Lo lắng khi 25 t.uổi vẫn không hề yêu thích một ai
Năm nay tôi 25 t.uổi. Mọi người hễ cứ gặp tôi là lại hỏi han chuyện người yêu, rồi hỏi sắp lấy chồng chưa… Thú thật là cứ suốt ngày bị hỏi kiểu như vậy thì tôi cũng khó chịu lắm, vừa bực vừa ngại. Ai đời có một chuyện cứ nói mãi, còn bao nhiêu thứ khác, công việc, cuộc sống, sao người ta không hỏi mà lại cứ xoáy vào “nỗi đau” của tôi như thế.
Ảnh minh họa
Tôi ra trường và đi làm 3 năm nay rồi. Công việc của tôi khá là thuận lợi kể từ lúc ra trường đến bây giờ, chỉ có điều là tôi phải ở xa gia đình. Tuy là con gái, ở một mình, sống cuộc sống không có người thân bên cạnh như thế cũng hơi vất vả một chút nhưng lâu dần thì cũng quen. Tôi ở trọ có một mình, cứ sáng đi làm, tối về phòng. Thỉnh thoảng, cuối tuần thì tôi cũng đi gặp gỡ bạn bè, tụ tập café hay trà chanh c.hém gió… Cũng may là còn có cái hội bạn đó không “bỏ rơi” tôi, chứ không thì chắc ngoài đi làm, tôi sẽ chỉ ru rú ở phòng trọ mất.
Lương của tôi không quá cao, nhưng so với người khác ở cái thành phố này thì cũng tạm ổn. Ngoài lo cho cuộc sống của mình, hàng tháng tôi cũng gửi được về cho mẹ một chút, còn lại thì để tiết kiệm. Thỉnh thoảng, tôi cũng có đi du lịch đây đó. Đa phần, tôi đi theo kiểu đi phượt cùng mấy đứa em là sinh viên. Đi như vậy khiến tôi cảm thấy mình trẻ ra và nói chung là vẫn hạnh phúc với cuộc sống FA của mình lắm.
Tôi tự nhận thấy mình không phải kiểu con gái khó ưa, kiêu chảnh gì. Bằng chứng là tôi cũng có rất nhiều bạn, kể cả là bạn thân. Chỉ có điều là tụi nó bây giờ đã có gia đình, đứa thì có người yêu nên không thể kè kè bên cạnh tôi liên tục được. Ở cơ quan, tôi cũng rất hòa đồng với đồng nghiệp. Về cơ bản thì tôi quan hệ với người khác rất có chừng mực, kiểu ai tốt với mình thì mình tốt lại, không thì thôi, không bao giờ muốn gây thù chuốc oán với ai. Hầu hết mọi người đều rất quý tôi, những người còn lại thì chẳng mấy khi nói chuyện nên tôi cũng không để ý lắm. Thế nhưng có một vấn đề mà ai cũng thắc mắc, kể cả chính tôi nhiều lúc cũng không hiểu là tại sao đến giờ tôi chưa chịu yêu ai?
Video đang HOT
Hồi còn đi học, cũng có một vài bạn học cùng lớp hay cùng khoa tỏ tình với tôi, nhưng thật sự lúc đó tôi chẳng nghĩ gì đến yêu đương cả. Khi ấy, tôi chỉ biết lo làm sao cho nhanh ra trường, đi làm ổn định rồi mới tính đến những chuyện khác. Ấy thế nhưng mà, sau khi ra trường, đi làm mấy năm liền rồi mà tôi vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Dù cho có người cũng theo đuổi tôi, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không có tình cảm với bất cứ ai, thế nên tôi cứ lần lượt từ chối và chỉ giữ mối quan hệ ở mức bạn bè.
Nhiều lúc tôi cảm thấy tình yêu đối với mình là một thứ gì đó thật xa xỉ, tôi càng muốn có thì lại không thể có được. Có những khi, tôi tự bảo mình hay cứ thử “cố” yêu đi xem sao. Tôi cũng hẹn hò, cùng đi xem phim, café… Nhưng cuối cùng, tôi vẫn đành bất lực vì không thể cố “nặn” ra được thứ tình cảm được gọi là “tình yêu” dành cho mình.
Mấy đứa bạn tôi nhiều lúc cũng trêu đùa: “Hay là mày bị bệnh tâm lý?”. Tôi chỉ cười xòa, bảo vớ vẩn, tôi vẫn bình thường như “cân đường hộp sữa” thế này cơ mà, nhưng về nhà nghĩ lại thì cũng thấy băn khoăn, có khi nào tôi bị mắc cái bệnh đó thật hay không? Tại sao mà 25 năm nay tôi không hề có tình cảm khác giới với một ai? Mà liệu có căn bệnh này thật không nhỉ? Nếu không phải là bệnh tâm lý thì tại sao tôi lại không hề có tình cảm với người khác giới như vậy?
Theo trithuctre
Tôi muốn bỏ người vợ tham lam keo kiệt
Vợ keo kiệt, tham lam vô độ khiến tôi chán ghét và không còn muốn chung sống.
