Mua nhà bố mẹ vợ cho 50 triệu, đêm hôm thấy ông bà thậm thụt ngoài sân tôi bật khóc
Nghe con số này mà mặt tôi ngắn tũn lại, vì cho như thế tôi vay đâu chẳng được, cầm t.iền của ông bà đến khi lại mang tiếng ra.
Năm 27 t.uổi tôi lập gia đình. Tôi vốn là trai phố, bố mẹ đều làm ăn buôn bán nên cũng có của ăn của để. Còn vợ tôi lại là người tỉnh lẻ, ngày trước cô ấy lên thành phố học đại học rồi bám trụ lại thủ đô để lập nghiệp.
Sau 2 năm tìm hiểu, chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Dù nhà cửa rộng rãi nhưng vì sợ mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu nên ngay từ khi trước cưới chúng tôi đã xin phép ra ngoài thuê nhà ở riêng. Vốn là người tâm lý nên bố mẹ tôi đồng ý ngay.
Sau 4 năm vất vả làm lụng, tích cóp dành dụm, vợ chồng tôi định mua một căn chung cư làm tổ ấm của mình. Chúng tôi định mua căn nhà với giá khoảng 2 tỷ đồng. Chuyện mua nhà, hai vợ chồng cũng thông báo với bố mẹ đôi bên, vừa là thông báo vừa là để xem ông bà có giúp được phần nào không.
Hai vợ chồng dành dụm được 800 triệu, trong đó t.iền của tôi là chính, vì vợ sức khỏe yếu đã nghỉ làm sau khi mang thai và mới đi làm lại cách đây gần một năm. Khi bảo mua nhà, vợ chỉ đưa cho tôi được 100 triệu, bố mẹ tôi đưa 500 triệu, trong đó 300 triệu ông bà cho đứt còn 200 triệu là cho vay không tính lãi.
Còn phía bố mẹ vợ, hôm trước nghỉ lễ về quê tôi mới đ.ánh bạo hỏi vay ông bà một chút. Nói là vậy nhưng tôi mong bố mẹ vợ cho được khoản t.iền bằng bên nhà tôi thì tốt quá, hoặc chí ít cũng được một nửa. Như vậy tôi sẽ đỡ được khoản t.iền lãi khi vay ngoài.
Hôm trước nghỉ lễ về quê tôi mới đ.ánh bạo hỏi vay bố mẹ vợ chút t.iền. (Ảnh minh họa)
Nghe tôi nói cần t.iền mua nhà, mẹ vợ bảo của bố mẹ cũng là của các con nên không phải vay mượn làm gì, bố mẹ cho luôn 50 triệu. Nghe con số này mà mặt tôi ngắn tũn lại, vì cho như thế tôi vay đâu chẳng được, cầm t.iền của ông bà đến khi lại mang tiếng ra. Không vừa lòng với số t.iền ấy, tôi từ chối thẳng thừng luôn:
Video đang HOT
- Con cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bố mẹ không có thì thôi ạ. 50 triệu đó bố mẹ cứ cầm lấy phòng thân chứ có t.uổi rồi nhỡ ốm đau bệnh tật lại xoay không ra t.iền.
Nói là vậy nhưng trong lòng tôi bực dọc lắm, thầm nghĩ sau này nhà vợ có việc gì đừng có mà gọi đến tôi, bởi lúc cần t.iền mua nhà vợ chồng tôi có nhờ vả gì được ông bà đâu. Song, bố mẹ vợ vẫn lấy t.iền ra ép tôi nhận bằng được số t.iền 50 triệu đó nên tôi đành phải nhận.
Hôm trước tôi ngồi nhậu bên nhà ông bác vợ, vì ngà ngà say nên đi ngủ sớm. Con còn nhỏ nên vợ cũng phải cho con lên giường sớm rồi ngủ luôn.
Tới khoảng 11 giờ đêm, vì muốn đi vệ sinh nên tôi đành phải dậy. Ra tới phòng khách tôi ngạc nhiên vì đèn ngoài sân vẫn còn sáng, nghĩ đêm qua đi ngủ mọi người quên tắt đèn nên tính ra tắt. Nào ngờ, tôi lại thấy bố mẹ vợ đang thậm thụt làm gì đó ngoài sân.
