Không phải tại con mèo
“Chưa bao giờ chị cảm thấy cánh cổng nhà chồng rờn rợn như lúc này, còn đáng sợ hơn lần đầu về ra mắt…”
Vào đến chỗ làm, ngồi chưa ấm chỗ, điện thoại của chị đã réo rắt liên hồi. Không cần xem số chị cũng biết là ai gọi. Và chị cũng có ý chờ từ lúc kết thúc “cuộc chiến”. “Dạ! Giờ con đang làm việc không nói rõ được. Tối nay con sẽ ghé nhà thưa chuyện đầu đuôi với mẹ…” Chị còn chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tít, tít, tít” khô khốc. Chị thẩn thờ buông máy, thở dài cái thượt.
Chưa bao giờ chị cảm thấy cánh cổng nhà chồng rờn rợn như lúc này, còn đáng sợ hơn lần đầu về ra mắt. Ngần ngừ một lúc rồi chị cũng quyết định đi vào. Chưa kịp gạt chống ngang, chị đã nghe tiếng chị chồng vọng ra từ bên trong: “Nó tới rồi đó! Mẹ phải làm cho rõ nha”. Bất giác, chị rùng mình, biết chẳng thể nào nhận được sự cảm thông từ những con người bên trong ngôi nhà này. Nhưng chẳng cần! Chị đến đây không phải để tìm kiếm những điều đó. Chị đến đây vì bản thân, vì sự thật, thế thôi.
Những ánh nhìn căm phẫn đổ dồn vào chị như kẻ tội đồ sắp chịu sự phán xét. Trong đó có anh. Chị bình thản bước vào và nhẹ nhàng chào hết thảy mọi người. Như chỉ chờ có thế, bà chị chồng cất giọng the thé: “Giờ có đông đủ mọi người ở đây, thím tư nói cho rõ, nó (chồng chị) làm gì bậy mà phải ly dị? Thím đừng có đem con mèo ra đây , tui thấy lý do đó vô duyên lắm…”. Mẹ chồng chị ôn tồn ngăn lại: “Chuyện đâu còn có đó, mày từ từ để con tư nó nói tao nghe.” Chị thủng thẳng thưa: “Dạ, không phải tại con mèo chết mà con bỏ ảnh. Có quá nhiều chuyện xảy ra từ lúc cưới nhau đến giờ và con đã cố chịu đựng cho nhà cửa êm thấm. Nhưng đến hôm qua thì con chịu hết nổi rồi mẹ ạ!”.
Chị quay qua hỏi chồng: “Giờ trước mặt cả nhà, anh trả lời thẳng thắng nha, suốt mười ba năm nay anh ôm gà nhiều hơn hay ôm vợ nhiều hơn?” Anh trợn mắt nhìn chị định gầm lên gì đó thì chị chồng gạt ngang: “ Sao trước giờ thím không nói giờ lại lôi ra trách nó?”. Biết thế nào cũng sẽ gặp những câu hỏi kiểu này nên chị nói luôn: “Đúng là ngày mới cưới em chưa dám nói vì nghĩ đây chỉ là trò giải trí nhất thời của ảnh thôi. Ngờ đâu ảnh ngày càng mê, mở mắt là tìm gà, trước khi ngủ cũng phải nhìn con gà. Chắc chị còn nhớ cái hôm em đau ruột thừa, một mình cố lết ra đầu hẻm bắt taxi, vì chồng em lúc đó đang có độ gà lớn. Hôm em sinh thằng Đen lẫn con Bí, chỉ có mẹ em là xách giỏ đi theo và thăm em trong bệnh viện. Và chắc chị cũng không quên rất nhiều lần em gọi điện nhờ chị kiếm con về lúc nửa đêm, khi đó em đi công tác dưới tỉnh và chồng em vẫn còn đang ôm gà. Mọi việc chị đều biết và có lần còn không ngừng gọi điện la mắng chồng em trước mặt em”.
