Ly hôn ở tuổi 25 tôi học được gì?
Ly hôn là mất mát. Nhưng nếu bạn ly hôn ở tuổi 25, bạn nên cảm thấy may mắn vì bạn đủ trẻ để làm lại từ đầu.
Câu chuyện của tôi không phải là những bài học tình yêu hay những lời than thở về những câu chuyện éo le trong các mối quan hệ. Đơn giản, tôi chỉ muốn kể lại câu chuyện ly hôn của mình theo cách nghĩ tích cực nhất. Hay nói cách khác, tôi chỉ muốn giãi bày đôi điều tôi đã học được khi ly hôn ở tuổi 25 non trẻ.
Giống như bất kỳ các cặp vợ chồng mới cưới nào, chồng cũ của tôi đã không bao giờ nghĩ rằng hôn nhân của chúng tôi lại kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn viết một mặt. Điều đó đã xảy ra quá sớm, chỉ sau một năm chúng tôi làm đám cưới và mọi người xung quanh cũng không hiểu tại sao. Ngay chính bản thân tôi cũng cảm thấy sợ hãi khi cố gắng giải thích câu hỏi tại sao điều này lại xảy ra.
Tôi mới 25 tuổi, và tôi không thể nào tin rằng mình đã chịu sự mất mát lớn đó. Tôi không cảm thấy bị giằng xé và đau đớn như cảm giác người ta chia tay người yêu. Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng và ù ì đi. Và rồi một ngày, nhận thức của tôi được đánh thức, tôi mới nhận ra rằng mình đang ở trong một góc tối u ám. Tôi cần đứng dậy và đi tìm một ngọn đuốc của hi vọng và tương lai.
Video đang HOT
Cố gắng đi tìm câu trả lời chỉ là vô ích
Phải, tôi đã không thể ngừng hỏi mình rằng tại sao chúng tôi lại ly hôn nhanh đến vậy. Tôi cũng đã tự dằn vặt mình vì mình là người chủ động đi đến quyết định ly hôn. Tôi trách mình buông xuôi quá sớm, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là sự giải thoát tốt nhất cho chúng tôi. Và giờ tôi hụt hẫng…
Mọi thứ đã trở thành quá khứ. Cái kết đã rõ, nguyên nhân cũng không khó hiểu. Vậy tôi tự dằn vặt mình để làm gì? Thiết nghĩ, quãng thời gian đó chỉ là khi tôi yếu mềm và không thoát khỏi cái rào cản vô hình của giáo điều xã hội. Giờ thì đã khác. Tôi biết tự dằn vặt mình là vô ích. Chẳng có cách nào khác tốt hơn là quên đi quá khứ và tìm lại vô tư ngày thường.
Tự yêu quý bản thân mình không phải điều phù phiếm
Người ta bảo nếu không biết tự yêu quý bản thân mình thì chẳng thể yêu nổi ai. Ở tuổi 25, tôi hiểu rõ ý nghĩa của câu nói trên. Nhưng đó là khi tôi đang sống trong tình yêu, cách tôi yêu thương mình là son phấn, là áo váy, là ánh mắt, là bờ môi để làm vui lòng người mình yêu. Còn khi hôn nhân tan vỡ, tôi thấy đó chỉ là lý thuyết. Thật khó để tìm lại sự vô tư. Tôi thèm muốn được cười giòn khanh khách, được yêu thương ai đó như thể người ấy là bầu trời của tôi. Nhưng làm sao tôi có thể quên đi quá khứ để làm lại từ đầu?
Sau những ngày tháng dài đắm chìm trong im lặng và dằn vặt, tôi nhận ra rằng tự yêu thương mình còn có nghĩa là tự biết tha thứ cho bản thân mình và sống tốt hơn Tôi tự xốc lại tinh thần mình bằng việc tuân thủ thói quen hàng ngày của mình: ngủ dậy sớm, không bỏ bữa sáng, tập thể dục và nói chuyện với bạn bè nhiều hơn. Mọi chuyện dần khá hơn và tôi nhận ra rằng quả thật, tự yêu thương bản thân mình không phải là điều phù phiếm.
Đối mặt với sự thật là đáng sợ, nhưng là điều cần thiết
Nhìn vào sự thật đáng sợ giống như việc tôi phải tự soi gương và thấy khuôn mặt tiều tụy vì đau thương của mình. Nhưng nếu không soi vào gương, làm sao tôi biết mình đã thay đổi quá nhiều. Mặt tôi hốc hác, mắt tôi sưng mọng sau những đêm dài khóc không ra tiếng và tắc nghẹn thở ở mũi. Tôi không cảm thấy sốc bởi tôi đã biết trước được điều này. Hay nói cách khác, tôi thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Chỉ khi tôi nhìn những người phụ nữ khác phơi phới ngoài kia, khát khao hạnh phúc và trẻ đẹp khi mới 20 của tôi mới trở về. Tôi đã soi gương nhiều hơn và nhìn thẳng vào mặt mình trong gương. “Mình sẽ xinh đẹp trở lại”, tôi tự hứa với mình như vậy. Và tôi đã thành công. Tôi đã lấy lại sức khỏe của mình trên gương mặt và mái tóc. Tôi thấy mình mạnh mẽ hơn và thầm cảm ơn những sóng gió cuộc đời đã khiến tôi kiên cường hơn để chèo lái cuộc đời mình.
Biết mình, nhưng cũng phải nghĩ đến người
Ly hôn, mạnh mẽ trở lại, hạnh phúc trở lại không có nghĩa là tôi đã hoàn toàn quên hẳn người ấy. Tôi chỉ không nhớ chính xác số biển số xe, số điện thoại và một vài câu chuyện chung của chúng tôi. Còn lại tôi nhớ hết: cả ánh mắt, nụ cười, bộ dạng đáng yêu và đáng ghét của người ấy. Và hơn thế nữa, tôi chẳng thể nào quên được những bài học mà tôi đã học được từ người ấy.
Coi như chúng ta đã đi qua cuộc đời nhau, nhưng chúng ta không quên được nhau bởi quá khứ luôn gắn chặt với những bài học. Và ly hôn cũng chỉ là một trong những bài học mà chúng ta cần nhớ, chứ không phải là thứ để chúng ta dằn vặt nhau.
Theo him