Thấy cảnh bố mẹ vợ làm ngoài sân giữa đêm khuya, tôi bật khóc nức nở. (Ảnh minh họa)
Đến gần, tôi mới thấy ông bà đang phân loại chai nhựa và giấy vụn rồi lén lút giấu ở góc cuối sân, nơi có lùm cây to. Vừa làm, mẹ vừa nhắc bố nhẹ tay:
- Ông làm nhẹ nhẹ cái tay thôi không lại đ.ánh thức tụi nó dậy hết bây giờ. Hôm nay tôi với ông đi nhặt ve chai được khá thật đấy, chắc nay nghỉ lễ các nhà nhậu nhẹt nhiều nên có lắm vỏ chai. Dồn lại mai mang đi bán, cộng thêm khoản t.iền lương hưu sắp tới cũng được 10 triệu rồi ông nhỉ?
Từ năm ngoái nghe hai đứa nhắc chuyện mua nhà, muốn gắng dành dụm cho chúng nó khoảng 200 triệu mà không kịp. Thôi thì mai mốt đi vay họ hàng thêm 40 triệu nữa cho tròn 50 triệu, gom góp thêm cho các con mua cái nhà mà ở, vợ chồng mình lấy t.iền lương hưu hàng tháng trả dần cho họ ông ạ.
Cũng qua cuộc trò chuyện của bố mẹ vợ, tôi mới biết năm ngoái khi tôi bị tai nạn, chính bố mẹ đã cho tôi 100 triệu để làm phẫu thuật. Nhưng vì không muốn con rể sống trong cảm giác ơn huệ nên bố mẹ vợ chỉ đưa cho vợ, dặn không được nói cho tôi biết kẻo tôi lại khó xử.
Nghe lời mẹ nói với bố vợ mà tôi bất giác rơi nước mắt. Tôi chợt nhận ra bao lâu nay mình quá ích kỷ và vô tâm, quá coi trọng t.iền bạc mà không biết rằng bố mẹ luôn cố gắng vì chúng tôi. Sao tôi có thể so sánh với bố mẹ vợ với bố mẹ của mình khi mà điều kiện nhà tôi khá hơn nhiều chứ?
Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Sáng ra, tôi đưa khoản t.iền kia cho vợ, bảo vợ trả lại cho bố mẹ và nói dối rằng chúng tôi đủ t.iền rồi, không cần vay thêm nữa. Tuy nhiên bố mẹ vợ vẫn còn nghi hoặc lắm, luôn nói rằng không được nói dối bố mẹ, nếu cần t.iền thì cứ nói không phải ngại, nhưng tôi làm gì còn mặt mũi mà cầm t.iền của bố mẹ nữa chứ.
Bát cà muối và lý do nhiều năm tôi không về quê vợ dịp 30/4
Gần 10 năm rồi tôi không về quê vợ dịp 30/4 và các dịp nghỉ dài khác. Chỉ có ngày Tết, tôi về một ngày để chiều lòng vợ nhưng rồi lại đi ngay.
Vợ tôi cũng không dám nói gì dù trong lòng cũng hậm hực. Nhiều năm nay tôi coi đó là chuyện bình thường và buộc vợ phải chấp nhận. Tôi cũng không cấm cản vợ về thăm bố mẹ mình. Việc mua quà biếu xén, biếu t.iền hay làm bất cứ việc gì cô ấy thích, tôi cũng không hề bận tâm.
Hơn 10 năm trước, tôi chỉ là một gã làm công ăn lương nhỏ. Vì trót yêu say đắm cô tiểu thư con nhà khá giả mà tôi cố gắng bằng mọi cách chinh phục. Tuy hai chúng tôi tình cảm sâu đậm nhưng bố mẹ cô ấy lại không ưng tôi, còn chê tôi là gã quê mùa, nghèo khó, không lo được cho con gái của họ. Đã vậy, dáng người tôi còn gầy ốm, nhìn như người có bệnh. Mẹ bạn gái nhiều lần nói tôi sức khỏe yếu, sau này khó mà sống thọ.