Chị ngưng một lát rồi nói tiếp: “Em hỏi thiệt nếu đổi lại là chị thì chị sẽ làm sao? Năn nỉ, giận hờn, to tiếng hay bỏ đi? Em thì cách nào cũng làm nhưng đâu lại hoàn đó chỉ sau một đêm. Những lời ruột gan của em trôi tuột như nước đổ là khoai. Ảnh đã vô trách nhiệm thì thôi, máu me cá độ đá gà thì thôi, ảnh còn làm khó dễ không cho em về thăm gia đình. Thậm chí con mèo em nuôi từ khi nó mới chào đời mà ảnh cũng nỡ bỏ thuốc cho nó chết. Đúng thật là em không bỏ anh vì con mèo nhưng cái chết của con mèo em cưng là quá sức chịu đựng của em. Sẵn đây, con thưa với cả nhà luôn là con đã nộp đơn li dị và đem hai anh em thằng Đen về nhà bà ngoại ở kể từ ngày hôm nay”.
Chị nói xong, mắt ráo hoảnh và thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong khi tất thảy mọi người kể cả chị chồng chị lúc nãy vẫn còn hùng hổ thì giờ đây đang giả đò ngó lơ chỗ khác. Thật ra những chuyện chị nói không ai không biết nhưng vì khi chị cần đến sự giúp đỡ thì tất cả đều im lặng kể cả má chồng chị nên giờ đây chẳng ai vịn vào được vào lý do gì để “bẻ” lại. Nhưng ít ra giờ mọi người đã hiểu, chị nộp đơn ly dị không phải vì con mèo.
Theo VNE
"Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao"
Hai chị em nói qua nói lại, chồng em lao vào tát em. Anh bảo: "Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao. Mày nói chị tao vậy là mất dạy". Còn chị chồng cũng nói với chồng em là em mất dạy, bỏ vợ đi.
Em xin chào mọi người!
Video đang HOT
Em thường hay lên dọc những dòng tâm sự của các chị và hôm nay em cũng muốn lên tâm sự, đồng thời xin ý kiến của mọi người. Chuyện em kể ra có lẽ cũng hơi dài dòng, mong mọi người thông cảm vì em cũng không biết phải viết thế nào. Em nghĩ nào viết thế ấy thôi ạ.
Năm nay em 30 tuổi, vợ chồng em quê ở miền Trung vào Bình Dương lập nghiệp được 6 năm rồi. Chồng em là con út trong gia đình có 4 người và chỉ duy nhất có một chị gái. Mẹ chồng em cũng đã mất sớm.
Hồi mới tìm hiểu nhau, em cảm giác anh ấy ngại không muốn đưa em về nhà chơi. Sau này khi tình cảm sâu nặng rồi, em mới biết anh ngại vì gia đình anh kinh tế rất nghèo. Chị gái thì không có chồng mà có 1 đứa con trai năm nay học lớp 11 (bố của thằng bé là người gần nhà anh. Khi biết chị có thai, bố mẹ anh kia không chấp nhận mặc dù cả dòng họ anh kia họp lại khuyên can).
Chồng lao vào tát em. Anh bảo: "Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy" (Ảnh minh họa)
Nhưng đối với em không quan trọng chuyện giàu nghèo hay hoàn cảnh gia đình. Bởi em cảm nhận chồng em là người hiền lành, có trách nhiệm với gia đình. Anh đi làm đưa tiền về nuôi bố cùng 2 mẹ con chị chồng vì ở quê làm nông rất khó khăn. Anh cung cấp tiền học hành quần áo cho thằng cháu. Anh ấy bảo với em là thương nó như con vì nó không có bố.
Em thấy thanh niên mà vì gia đình như vậy nên sau này chồng sẽ nghĩ đến vợ con. Em tin chúng em sẽ vượt lên được hoàn cảnh. Nhưng cũng vì cái quá thương mẹ con chị ấy mà sau này em lâm vào cảnh khổ mọi người ạ.
