Khởi đầu bằng những công việc không tên, chưa tốt nghiệp đã có việc làm tháng nghìn đô
Nhân vật trong bài từng chủ động đến xin làm cộng tác viên tại báo Sinh Viên Việt Nam với những công việc lặt vặt không tên, nhưng đã nỗ lực học hỏi hoàn thiện bản thân để sau đó được nhận vào làm việc tại một tổ chức nước ngoài với mức lương tháng hàng nghìn USD.
Tôi là một cô gái sinh ra ở nơi tỉnh lẻ, quê tôi là một huyện nghèo. Thường thì những cô gái ở đây sẽ lấy chồng khi học xong THPT. Nhưng đó không phải là con đường mà tôi chọn, từ nhỏ đã luôn cố gắng học tập để có cơ hội được đặt chân đến Thủ đô học tập.
Tôi rất thích trường Đại học Ngoại thương nên đã quyết định thi vào ngôi trường này. Và rất may mắn khi tôi đã trở thành sinh viên của trường. Nhưng sau đó tôi lại gặp một trở ngại là sợ đám đông. Năm nhất tôi đã bị choáng ngợp, sợ đến lớp vì tôi sợ giao tiếp với người lạ, mỗi lần đến lớp tôi chỉ muốn buổi học kết thúc thật nhanh để mình có thể trở về nhà.
Nhưng rồi tôi chợt nhận ra xung quanh tôi, mọi người ai cũng tự tin giao tiếp nói chuyện làm quen rất tự nhiên với những người họ mới gặp lần đầu. Có thể môi trường Ngoại thương đã tác động đến tôi, họ tạo cho tôi động lực mình phải phát triển, mình phải vượt qua cánh cửa này.
Ở trường Đại học Ngoại thương, sinh viên đi làm thêm và hoạt động ngoại khóa rất nhiều, rất năng động, vậy nên tôi đã thử sức mình ở một công việc đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng không hiểu bản thân lấy can đảm từ đâu để đi làm ngay giữa năm nhất tại một trung tâm tiếng Anh, công việc của tôi là chăm sóc khách hàng.
Bạn thấy bất ngờ đúng không? Một đứa sợ đám đông, sợ người lạ, đôi khi còn run khi nói chuyện cùng nhiều người lại làm chăm sóc khách hàng và làm thế nào? Lúc đầu vào việc ngày nào tôi cũng bị quản lý mắng, vì sai rất nhiều và đặc biệt là cách nói chuyện không dứt khoát. Nhưng tôi vẫn kiên trì làm việc, tự nhủ rằng mình đã xuất phát chậm thì phải cố gắng để đi được nhanh hơn. Tôi có hai lựa chọn hoặc là cố gắng phá bỏ rào cản của mình, hoặc là lại trở về và đứng yên tại chỗ. Và tôi đã làm việc ở đó được gần 2 năm. Từ một người ít nói tôi đã trở nên hoạt bát hơn.
Sau đó tôi muốn tìm một môi trường mới để tìm những trải nghiệm mới. Và rồi tôi may mắn biết đến Báo Sinh Viên Việt Nam, nơi đã cho tôi những trải nghiệm thực tế. Tôi đã từng tự cao vì nghĩ rằng mình đã đi làm 2 năm nên đã có nhiều kinh nghiệm. Nhưng tôi đã lầm, mỗi môi trường sẽ có những công việc khác nhau và những cách xử lý khác nhau.
Bản thân tôi lúc đó đã nhận ra rằng chính mình đang tự đánh giá cao bản thân mình. Và rồi dù với cái tôi lớn, tôi vẫn lựa chọn vạch dưới chân mình một vạch đích mới và tiếp tục một khởi đầu. Sau đó tôi trở thành lễ tân ở các sự kiện, đọc đến đây chắc mọi người sẽ nghĩ rằng lễ tân thôi mà có gì đâu?
Nhưng như đã chia sẻ mỗi công việc đều đòi hỏi những cách xử lý khác nhau, khi mình chưa trải nghiệm thì mình sẽ không hiểu những câu chuyện phía sau đó. Tôi làm lễ tân trong 5 tháng không bỏ bất kỳ một sự kiện nào và không từ chối bất cứ công việc. Điều đó chính là nền tảng giúp tôi luôn được đạo diễn chương trình tin tưởng.