Tôi tủi thân vì bị bố mẹ vợ chê bai. Ảnh minh họa. Nguồn: Pxfuel
Những lời ấy tôi nghe được nhưng cố bỏ ngoài tai vì tôi đem lòng yêu con gái của họ. Theo đuổi một thời gian dài, bố mẹ bạn gái cũng phải đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Vì nếu không cho cưới, bạn gái tôi sẽ bỏ đi biệt tích, không lấy ai khác.
Nhiều năm chung sống bên nhau, vợ của tôi thi thoảng mang câu chuyện cũ nhắc lại. Vợ muốn tôi nhớ về việc vợ đã vượt qua gia đình thế nào để tôi cưới được cô ấy. Tôi cũng luôn trân trọng tình cảm tốt đẹp mà cô ấy dành cho mình nên chưa từng có ý định phản bội hay lừa dối.
Nhưng cũng chính vì thái độ của bố mẹ vợ mà gần 10 năm nay tôi không về quê vợ mỗi dịp lễ Tết. Dù năm đó, tôi đã là con rể của họ nhưng trong lòng họ vẫn không dành cho tôi sự tôn trọng.
Tôi vẫn nhớ lần về ăn cơm nhà vợ sau nửa năm chúng tôi cưới nhau. Lúc đó, mâm cơm có một bát cà muối. Tôi thích ăn cà nên gắp liên tục. Miếng cà đầu tiên tôi gắp đã thấy mẹ vợ thở dài kiểu khó chịu. Nhưng lúc đó tôi không hiểu chuyện gì.
Đến lần thứ ba, mẹ vợ vứt đũa xuống mâm và nói thẳng vào mặt tôi: "Nhìn anh cầm đũa ăn rồi lại gắp vào bát cà, tôi sợ quá. Thế khác gì anh rửa đũa trong đó? Người anh nhìn như thế chắc lắm bệnh lắm. Con gái chúng tôi không sợ nhưng tôi thì sợ lắm. Ăn uống phải sạch sẽ, anh muốn ăn cà thì lấy cái thìa múc ra bát anh nhé".
Nói rồi mẹ vợ sai con gái đi lấy cái bát khác để múc cà riêng ra cho tôi. Câu nói và hành động của mẹ khiến tôi tím tái mặt mày. Người ta nói "dâu con, rể khách" nhưng tôi không được coi là khách, thậm chí còn không bằng 'người ăn, kẻ ở' trong nhà.
Ngay cả chén nước chè tôi uống, mẹ vợ cũng vội mang ra cọ rửa xà phòng thật sạch sẽ. Tôi cả thấy mình bị xúc phạm vô cùng sau lần đó.
Tôi nói với vợ, sau này nếu không có hiếu hỉ hay việc gì quá quan trọng, tôi sẽ không về ăn cơm nhà vợ. Ngày Tết ngày lễ, nếu vợ thích có thể tùy ý về chơi bao lâu cũng được. Còn tôi, tôi sẽ ở lại nhà tôi hoặc về quê nội.
Gần 10 năm nay, tôi không còn là nhân viên quèn. Công việc của tôi thăng tiến ầm ầm, tôi cũng có vị trí trong công ty và được người người kính trọng. Thế nhưng tôi vẫn không về quê vợ mỗi dịp lễ, Tết.
Năm nay 30/4, vợ xin tôi về quê cô ấy chơi vài hôm nhưng tôi nhất định từ chối. Sự việc năm nào vẫn hằn sâu trong đầu tôi. Những lời lẽ xúc phạm mà bố mẹ vợ dành tôi vẫn không thể nguôi ngoai. Tôi yêu vợ, tôn trọng vợ nhưng không thể vì thế mà mất đi tự tôn của mình.
Tôi làm vậy có phải là quá đáng?
Ly thân 10 năm, 45 t.uổi mới ly hôn và bài học "tự cứu mình" dành cho phụ nữ Một cuộc hôn nhân vô vọng giống như một hang động lạnh lẽo, nếu phụ nữ không biết tự cứu mình thì sẽ tiêu tốn cả đời. 01 Hạnh và Tùng chỉ có quãng thời gian tìm hiểu 3 tháng rồi tiến đến hôn nhân. Gia cảnh của Tùng không tồi, bố mẹ có của nả và lương hưu, cưới xong còn mua...