Làm mới… ông chồng
Buổi tối, tụi nhỏ đi ngủ sớm, hai vợ chồng còn thức xem ti vi. Phim đang chiếu cảnh anh chồng trẻ mải mê giúp đỡ một nữ đồng nghiệp đến quên cả kỷ niệm ngày cưới.
ảnh minh họa
Cô vợ ở nhà thức chờ một mình, nước mắt tuôn rơi. Cô lặng lẽ dọn dẹp bàn tiệc vốn đã nguội lạnh. Vợ thúc khuỷu tay nhẹ vào tôi rồi nháy mắt cười: “Xem đồng bọn của anh kìa. Chúc mừng nha. Ngoài đời cũng đông lắm đó”.
Lời vợ khiến tôi nhớ có lần lang thang trên mạng bỗng lọt vào một diễn đàn của mấy bà nội trợ. Tò mò, tôi đọc thử vài chủ đề. Không thấy ai khen chồng, chỉ toàn than thở, thất vọng. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ tập trung vào mỗi một chuyện: thuở yêu đương anh nào cũng chiều bạn gái hết mình, nhưng khi cưới rồi, các anh thiếu sự quan tâm, bỏ mặc vợ bơ vơ một mình.
Video đang HOT
Sự quan tâm của đàn ông khó mà đáp ứng với thái độ săm soi tỉ mỉ đến từng milimet của phụ nữ. Mỗi lần bị vợ trách vô tâm, tôi cứ cười hề hề cho qua. Thật sự, tại các bà vợ mải mê để ý “tiểu tiết” nên không nhìn ra sự cố gắng của chồng đó thôi. Tại sao chúng tôi phải chúi mũi vào công việc, có khi còn tranh thủ kiếm thêm nghề tay trái để rồi bị gán tội mê việc hơn mê… vợ? Tôi ngạc nhiên khi gia đình anh bạn bác sĩ trong tình trạng “chiến tranh lạnh” lâu dài, vì bạn tôi không trả lời tin vợ nhắn thông báo con đang sốt. Lúc đó, anh đang chuẩn bị tinh thần để vào ca mổ. Ban đầu bạn nghĩ vợ có thể lo được cho con và sau đó thì công việc cuốn đi nên anh quên béng chuyện gia đình. Hôm sau, cô vợ giận, không thèm nói lý do, cũng chẳng hỏi nguyên nhân. Anh chồng thấy vợ “gây sự” vô lý nên muốn để cô ấy tự “tỉnh” ra. Chuyện chỉ có vậy mà kẻ lạnh người nhạt mấy tháng trời. Cô vợ thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh chồng có người khác, đòi viết đơn ly hôn. Tự nhiên lại âm thầm ôm “cục tức” một mình rồi suy diễn đủ điều.
Nếu lấy chuyện tặng hoa tặng quà, quan tâm chăm sóc hay đỡ đần việc linh tinh trong nhà làm thước đo sự quan tâm của đàn ông đối với vợ thì tôi cầm chắc dưới điểm trung bình. Nhưng vợ tôi không lấy đó làm buồn tủi. Cô ấy biết tính tôi là thế. Năm nào vợ cũng tự chuẩn bị tiệc sinh nhật của cô ấy rồi gọi điện nhắc tôi về sớm mừng cùng. Vợ mua hoa về cắm, hỏi tôi hoa có đẹp không, rồi vợ chồng cùng chụp hình kỷ niệm. “Sắp đến ngày X, Y, Z rồi, anh chuẩn bị quà cho em đi nha, không có là em buồn lắm đó”. “Dịp A, B, C năm ngoái anh còn nợ em gì nhớ không? Năm nay phải đền bù gấp đôi cho em à”. Bị nhắc nhở như thế, dù tôi có muốn quên cũng không có cớ lảng tránh được.
Đàn ông như tôi nhiều lắm. Bởi vậy, khi bị vợ nói vô tâm, tôi không thấy mình đang bị trách cứ, không mang chút cảm giác nặng nề nào. Tôi coi đó là sự chăm sóc, sự nhắc nhở rất bình thường của người vợ hiểu chồng. Và tôi cũng thấy mình may mắn khi có được người vợ không chì chiết, không âm thầm hờn giận hay… lên án. Có thể đó là bản tính tự nhiên của vợ, nhưng với tôi bản tính ấy đầy sự tinh tế.
Đã là vợ chồng thì ngại gì mà không trao đổi, nhắc nhở nhau những chuyện vốn rất bình thường như thế hỡi các bà vợ? Phải nói điều mình mong muốn cho chồng biết để cuộc sống nhẹ nhàng và vợ chồng gắn bó hơn. Hãy thử làm mới… ông chồng bằng chính sự thay đổi tích cực của mình xem sao.
Theo PNO
Váy cưới
Ngày mẹ sinh em trời mưa rất to, mưa mùa đông lạnh và dài lê thê. Chị nhớ mãi con đường lầy lội dẫn đến bệnh viện huyện. Tan học chị ba chân bốn cẳng chạy đến đấy, vì quá háo hức được trông thấy em nên dọc đường cứ ngã bì bõm. Chị nhớ cả nhớ đôi mắt ngơ ngác của em, nhớ bàn tay yếu ớt khẽ chạm vào má chị.