Tôi không biết có người đàn ông nào khổ nhục như tôi không khi mà một đồng cũng không có. Tôi cảm thấy quá ngột ngạt bên một người vợ như vậy. Nếu giờ có ai hỏi tôi lí gì nào khiến tôi muốn l.y h.ôn thì nghe thật nực cười: vì vợ tôi tham t.iền. Nhưng tôi thực sự không còn muốn tiếp tục hơn nữa.
Vợ tôi là một người rất ghê gớm, sắc sảo. Ngày xưa khi yêu, mẹ tôi cứ khuyên tôi nên lấy người như vậy để sau này về có vợ lo toan, tính toán cho thì gia đình mới khá lên được. Tôi cũng nghĩ cô ấy là người chắn vén, biết thu xếp việc gia đình, sẽ là một người vợ tốt nên tôi mới quyết định cưới chứ thực tình trong lòng không yêu. Lúc đó chính ra tôi đang yêu một cô khác hiền lành hơn. Nghĩ đi nghĩ lại tôi quyết định chia tay cô gái kia để cưới vợ tôi. Đó thực sự là một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Lấy vợ về tôi mới phát ngốt vì độ tham t.iền của vợ. Cô ấy khó chịu với tất cả những người bên gia đình tôi chỉ vì lo sợ họ sẽ làm cô ấy phải tốn kém t.iền bạc tiếp đón. Người nhà tôi lên chơi, tối ngày cô ấy ca thán, kêu rằng tốn t.iền, nói người nhà tôi ăn nhờ ở đậu đây để lợi dụng. Mời người thân của tôi bữa cơm cô ấy cũng tiếc t.iền, nấu nướng mè nheo ra để đỡ tốn. Nhìn mâm cơm, tôi ngượng chín mặt vì không biết phải ăn món gì khi mà mỗi món có tí chút.
Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế (Ảnh minh họa)
Bố mẹ, em gái tôi lên chơi với cháu vợ tôi cũng không nhiệt tình tiếp đón. Cô ấy suốt ngày hối thúc tôi giục bố mẹ về đi vì sợ ở đây lâu tốn t.iền chăm nuôi. Nhìn vợ tôi thực sự thấy ghê tởm vì sự keo kiệt của cô ấy. Bố mẹ tôi ban đầu quý mến cô ấy lắm nhưng bây giờ cũng thấy chối vì thấy con dâu tiếp đón khó chịu. Dần dần người nhà tôi không ai còn muốn qua lại nhà tôi nữa.
Cô ấy ki bo với người khác như vậy nhưng lại tham lam. Nhà tôi ở quê có gì cô ấy cũng vơ vét bằng sạch mang đi. Mỗi lần về quê, thấy vợ tha lôi đủ mọi thứ mà tôi ngượng chín mặt. Tôi có nói thì vợ tôi lại kêu "Tôi vì ai mà phải vơ vét như thế? Nếu không vì anh, vì con thì tôi có phải nhục thế không?". Tôi góp ý để vợ thay đổi, dù mình chưa giàu có nhưng cũng không đến nỗi khốn khổ, đừng làm như thế mà mất thể diện. Nhưng vợ tôi nghe xong để đó, cái tính keo kiệt, tham lam đã ngấm vào m.áu của vợ tôi rồi.
Với người thân cô ấy như vậy thì với bạn bè tôi cũng không phải là ngoại lệ. Không bao giờ cô ấy cho phép tôi đưa bạn về nhà ăn bữa cơm. Nhiều khi có anh bạn lâu ngày gặp lại ghé thăm bất ngờ cô ấy cũng vác bộ mặt bực bội ra tiếp đón khiến anh ấy tự ái. Tôi mất dần bạn bè, người thân cũng vì vợ.
T.iền lương hàng tháng của tôi về cô ấy đòi thu bằng sạch. Mỗi lần đi đâu cũng phải nói để vợ đưa t.iền. Vì nghĩ hai vợ chồng kinh tế chưa có nên vợ căn cơ cũng là điều nên làm. Nhưng quá quắt như vợ tôi thì thực sự hết chịu nổi. Tôi cảm thấy n.hục n.hã cảnh phải chìa tay ra xin t.iền vợ để đi liên hoan với công ty trong sự khó chịu của cô ấy.
Thực sự tôi cảm thấy bí bách, bực bội lắm rồi. Tôi muốn bỏ quách vợ để sống một mình còn hơn là ở bên vợ keo kiệt như thế. Điều tôi thương duy nhất chính là hai đứa con. Hơn nữa, đúng là ngoại trừ việc quá bủn xỉn, vợ tôi rất chung thủy, chăm sóc chồng con đâu ra đấy. Nếu bỏ tôi nghĩ cũng thương nhưng không bỏ thì bức bối vô cùng. Tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Khi chồng và bố chồng đều là chuyên gia "tám" chuyện Lúc cao hứng, các chàng bình luận về gái đẹp, thi nhau nhận xét, bình luận, ai nấy tự phong mình là chuyên gia, hết suy luận, dùng lý lẽ chứng minh, lại lôi ra bằng chứng thuyết phục. Cứ mỗi khi muốn biết chuyện gì, mẹ chồng mình hay hỏi chồng hoặc con trai, chẳng cần bất cứ "thông tấn xã" nào...