Trong chuỗi sự kiện “Women Can Lead- Tại sao không?” do Báo Sinh Viên Việt Nam và Chương trình Phát triển Liên Hợp Quốc (UNDP) tổ chức, tôi được giao nhiệm vụ làm lễ tân phòng VIP và dẫn đoàn khách sự kiện. Và thật may mắn khi tôi lại một lần nữa có duyên với tòa nhà Liên hợp Quốc (UN). Tôi đã được đặt chân vào trụ sở chính của UN tại Việt Nam tham dự cuộc họp với bà Helen Clark, nữ Tổng Giám đốc đầu tiên của UNDP. Đó là kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên và có mơ tôi cũng chẳng nghĩ đến.
Video đang HOT
Trong 5 tháng theo chương trình này, điều tôi học được đó là tính cộng đồng. Tôi được cống hiến dù rất nhỏ, nhưng từ đây tôi hiểu rằng không có gì vui hơn là được làm và cống hiến hết mình, tuổi trẻ nên cứ cống hiến thôi, đừng đòi hỏi quá nhiều.
Chắc các bạn đang thắc mắc rằng sau 5 tháng đó tôi làm gì? Sau 5 tháng đó tôi trở thành trợ lý đạo diễn chương trình của Báo Sinh Viên Việt Nam. Nhiệm vụ của tôi lúc này không chỉ gói gọn ở đội Lễ tân như trước nữa mà là bao quát toàn bộ chương trình. Khi nhận được tin tôi sẽ trở thành trợ lý, tôi đã rất ngạc nhiên tại sao lại là tôi?
Một đứa mới chỉ làm cộng tác viên được 5 tháng, tôi vừa vui mừng, vừa lo lắng. Vui mừng vì biết mình sẽ được trải nghiệm và học hỏi được nhiều hơn. Lo lắng vì tôi sợ mình không đủ khả năng để làm việc tại vị trí này và sợ rằng mình sẽ làm hỏng việc. Nhưng đạo diễn chương trình vẫn quyết định chọn tôi, đây có thể nói là bước ngoặt lớn nhất trong hành trình của tôi. Khi bắt đầu tôi thấy bản thân mình thiếu sót nhiều.
Công việc trợ lý đòi hỏi bạn phải mềm mại, khéo léo. Nhưng tính cách của tôi lại quá thẳng thắn. Thẳng thắn không bao giờ là sai, nhưng cách bạn thể hiện thế nào cho đúng thì phải dựa vào cả một quá trình học hỏi. Tôi đã từng thử học những người khác nói những lời nói có cánh, có đường hay có mật ngọt, nhưng tôi đã sai vì đó không phải là tôi, đó là việc tôi đang giống một con vẹt học lại lời của người khác không hơn, không kém.
Tôi đang sống cuộc sống của mình, tại sao tôi phải học theo cách làm của người khác, trong khi đó không phải sở trường của tôi. Cuối cùng tôi đã tìm được hướng đi riêng của mình, khi bạn đủ chân thành thì sự thẳng thắn sẽ là một điểm mạnh. Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một lời nói có thể thay đổi một cuộc đời. Là chính mình, nhưng phải trưởng thành hơn trong lời nói, thay vì luôn cho mình là đúng và nghĩ rằng thẳng thắn là nói tất cả những gì mình suy nghĩ thì thật sự đó là sai lầm trầm trọng.
Công việc trợ lý ở Báo Sinh Viên Việt Nam đã cho tôi những bài học đắt giá và đáng giá nhất quãng đời sinh viên. Đây cũng là nơi cho tôi cơ hội được thực tập tại Hội đồng kinh doanh Hoa Kỳ – ASEAN. Đây là nơi đã cho tôi thêm những kinh nghiệm về trợ lý, tôi đã làm những công việc nhỏ nhất và sau đó được giao nhiều công việc hơn vì nỗ lực của bản thân. Đây là nơi cho tôi cơ hội lần đầu được vào Văn phòng Chính phủ.