Hôm đó nhà cả nhà mình im lặng lắm, em cũng lặng im, đến khóc em còn chẳng buồn khóc, chỉ mình chị nói cười "mẹ ơi em bé giống con nhỉ? bố ơi đặt tên em là gì?". Bố gượng cười xoa đầu chị, mắt buồn mênh mang, mắt mẹ thì đỏ hoe. Chị đến ôm cổ mẹ thỏ thẻ "mẹ ơi mẹ đẻ đau lắm à", mẹ nước mắt vòng quanh.
Từ ngày có em, đi đâu, gặp ai chị cũng khoe. Một hôm đang nhảy dây ở nhà thằng Tũn, chị lao vào đánh nhau với nó bởi nó dám nói em bị đao. Lúc đấy chị không tài nào hiểu bị đao là bị gì, càng không thấu hết nỗi xót xa khi ai đó nói em mình bị đao, nhưng chị biết đao là một cái gì đó rất ghê gớm, và em không đáng bị gọi như thế. Thằng Tũn bị chị cào xước cánh tay, mẹ nó lôi cả hai đứa sang nhà mình, chửi từ ngoài ngõ chửi vào. Bố chạy ra hỏi chuyện, chị nức nở "thằng Tũn nói em Vy nhà mình bị đao, bố ơi đao là gì hở bố". Mẹ thằng Tũn nghe nói thế thì lí nhí xin lỗi rồi xách tai nó kéo về.
Sau vụ đấy, bố mẹ nói với chị rằng em không giống những đứa trẻ khác, em sinh ra đã mang bệnh nên chị phải thương em, bảo vệ em. Cứ nghĩ đến chuyện em không bình thường như mọi người, thậm chí có thể không biết nhảy dây, không đến trường, chị thấy mất mát và hụt hẫng. Nỗi hụt hẫng ấy nhiều năm sau chị vẫn cảm nhận rõ rệt, như lúc bé tí, ta giật mình tỉnh dậy giữa đêm rồi không còn thấy mẹ mình nằm bên cạnh, gọi mãi, khóc thét mãi, chỉ có bóng đêm bao trùm.
Chuỗi ngày sau đó đối với cả nhà mình thật khó khăn. Em ngày một quấy khóc, người em yếu như sợi bún, mỗi lần có bệnh dịch xuất hiện, hầu như không bệnh nào bỏ quên em. Tuổi thơ của em gắn liền với bệnh viện, thuốc thang, với những đêm mẹ thức trắng dỗ dành, những buổi chiều đi học về chị rơm rớm nhìn em nằm thở mệt nhọc trên giường bệnh. Gần 2 tuổi em mới chập chững biết đi, lên 3 em bập bẹ nói được. Đó là cả một kỳ tích.
Em cười nhiều nhất vào những chiều chị đèo em trên xe đạp, đi thơ thẩn khắp thị trấn. Hai chị em thường ra đến đường ray tàu, hái một giỏ đầy hoa xuyến chi rồi rẽ về trung tâm thương mại, nơi có một tiệm váy cưới to đùng. Mình cứ mải mê ngắm những chiếc váy lộng lẫy đến nỗi thuộc lòng cả vị trí và màu sắc của chúng. Chị thích nhất cái váy trắng treo thứ năm từ ngoài vào, còn em, cái nào em cũng mê. Chị hứa sau này có tiền sẽ mua tặng em thật nhiều váy cưới. Em há hốc mồm nhìn chị rồi cứ cười ngây ngô. Nụ cười hồn nhiên, khờ khạo vì suốt đời không nhìn thấu nhân gian, nụ cười màu nắng nhưng có cả màu tủi thân. Chị vẫn không cắt nghĩa được sắc màu tủi thân ấy bởi chưa bao giờ em nhận ra thiệt thòi của chính mình sao em biết buồn, biết tủi thân?
Có lần ngồi chơi với thằng Út, em sẩy tay đổ nước sôi lên bàn chân nó. Mẹ chạy vào mắng em té tát, mẹ đánh em rõ đau. Chị xót quá quát lại mẹ. Rồi ba mẹ con cùng khóc, mẹ, chị, thằng Út khóc ầm nhà, càng khóc càng thấy đau. Em thì vẫn cười ngơ ngác. Ngày lên xe hoa, chị mặc váy cưới thật đẹp, em vẫn nụ cười không tắt, bàn tay nhỏ của em hết mân mê lớp vải lộng lẫy đến vỗ nhẹ lên hai má chị, em bi bô "đẹp quá, đẹp quá". Sao em không giận chị chưa từng mua váy cưới cho em, không giận mẹ sinh em ra gần 20 tuổi đầu mà vẫn nhỏ bé, yếu ớt, không tài nào mặc vừa bộ váy cưới, sao em không hỏi xem còn tuổi đời nào cho em, còn váy cô dâu nào cho em, còn tương lai nào cho em? Sao em mãi cười ngây ngô như thế? Để chị về nhà chồng còn mang hoài nỗi tủi thân.
Theo VNE
Bạn hay là hạn? Ngày mới cưới mình đã gặp trận cãi vã cũng vì khoản nợ của bạn anh làm lỡ hết cả việc lớn của mình. Anh ta hẹn lần hẹn lữa, rồi kêu hồi này làm ăn khó nên khi nào có mới trả được. Khi đó em đã đành ngậm bồ hòn làm ngọt, em không vui vì tính em đã hứa ngày...