Ly hôn xong tức tối tháo ảnh cưới mang vứt, thấy thứ rơi ra sau khung ảnh tôi cầu xin vợ tha thứ
Bực dọc quay về nhà, nhìn bức ảnh cưới treo trong phòng ngủ tôi càng thấy chướng mắt hơn. Tôi liền gỡ xuống, định bụng mang vứt ra thùng rác thì phía sau bỗng có một thứ rơi ra.
Tôi và Mai là cưới chạy bầu. Lúc về thông báo với gia đình nhờ mẹ (vì bố tôi mất sớm) đứng ra hỏi cưới giúp, mẹ có vẻ không hài lòng lắm nhưng dù sao Mai cũng mang giọt máu của tôi nên mẹ vẫn cho hai đứa đến với nhau.
Sau cưới, Mai đi làm như bình thường nhưng tới tháng thứ 7 thai kỳ, vì sức khỏe yếu nên cô ấy đành phải ở nhà dưỡng thai chờ sinh. Để tăng thêm thu nhập, tôi quyết định đi làm ăn xa một thời gian, tuy có ít thời gian bên gia đình nhưng chất lượng cuộc sống đảm bảo hơn.
Song, đời sống tinh thần thì không. Ban đầu mẹ tôi và Mai khá hòa hợp, nhưng từ sau khi Mai nghỉ ở nhà, tôi thường xuyên phải đứng giữa hòa giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Ngay cả khi đi công tác, mẹ vẫn liên tục gọi điện cho con trai mách tội con dâu.
Lúc thì mẹ mắng vợ tôi hỗn láo, cãi mẹ chồng chem chẻm. Lúc thì mẹ nói vợ tôi viện cớ bầu bì để đùn đẩy việc nhà cho mẹ chồng, hay mẹ chồng ốm con dâu cũng không ngó ngàng đến.
Mai trước đây là một cô gái hiền lành, dịu dàng và có tri thức, tôi không thể ngờ sau khi kết hôn cô ấy lại chua ngoa, lười biếng, bất hiếu với mẹ chồng như vậy. Thậm chí đôi lúc tôi còn hoài nghi có khi nào ngày trước Mai cố ý thả bầu để “bẫy” tôi không, bởi bình thường chúng tôi rất cẩn thận, sau khi “hành sự” đều uống thuốc tránh thai nhưng không hiểu lần đó tại sao lại không được.
Mâu thuẫn giữa mẹ và vợ khiến tôi mệt mỏi vô cùng. (Ảnh minh họa)
Mỗi lần mẹ gọi, tôi đều dặn vợ phải quan tâm, chăm sóc và nhường nhịn mẹ một chút vì bà già rồi, chẳng còn ở với chúng tôi được bao lâu nữa. Nhưng cô ấy luôn tỏ thái độ thiếu tôn trọng mẹ chồng, thờ ơ và vô tâm với bà, ngay cả khi tôi trách mắng cô ấy đều không giải thích hay biện minh nửa lời.
Thực ra ban đầu tôi không hoàn toàn tin vợ thay tính đổi nết, nhưng chính phản ứng đó của Mai khiến tôi tin những điều mẹ nói đều là sự thật. Bởi hơn ai hết tôi hiểu tính mẹ, mẹ rất yêu thương tôi, không đời nào mẹ lại chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi cả.
Sau khi vợ tôi sinh con, những xích mích, va chạm giữa mẹ chồng nàng dâu lại càng chồng chất và căng thẳng hơn gấp bội. Trong một lần về thăm nhà, tôi thấy mẹ đang nằm sõng soài trên nền đất, tay còn rướm máu trong khi vợ bình thản ngồi trên ghế bế con.
Video đang HOT
Nghĩ vợ đánh mẹ, tôi lao vào mắng vợ nhưng cô ấy vẫn thờ ơ ngồi đó như không có chuyện gì. Tức tối, tôi đề nghị ly hôn luôn:
- Cô ở nhà có mỗi việc chăm con, quan tâm tới mẹ chồng một chút cũng không làm được. Tôi mệt mỏi với cái cảnh này lắm rồi, thôi chúng ta ly hôn đi.
Cứ nghĩ Mai sẽ năn nỉ xin lỗi và hứa hẹn thay đổi bản thân, nhưng không ngờ cô ấy chỉ im lặng một lát rồi gật đầu đồng ý ly hôn. Thậm chí, chính cô ấy còn là người chủ động viết đơn đưa cho tôi ký. Bất mãn, tôi ký ngay vào đơn ly hôn không chút do dự. Vì con gái còn nhỏ nên Mai nuôi con, tôi sẽ gửi chu cấp hàng tháng.
Nghĩ vợ đánh mẹ, tôi tức tối đề nghị ly hôn luôn. (Ảnh minh họa)
Ngày nhận phán quyết ly hôn cuối cùng, vừa bước ra khỏi tòa tôi định nói thêm với Mai vài câu nhưng cô ấy lại bước vội về phía chiếc xe ô tô đang đỗ trước cổng tòa. Hóa ra gia đình Mai đến đón cô ấy về nhà.