Nhiệm vụ của tôi là đưa các tập đoàn công nghệ lớn của Mỹ là Apple, Disney, Neflix,… đến gặp Bộ trưởng Mai Tiến Dũng. Giống như một giấc mơ vậy, khi tôi được tham gia cuộc họp. Sau thời gian thực tập, tôi lại có cơ hội được gắn bó làm trợ lý dự án của Hội đồng. Công việc đến với tôi rất tự nhiên và tôi thì luôn nghiêm túc hoàn thành nó. Và sau gần 4 năm học đại học, trước lúc ra trường, tôi đã có một công việc phù hợp. Tôi rút ra cho bản thân một bài học về sự nỗ lực.
Khi bắt đầu ở một môi trường mới chúng ta luôn phải kiên trì và cố gắng cho họ thấy sự cầu tiến và tinh thần sẵn sàng học hỏi của mình. Cái chính là bạn phải nghiêm túc với công việc được giao, rào cản có cao đến mấy bạn cũng phải nỗ lực vượt qua nó, dù có trượt xuống thì phải nghĩ lối khác để vượt qua. Đừng bao giờ bỏ cuộc, mọi rào cản đều do chính bạn tạo ra, vậy nên chỉ có bạn mới biết cách vượt qua nó.
Tôi còn nhớ câu nói nổi tiếng của Indra Nooyi (CEO Pepsi): “Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, chúng ta phải thay đổi. Thay đổi có nhiều thử thách và đau đớn, nhưng không còn cách nào khác cả, hãy bước về phía trước dù bạn có bị gục ngã nhiều lần”. Hãy là một chiến binh, đừng là một người chỉ biết sợ. Nỗi sợ chính là rào cản, chỉ khi bạn tự tin vào bản thân mình và nỗ lực thì bạn mới chiến thắng được tất cả. Lúc bắt đầu sẽ luôn là những khó khăn, nhưng khi bạn đặt tất cả nhiệt huyết của mình vào công việc thì thời gian sẽ cho bạn trái ngọt. Và hiện tại trước lúc ra trường tôi đã có một công việc phù hợp.
Viên Ngọc Hồng (Sinh viên trường Đại học Ngoại thương)
'Cô giáo tí hon' hơn 20 năm đi tìm giá trị đời mình
Muốn buông xuôi cho thân xác ốm yếu nghỉ ngơi vĩnh viễn, nhưng nghĩ đến công lao của bà và bố mẹ vất vả nuôi mình, Lan Anh gượng dậy.
Một ngày cuối tháng 5, trong phòng học hơn 20 m2 ở thị trấn Xuân Mai, Chương Mỹ, chị Lê Thị Lan Anh cùng 10 đứa trẻ cấp hai chụm đầu xem những bức ảnh chị mới chụp trong chuyến du lịch miền trung. Thoạt nhìn, bọn trẻ với cô giáo 44 tuổi, cao 1,3 m chẳng khác gì những người bạn cùng trang lứa. Bọn trẻ ríu rít, tranh nhau khen cô xinh.
Lan Anh mỉm cười. Từ khi phải vật lộn để tồn tại trong cơ thể khiếm khuyết, chị không dám mơ, có ngày mình được sống vui, ý nghĩa đến vậy.
Mỗi lớp học của cô Lan Anh thường có 6-15 học trò cấp 1 và cấp 2. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Ngày Lan Anh chào đời, bà Đỗ Thị Lan - mẹ chị - lặng lẽ rơi nước mắt. Đứa trẻ nặng hơn 1 kg, chân tay co quắp, lưng gập xuống, yếu đến mức tưởng như bất động. Bế con trên tay, ông Lê Huy Toàn biết đó là hậu quả do di chứng chất da cam ông nhiễm khi chiến đấu ở chiến trường Nam Lào - Quảng Trị - Thừa Thiên.
Hai vợ chồng đưa con đi khắp các bệnh viện, đến đâu bác sĩ đều lắc đầu: "Đưa cháu về chăm sóc, sống được thì sống, không cũng đành chịu".
Đứa trẻ không thể bú, muốn con ăn, bà phải bóp miệng đút hoặc đổ sữa. "Cứ con khóc, mẹ lại khóc theo", bà Lan nhớ lại. Hết 8 tháng, mẹ Lan Anh phải đi làm ở nhà máy, cách 20 km. Không ai dám nhận chăm sóc, đứa trẻ ốm yếu được trao vào tay bà nội. Nhìn bà bế đứa cháu tật nguyện về, cả làng lắc đầu bảo 'liều', 'rước lấy xui xẻo'. "Cháu tôi thì tôi nuôi'", người bà nói chắc nịch. Từ đó, hàng ngày, bà lấy khăn ấm lau từng ngón chân, ngón tay của cháu để các khớp co duỗi được.
