt 11 năm kể từ ngày kết hôn, tôi sống hạnh phúc từng ngày. Anh rất chiều tôi, biết tôi nóng tính nên anh luôn là người nhường nhịn trong nhà, cũng có nhiều lần tôi thỏ thẻ hỏi anh, em có đáng ghét không? Anh đều cười bảo, anh yêu nhất cái tính đó đấy.
Và có lẽ tôi sẽ còn mải mê đắm chìm trong sự hạnh phúc đó nếu không tình cờ phát hiện ra anh ngoại tình. Anh ngoại tình từ lúc nào tôi cũng không biết, bởi vì chẳng có một dấu hiệu nào chứng tỏ điều đó. Anh vẫn ăn cơm tối đúng giờ ở nhà, vẫn cưng chiều tôi, vẫn chịu khó trò chuyện với con. Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy anh và một cô gái trẻ nữa ôm vai nhau vào nhà nghỉ, tôi mới đờ đẫn nhận ra, gia đình tôi gặp phải sóng gió rồi.
Trưa hôm đó, tôi nhận được điện thoại từ em gái tôi, thề sống thề chết nhìn thấy anh rể đang vui vẻ đi ăn cùng một cô gái trẻ. Em gái liền gọi tôi ra mà xem. Lúc đầu tôi không tin, còn ra sức thanh minh cho anh, nói rằng có khi em gái tôi hoa mắt, chuyện người giống người mà thôi. Nhưng em gái tôi chưa bao giờ hùng hổ như thế, bảo không thể nhầm được, còn thề đi bằng đầu nếu nói sai. Tôi bán tín bán nghi phóng xe đến nơi hẹn, thấy em gái tôi ngồi chầu chực ở quán nước đối diện với quán ăn.
Ngồi xuống ghế bên cạnh em gái, tôi còn bông đùa “Em đúng là rỗihơi, điên khùng”. Lúc đó, em gái tôi không đáp lại mà cứ chăm chăm nhìn về phía quán cơm đó. Được một lát, nó giơ tay chỉ thẳng, giọng dứt khoát: “Chị nhìn đi”. Theo hướng tay của em gái chỉ, tôi như lặng đi. Đường phố lúc đó không đông lắm cho nên tôi có thể nhìn rõ rành rành chồng tôi, người đáng lẽ ra giờ này phải cặm cụi ở văn phòng công ty, đang khoác vai một cô gái trẻ đi ra. Cô gái đó mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, đôi tay ôm chặt eo chồng tôi, còn anh thì có vẻ rất vui, vừa cười vừa quay lại nói chuyện với cô gái đó.
Tôi cảm thấy như mình vừa bị dội một xô nước lạnh khiến đầu óc đóng băng. Quả thực, tôi không thể suy nghĩ được gì, trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh hai người họ cười cười nói nói, ôm ôm ấp ấp vui vẻ trên phố.
Tôi đã mất gần như nửa ngày còn lại để trấn an bản thân trước sự cố sang chấn tâm lý đó. Cố lấy lại bình tĩnh và đi về nhà…
Chiều hôm đó, khi anh bước vào nhà như mọi ngày, tôi vẫn vờ như không biết chuyện buổi trưa. Tôi đon đả cất cặp cho anh. Bữa tối , tôi nấu những món anh thích ăn nhất, hỏi chuyện công ty anh. Anh kể một vài chuyện cười về các đồng nghiệp của anh hôm nay cho mẹ con tôi nghe, sau đó giúp tôi dọn dẹp bát đũa, rồi đưa con lên tầng học bài. Tối đó, anh vẫn ôm tôi như mọi ngày, nhưng khi tay tôi lần mò lên áo anh, anh chỉ mỉm cười bảo hôm nay mệt, để mai bù sau.
Video đang HOT
Nếu là trước kia, tôi không hề thấy có gì lạ cả, nhưng hôm nay trong lòng tôi như có một con gián đang gặm nhấm. Nỗi uất ức trào dâng. Tôi vừa cảm thấy rùng mình trước sự giả dối của anh, vừa thấy mình quẫn bách.
Trưa hôm sau, tôi chầu chực ở trước cửa văn phòng của anh, nhưng không thấy anh. Trưa hôm sau nữa, tôi lại đúng giờ ngồi quán nước ven đường đó. Cuối cùng tôi cũng thấy anh bước ra, lấy xe rồi đứng chờ, một lúc sau, cô gái hôm trước cũng đi ra từ quán ăn đó, lên xe anh ngồi rồi hai người lại vui vẻ rời đi.
Tôi bám theo, chỉ một quãng ngắn đã thấy hai người họ dừng lại ngó trước ngó sau rồi đi vào tầng hầm của một khách sạn trong ngõ nhỏ. Tôi sững sờ vì không thể ngờ chồng mình lại có ý đồ chung đụng thể xác với người phụ nữ khác ngoài vợ. Sự bất bình, lòng căm phẫn, uất nghẹn xui khiến tôi đi thẳng vào trong khách sạn.
Nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ đang và sẽ xảy ra với gia đình của mình. Tôi bước tới quầy lễ tân, dõng dạc nói với nhân viên lễ tân của khách sạn: “Chị muốn bắt quả tang chồng chị ngoại tình”. Rồi khi em gái đó còn chưa hiểu sự tình, tôi đi thẳng vào phía trong bàn lễ tân, đứng cạnh em gái đó. Tim tôi đập thình thịch, máu tôi như nóng sôi trong người khi chờ đợi hai con người ấy xuất hiện.
Cuối cùng cái thời khắc ấy cũng đến, khi thang máy từ tầng hầm đi lên, cửa thang máy mở ra, anh và cô gái trẻ kia ôm ghì lấy nhau tiến về phía quầy lễ tân… Có lẽ nếu không phải là tôi đang đứng ở quầy lễ tân, niềm nở chào hỏi, tận tay đưa chìa khóa, nhắc số phòng… thì họ đã lao vào nhau trong căn phòng đó.
Tôi vẫn còn nhớ thái độ sững sờ, khuôn miệng lúng búng thốt không nên lời và cái buông tay vội vàng của anh khỏi vai cô gái đó khi thấy tôi đứng trước mặt, coi như không quen biết anh. Tôi lịch sự chào hỏi anh như một nhân viên chào một vị khách đến thuê phòng. Tôi lễ độ dùng hai tay đưa chiếc chìa khóa và không quên nhắc số phòng như một nhân viên khách sạn chuyên nghiệp. Tôi cay đắng, cố ngăn dòng nước mắt như đang muốn trực trào lăn xuống khi nhìn vào khuôn mặt thất sắc của anh. Ngay sau đó, tôi lạnh lùng khoác túi xách lên vai, rời khỏi khách sạn.
Trở về nhà, bao nhiêu dồn nén bung ra, tôi khóc như mưa. Tôi gào thét trong căn nhà 11 năm sống cùng chồng mình. Chồng tôi trở về trong bộ dạng thê thảm của kẻ “ăn vụng bị bắt quả tang”, anh tự giác nói ra tất cả. Anh van xin tôi tha thứ. Anh nói rằng họ mới quen nhau và anh đã say nắng cô gái trẻ đó. Anh nói đó là lần đầu tiên anh và cô gái đó vào khách sạn. Anh thề đó là lần đầu anh phản bội tôi và bị tôi bắt quả tang tại trận. Nghe những lời anh nói, tôi thấy thật mỉa mai. Một người đàn ông phản bội vợ mà vẫn khua môi múa mép. Tôi không thể tin đó là lần đầu của họ. Tôi không tin gã đàn ông thay lòng đổi dạ lại để lọt thứ anh ta đang thèm muốn… Tôi hung hãn đập phá đồ đạc và tuyên bố cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm dứt. Tôi cấm anh không được nói với tôi bất cứ câu từ nào kể từ giờ phút đó…
Cho đến nay sự việc đã được gần một tuần. Tôi và chồng vật vờ như hai cái bóng trong nhà. Sau tuyên bố của tôi, anh không dám hé răng nói một lời nào. Còn tôi thì tâm trạng ngày một bế tắc, sụp đổ. Nhìn hai đứa con vẫn lý lắt vui đùa, tôi thực sự đau xót. Tôi biết, nền móng cuộc hôn nhân của mình đã thực sự lung lay. Nhưng… nhưng liệu tôi có nên vì hai đứa con còn quá thơ dại của mình mà vờ vĩnh hạnh phúc. Tôi có nên tạo ra lớp vỏ bọc duy trì cuộc hôn nhân khiến tôi vỡ vụn niềm tin cho đến khi các con trưởng thành hơn?
Theo Afamily
Đang hạnh phúc lại có người đến đòi lại chồng
Vì ngày yêu nhau, lúc nào anh cũng nói, cô là người phụ nữ đầu tiên của anh. Vả lại, cô chưa bao giờ thấy anh có dấu hiệu gì của việc ngoại tình hay lăng nhăng. Anh không bao giờ đi khuya, cũng không trêu gái, cũng không bao giờ làm Hạnh phật ý. Nhìn anh hiền lành, thư sinh, ai ngờ anh lại giấu Hạnh quá khứ xấu xa của mình.
5 năm trôi qua, Hạnh và anh đã có với nhau hai đứa con, một trai một gái. Hạnh muốn sinh con cho xong rồi tập trung vào công việc. Cô chăm chỉ làm ăn, kiếm tiền, tiết kiệm nuôi con.
Hai người có một cuộc sống êm ấm, phải nói là hạnh phúc vì ít khi xảy ra những mâu thuẫn không đáng có. Hai vợ chồng được bố mẹ hai bên trợ cấp tiền, mua một căn hộ nhỏ để ở trên thành phố. Vì thế, cuộc sống của Hạnh cũng bớt khó khăn, chỉ đi làm, kiếm tiền và lo chuyện chăm con, tiền thuê nhà không phải tính. Không giống như hồi sinh viên, Hạnh phải thuê nhà khổ sở và vất vả thế nào.