Nhìn cô ấy cười đùa với mọi người không thèm lưu luyến quay đầu nhìn lại, tôi tức tối vô cùng. Không ngờ ly hôn mà cô ấy lại vui vẻ như trúng số như vậy. Bực dọc quay về nhà, nhìn bức ảnh cưới treo trong phòng ngủ tôi càng thấy chướng mắt hơn.
Tôi liền gỡ xuống, định bụng mang vứt ra thùng rác thì phía sau bỗng có một thứ rơi ra. Đó là một cuốn sổ nhỏ, không biết nó đã nằm ở đó từ bao giờ.
Lật giở cuốn sổ ra xem và đọc tất cả những gì được vết trong ấy, tôi rụng rời cả chân tay. Đó là cuốn nhật ký của Mai, ghi lại những mẩu chuyện nhỏ nhặt xảy ra từ sau đám cưới, khi chỉ có một mình ở nhà với mẹ chồng.
” Ngày… tháng… năm, hôm nay chồng lại gọi điện trách mắng tôi vì thờ ơ với mẹ chồng. Tôi chẳng buồn giải thích nữa, vì có nói anh cũng đâu có nghe. Anh chỉ tin mẹ chứ không hề tin tôi. Tôi không hiểu tại sao mẹ chồng lại đặt điều với tôi như vậy nữa, tôi luôn cố gắng coi bà như mẹ ruột nhưng đổi lại bà coi tôi như kẻ thù. Tôi thật sự rất bế tắc và mệt mỏi, hôn nhân đúng là nấm mồ của tình yêu…”
Đó là dòng cuối cùng Mai viết, nhưng đã cách đây mấy tháng rồi. Hẳn cô ấy không còn hứng thú để viết nữa, và khi dọn đồ đi có lẽ cũng quên mất cuốn nhật ký mình cài sau tấm ảnh cưới.
Lật giở từng trang giấy, tôi thấy mình bàng hoàng nhận ra là tôi đã trách lầm Mai. Thực tế cô ấy chưa bao giờ vô tâm hay hỗn láo với mẹ tôi cả.
Lật giở từng trang giấy, tôi thấy mình bàng hoàng nhận ra là tôi đã trách lầm Mai. (Ảnh minh họa)
Uất ức tính mang cuốn nhật ký ra trước mặt mẹ hỏi tại sao bà lại chia rẽ tình cảm vợ chồng tôi. Nhưng khi tới cửa phòng, nghe tiếng mẹ đang gọi điện nói chuyện với ai đó tôi đã hiểu ra tất cả.
- Hoa à, cô báo với cháu một tin vui, nay hai đứa nó ra tòa giải quyết xong xuôi thủ tục rồi. Cháu yên tâm, cô sẽ tích cực “đẩy thuyền” cho hai đứa. Từ lâu cô đã xem cháu như dâu con trong nhà rồi. Giá mà ngày trước nó chịu lấy cháu ngay từ đầu thì cô đã không phải tốn công tốn sức đóng kịch làm vai ác hơn năm trời thế này. Cũng may, cuối cùng cũng “tiễn vong” được rồi…
Hoa là con bạn thân của mẹ, ngày trước mẹ có giới thiệu tôi với cô ấy nhưng tôi không có cảm tình. Còn cô ta suốt ngày đeo bám làm tôi phát chán, không ngờ hôn nhân của tôi đổ vỡ lại có phần của Hoa.
Tôi hối hận đến cùng cực khi đã hiểu lầm vợ để rồi đánh mất gia đình nhỏ của mình. Tôi lập tức tới nhà vợ xin cô ấy rút quyết định ly hôn, nhưng mặc cho tôi cầu xin thế nào cô ấy cũng không đồng ý.
“Anh chưa bao giờ tin tưởng em, mà vợ chồng không có niềm tin thì thật khó để sống trọn đời trọn kiếp bên nhau lắm. Thôi thì đau ngắn hơn đau dài, dứt khoát một lần đi”, Mai nói rồi dứt khoát đóng cửa đi vào nhà. Tôi thật sự hối hận lắm rồi, tôi phải làm gì để được vợ tha thứ bây giờ. Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Chi tiền mua bộ đồ 2 triệu, tôi bị chồng mắng không nuốt nổi cơm
Công việc của chúng tôi cách biệt quá lớn, chồng không tâm lý làm tôi mệt mỏi vô cùng. Nhiều năm nay, tôi không dám ăn diện như những đồng nghiệp khác vì sợ chồng không vui.