Sau khi hai đứa quyết tâm đến với nhau thì có bàn sẽ tạo điều kiện cho chị chồng đi xuất khẩu lao động để chị kiếm tiền sau này có vốn nuôi con ăn học. Bởi sau này chúng em phải lo cho con cái chúng em.
Vì vậy chồng em đã bảo lãnh vay ngân hàng tiền cho chị đi mặc dù 2 anh chồng nói kiểu không trách nhiệm "bay thích làm gì tùy bay", có chuyện gì xảy ra thì chồng em phải chịu trách nhiệm (Vì đi như vậy cũng rủi ro rất nhiều như bị lừa, bị thất nghiệp, bị chấm dứt hợp đồng khi công ty phá sản...).
Nhưng cuối cùng chị đi cũng thành công. Chị trả hết nợ và gửi tiền về cho anh cả vay gần 200 triệu trong vòng 3 năm. Sau khi lo cho chị đi ổn định thì chúng em vào Bình Dương lập nghiệp. Cách đây 2 năm em sinh con. Thời điểm em sinh cũng đúng cách 1 tháng nữa thì đến giỗ bố em.
Mẹ em định vào chăm sóc em rồi về giỗ bố xong sẽ quay vào. Nhưng lúc đó chị chồng lại được về nước vì hết hạn hợp đồng và chờ đợi làm lại thủ tục đi lại. Bố chồng em lại vào nói với mẹ em là bà nội không còn nên sẽ để chị chồng thay mẹ chồng vào chăm sóc em. Ông nghĩ như vậy cũng tốt bởi để mẹ đẻ em lo giỗ bố xong thì vào ở với em chăm cháu giúp luôn. Thế nên cả 2 gia đình thống nhất như vậy.
Thật không ngờ sóng gió bắt đầu từ đó. Hai mẹ con chị chồng vào trước ngày em sinh 20 ngày. Từ ngày 2 mẹ con chị chồng vào, em phải vác cái bụng vượt mặt để phục vụ cơm nước. Nước uống hết cũng đợi em về đổi. Đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn cũng không đưa ra làm hộ mà đợi em đi làm về nấu nướng.
Em thấy chán và nói chồng em thì chồng em bảo: "Chắc bà nghĩ do giờ em chưa sinh nên vậy. Không lẽ khi em sinh xong cũng vậy? Khi em sinh phải khác chứ?".
Nhưng đến khi em sinh cũng chả khác hơn được. Bữa sáng và bữa tối chồng em cũng phải tự nấu ăn. Mẹ con chị chỉ việc nấu cơm trưa rồi cho thằng con bê sang cho em để đó. Em có ăn được hay không cũng mặc kệ.
Vì con em hay giật mình nên phải bế thì con mới ngủ ngon được, đặt xuống giường một lúc con lại giật mình khóc tím hết mặt mày. Ngày đầu tiên ở viện về, con khóc thét lên. Chị chồng mở cửa ra hỏi "Gì đó?". Em nói cháu giật mình. Chưa kịp nhờ chị bế hộ chị đã đóng cửa đi rồi để mặc em loay hoay mãi mới ngồi dậy được bế con (vì em sinh mổ nên 6 ngày vẫn còn đau).
Thời gian này em vẫn ở trọ nên thuê 2 phòng. Mẹ con chị ăn rồi xem phim và ngủ bên phòng kia không đoái hoài gì mẹ con em hết. Có hôm chồng em đi làm 2 giờ chiều chạy về xem vợ con, thấy cơm trưa nguội lạnh vợ vẫn chưa được ăn, anh cũng bực nhưng không dám nói.
Anh bảo nói sợ chị giận rồi không khí gia đình mất vui. Sự thật là em chịu không nổi nên đã quá ức mà nói chồng để tự mình lo cho hai mẹ con. Em muốn chị ấy về vì như vậy em còn thấy khỏe hơn.
Em sinh được đúng 15 ngày thì chồng em kêu chị về. Khi về chị còn nói một câu em nhớ mãi: "Mày đẻ còn có chồng chăm thì còn đòi hỏi gì nữa? Tao đẻ cũng một mình tự bế con, tự ăn cơm thôi. Tao kêu ai?".