Suốt 5 năm, chồng Hạnh yêu thương, chăm sóc vợ con, cưng chiều con gái, dạy con trai giống mình. Nói chung, Hạnh cảm thấy mái ấm ấy thật viên mãn, không muốn nó thay đổi chút nào.
Cô đáp cái nhìn về phía người phụ nữ kia như chờ người ấy nói rõ ngọn ngành. Cô này bảo: "Đây là con của anh, anh nhận lấy con và có trách nhiệm với nó đi. (Ảnh minh họa)
Cho tới một ngày, có một người phụ nữ lạ đứng trước cửa nhà Hạnh, cô ta nói quen chồng Hạnh. Nhìn người phụ nữ này rất khổ sở, có vẻ như ở quê lên. Hạnh hỏi thì cô ta không nói, nói muốn gặp cả hai vợ chồng, đợi chồng Hạnh đi làm về thì thưa chuyện.
Chồng Hạnh vui vẻ về gọi con í ới thì nhìn thấy người đàn bà ngồi trong nhà cùng đứa trẻ. Anh giật bắn mình, thảng thốt vì nhận ra đó là người quen. Hạnh hỏi: "Anh quen chị ấy à, chị ấy nhất định đòi gặp anh?". Chồng Hạnh run run, chưa kịp nói gì thì người phụ nữ ấy đã đẩy đứa con về phía anh. Lúc này, Hạnh mới nhìn kĩ khuôn mặt của đứa trẻ, nhất là khi nó đứng cạnh anh, sao mà giống nhau đến vậy, giống như hai cha con. Hạnh bỗng rùng mình.
Cô đáp cái nhìn về phía người phụ nữ kia như chờ người ấy nói rõ ngọn ngành. Cô này bảo: "Đây là con của anh, anh nhận lấy con và có trách nhiệm với nó đi. Tôi không thể nuôi nổi con nữa rồi, tôi khó khăn quá". Nghe người đó nói, Hạnh sợ hãi, run lẩy bẩy. Đó là con của anh sao?
Cô ta khóc lóc mà rằng, cô ta yêu anh mấy năm ở quê, nhưng khi lên thành phố đi học, anh ta phản bội cô, cưới Hạnh. Mặc dù vậy, mỗi lần về quê trong thời gian chưa lấy vợ, anh ta vẫn qua lại với người cũ, kiểu bắt cá hai tay. Và giờ thì, con anh ta đã lớn như thế này. Người đàn ông đó chính là chồng của Hạnh. Tức là anh đã phản bội Hạnh, đã lừa dối cô, đã có con với người đàn bà khác nhưng lại giả bộ làm như không có. Rồi anh ta cưới Hạnh, nhờ vào sự giúp đỡ của bố mẹ Hạnh là chính để có nhà, có cửa trên thành phố.
Hạnh choáng váng, đau khổ vật vã. Cô không biết nên làm gì lúc này. Người phụ nữ kia nói sẽ không nuôi con và yêu cầu anh phải có trách nhiệm. (Ảnh minh họa)
Nhìn người đàn bà tội nghiệp kia mà Hạnh đau lòng. Anh không nói câu gì càng khiến cô khổ tâm hơn. Tức là mọi chuyện đã quá rõ, anh ta lừa dối Hạnh, lừa dối cả người đàn bà kia. Khi cô ta có bầu, anh phũ phàng bỏ đi, cho tiền cô ta, nghĩ là cô ta phá thai nhưng nào ngờ, cô ta không phá.
Đâu cần phải kiểm tra kết quả ADN, vì nhìn hai người đó giống hệt nhau, đích thị là cha con.
Hạnh choáng váng, đau khổ vật vã. Cô không biết nên làm gì lúc này. Người phụ nữ kia nói sẽ không nuôi con và yêu cầu anh phải có trách nhiệm. Hoặc là anh đón con về nuôi, hoặc là anh phải phụ cấp cho con anh khi con trưởng thành, đủ 18 tuổi. Thật tội nghiệp cho Hạnh. Bao lâu nay cô vẫn tin tưởng chồng, nghĩ rằng anh chung tình với cô. Nào ngờ, anh lén lút sau lưng cô, làm chuyện bỉ ổi. Cô không dám tin vào chồng mình nữa,nhưng mọi thứ quá rõ, còn đâu để bênh vực cho anh. Bây giờ, chuyện đứa con riêng của anh, cô thực sự không biết nên làm thế nào. Hay là cô đón con về nuôi. Nếu như thế, sau này liệu nó có hiếu với cô hay là sẽ hận cô, giống như cô đã cướp mất cha của nó? Thật sự quá khổ tâm cho Hạnh...
Theo VNE
Không thể li hôn vì sợ... đói sex Thực sự người chồng hiện tại khiến tôi coi thường, không muốn sống chung một mái nhà nhưng tôi chưa sẵn sàng biến thành một phụ nữ không chồng. Tôi sợ những đêm chăn đơn gối chiếc, không có hơi đàn ông. ảnh minh họa Nói ra thì xấu hổ nhưng tôi có nhu cầu "chăn gối" cao. Tôi có tham khảo trên...