Ảnh minh họa
Ngay từ khi yêu nhau, bố mẹ tôi đã không đồng ý cho tôi lấy anh. Bởi trình độ và công việc của chúng tôi cách nhau quá xa, sợ về sống chung sẽ không bền lâu. Lúc đó còn trẻ, tôi không nghĩ được nhiều, cho rằng đó là "một nửa" của mình và phải lấy bằng được.
Bây giờ trở thành vợ chồng, tôi mới thật sự hối hận vì không nghe lời khuyên can của bố mẹ ngày trước. Những lúc gặp khó khăn ấm ức trong lòng, tôi chỉ biết cam chịu một mình, không dám mở miệng than vãn với bố mẹ. Bởi vì, con đường này tôi chọn nên phải chịu, không thể oán trách ai được.
Sau khi kết hôn, chồng tôi nghỉ bán hàng ở siêu thị mà chuyển qua làm phụ xe khách cho 1 người bạn. Còn tôi công việc khởi sắc hơn, từ 1 nhân viên bình thường, sau nhiều năm cố gắng học tập không ngừng nghỉ, hiện tại tôi là phó phòng nhân sự của 1 công ty lớn.
Thu nhập của chồng mỗi tháng được khoảng 10 triệu, anh đưa cho vợ một nửa để chi tiêu trong gia đình, nửa còn lại để anh uống nước, ngoại giao và biếu nhà nội. Số tiền chồng đưa cho, thực chất chỉ đủ tiền đóng học cho các con mỗi tháng. Còn toàn bộ tiền chi tiêu trong gia đình là do tôi bỏ ra.
Tiền chồng kiếm được chỉ bằng 1/2 của vợ, vì không muốn gia đình căng thẳng nên tôi không bao giờ nói ra thu nhập của bản thân cho anh ấy biết.
Tuy góp có chút tiền mỗi tháng nhưng anh ấy lại rất để tâm đến việc chi tiêu của vợ. Thỉnh thoảng, tôi mua cho con bộ đồ chơi hơn trăm nghìn hay đưa con đi sắm đồ cũng bị chồng phàn nàn, anh kêu đồng tiền khó nhọc mới kiếm được, toàn tốn tiền vào những thứ vớ vẩn.
Đầu năm vừa rồi, tôi bàn với chồng là mua xe tay ga để đi, bởi cả công ty chẳng ai đi xe số như vợ. Anh không chịu, nói là xe vẫn còn tốt, đua đòi làm gì cho tốn kém. Chiếc xe là bộ mặt của mình ở công ty, dù anh ấy ngăn cản thế nào đi nữa, tôi vẫn bỏ tiền túi ra mua. Nhìn thấy xe mới của vợ, chồng tức lắm, giận tôi cả tuần không nói năng gì.
Đã lâu rồi, tôi chưa mua cho mình bộ đồ mới, nhiều lúc đi ăn cưới hay tiệc tùng không có đồ để mặc. Vậy là hôm thứ 3 vừa rồi, tôi cùng vài người bạn đồng nghiệp đi mua đồ. Tôi mạnh tay mua 1 bộ đồ giá 2 triệu.
Về đến nhà, để chồng không phát hiện bộ đồ đắt tiền nên tôi tháo bỏ tem giá và vội mang đi giặt. Thế nhưng vẫn bị chồng biết được, do tôi làm rơi hóa đơn thanh toán tiền ở chỗ để xe.
Anh ấy tức lắm, mắng vợ chi tiêu hoang phí, với số tiền đó mua được 10 bộ. Không có tiền mà thích đua đòi. Số tiền đó bằng cả tuần chồng bốc hàng vất vả mới kiếm được.
Bị chồng nói nhiều lắm nhưng tôi không cãi nửa câu mà chỉ ngồi im lặng và nước mắt cứ ứa ra, không nuốt nổi miếng cơm. Không phải do tôi đuối lý mà có cãi cũng chẳng lấn át được cái miệng quá lớn của anh ấy. Chồng mà nổi khùng lên thì sẽ mất mặt với hàng xóm, không cẩn thận lại bị thương tích đầy mình nên tôi chọn nhẫn nhịn.
Tôi không phải là người ăn hoang phá hoại, là người biết chi tiêu chừng mực, chỉ việc nào thật cần thiết mới dám chi tiền. Thế mà, chồng không hiểu lại luôn cho rằng tôi là người vợ chẳng ra gì. Tôi không biết phải nói sao cho chồng hiểu nữa?
Đuổi con dâu ra khỏi nhà để đón bồ của con trai, ngày ốm liệt giường nhìn bát cháo mẹ chồng rơi nước mắt Biết cô bồ đã mang thai con của Tiến, bà Tâm thẳng tay đuổi con dâu ra khỏi nhà. Không thích con dâu vì nhà nghèo lại chưa sinh con trai, bà Tâm luôn tỏ thái độ không hài lòng về Huệ. Thế nhưng vì yêu chồng, muốn giữ cho gia đình được yên ấm, Huệ luôn cố gắng nhẫn nhịn. Cô cho...