Em chỉ nói là: "Có chồng khác không chồng ở chỗ đó thôi chị ạ. Nếu chị so bì với em thì sao chị không lấy chồng rồi đẻ tiếp đi". Hai chị em nói qua nói lại, chồng em lao vào tát em.
Anh bảo: "Cấm mày không được hỗn với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy". Còn chị chồng thì nói không chị em gì với em nữa hết: "Tôi và cô coi như không liên quan". Chị cũng nói với chồng em là em mất dạy, bỏ vợ đi.
Sau khi chị chồng về thì vợ chồng em phát hiện mất 2 chỉ vàng (do em chuẩn bị làm nhà nên gom góp để dành, nhưng chỉ bị mất đi 2 chỉ). Vừa ức chế vì sinh con đầu lòng không có kinh nghiệm, lại tủi thân bị bỏ rơi nên em bảo chồng nói chị. Chồng em lại nói sợ chị giận.
Em nghĩ chồng coi em không ra gì, sức khỏe của vợ con không quan trọng bằng việc chị ấy giận. Lại thêm bị mất của nên em điên lên cãi nhau với chồng. Chồng em bênh chị gái, rồi đòi bỏ em. Em viết đơn rồi ký xong nhưng không hiểu sao chồng không giám đưa ra tòa.
Đến giờ cũng 2 năm trôi qua, vừa rồi bố chồng em mất. Con trai chị chồng đang ở với bố chồng em, giờ không ai chăm sóc bảo ban nó học hành (mẹ nó đi nước ngoài đã có bồ bên đó nên không chịu về nữa. Mặc dù cả nhà khuyên chị có vốn rồi ở nhà nuôi con).
Giờ chồng em lại đòi đưa con chị chồng vào nuôi nhưng em không đồng ý. Mặc dù từ khi yêu đến khi cãi nhau chưa xảy ra thì em luôn quan tâm nó. Mỗi năm, em đưa nó vào chơi, ủng hộ việc sau này cho thằng nhỏ vào trong này hướng chuyện học ngành nghề nào đó để nó lập nghiệp trong này luôn.
Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó?
Em đã nói với chồng là: "Em không chấp nhận chuyện cho nó vào đây ở với vợ chồng mình. Nếu anh vẫn muốn nó vào thì sẽ không sinh thêm con nữa, khỏi sau này xảy ra chuyện chia con mỗi đứa một hướng thì tội nó. Mà nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi".
Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó? Hơn nữa, nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi (Ảnh minh họa)
Nghe em nói vậy, chồng em chỉ im lặng không phản ứng cũng không nói gì. Mà thằng nhỏ đó ở nhà nhưng không ai quan tâm mặc dù tiền mẹ nó gửi về cho họ vay hết. Hai năm gần đây nó học hành bê tha, chơi game nhiều hơn học. Nó lớn rồi chưa biết làm việc gì, không nấu nổi nồi cơm, ai cũng ngán ngẩm.
Nó thì cứ muốn đòi vào đây với vợ chồng em. Mẹ nó cũng nói với chồng em là cho nó vào rồi giúp đỡ nó, hướng nghiệp cho nó.
Em thật sự đang rất rối và lo sợ. Em sợ vì tình cảm chị em mà chồng em sẽ quyết đưa nó vào dù em không đồng ý. Hơn nữa mẹ nó coi em không ra gì. Em còn sợ nó vào rồi mâu thuẫn vợ chồng, lúc đó gia đình em lại tan nát. Theo các chị, giờ em phải làm sao? Em thật sự muốn nhận được lời khuyên. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của em.
Theo VNE
Có duyên mà không phận Sống với nhau rồi chị mới thấm thía nhận ra chẳng ai thay thế được anh trong trái tim chị, chồng chị cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của vợ dành cho người cũ nên cuộc hôn nhân của họ thi thoảng lại sóng to gió lớn. Mười năm rồi còn gì, thời gian đủ để một người có thể quên đi...