Cứ mỗi lần Lan Anh ốm đau, bố mẹ lại hộc tốc bỏ việc về mang con đi viện. Những ngày tháng như thế trôi qua, Lan Anh vượt qua cửa tử. Đến tuổi tập đi, bà nội đeo guốc thật nặng vào chân "bé Lan Anh" để kéo cẳng chân thẳng ra. Đi lại được, nhưng lưng chị vẫn gập xuống như đeo mai rùa.
Khiếm khuyết cơ thể nhưng đứa trẻ tiếp thu kiến thức như các bạn bình thường. Biết cháu ham học, những ngày thời tiết bất thường, bà nội lại cõng Lan Anh đến lớp. "Có lần mưa lớn, hai bà cháu ngã sõng soài lại về nhà thay quần áo để đi tiếp", chị kể.
Chưa đủ lớn để hiểu thiệt thòi của bản thân, bị các bạn trêu chọc, Lan Anh chỉ biết im lặng. Đến khi một bạn nam cùng làng hét vào mặt: "Mày nhìn như đồ lai khỉ", cô bé về nhà, đứng trước gương nức nở. "Con khỉ xấu xí thế mà bạn ấy ví mình là khỉ. Vậy chắc mình xấu lắm". Từ đó, giờ ra chơi cô nữ sinh chỉ ngồi trong lớp, đi vệ sinh cũng phải có bạn thân đi cùng.
"Nhưng ở trường vẫn có những người bạn thân thiết, cô giáo cũng yêu thương. Lúc tôi ốm yếu quá, bạn xách cặp hộ, cô đèo về bằng xe đạp. Đó là động lực", Lan Anh nói lý do duy trì việc học.
Đầu năm lớp 9, bệnh tật tái phát như cơn bão cuốn phăng mọi sức lực và quyết tâm của chị. Không thể cầm nổi sách, gần như không thể thở, chị đành nghỉ học, "âm thầm khóc vì bất lực". Khi chuyển đến cơ quan mẹ sống, Lan Anh nằm liệt giường. Bố công tác xa, mọi sinh hoạt của chị đều phụ thuộc mẹ và em gái.
"Có sống được không hay là mình chết đi?", ý nghĩ nhen lên trong đầu cô gái đang bất động. Nhưng hình ảnh bà nội gồng lưng cõng mình qua bùn lầy đến lớp hiện lên trong trí não khiến Lan Anh bừng tỉnh.
Không muốn ăn nhưng chị vẫn cố gượng. Bố mẹ mua thuốc đủ loại đông, tây y để tìm cơ hội sống cho con gái. Giai đoạn thập tử nhất sinh qua đi, khi khỏe lên một chút hàng ngày, cô bé lớp 9 tìm niềm vui bằng cách nghe chương trình dạy tiếng Anh trên radio. Đến khi ngồi dậy được, cô lấy giấy bút ra ghi chép, tự học với quyết tâm: "Không sống một cuộc đời nhàm chán, không làm gánh nặng cho gia đình".
"Cô giáo tí hon" Lê Thị Lan Anh và các học sinh lớp 3 chụp hình lưu niệm nhân dịp 20/11/2019. "Cô trò chúng tôi là đội quân nhí nhố", chị nói. Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Chị thuyết phục bố mẹ cho lên nhà bác ở Hà Nội học tiếng Anh. Sức khỏe của chị yếu nên gia đình mời gia sư về nhà bác ruột dạy nhưng cũng chỉ được một năm vì kinh tế gia đình eo hẹp.
Mua sách ngữ pháp và được em gái tặng cuốn từ điển bé bằng bàn tay, chị cặm cụi tự học. Lan Anh trở lại cửa hàng tạp hóa của bố mẹ, nhưng không phải chỉ ngồi coi hàng. Chị vừa học, vừa được hàng xóm nhờ kèm cặp con nhỏ học tiếng Anh.
Thấy lực học của con khá lên, mẹ bé khuyên chị mở lớp. Năm học trò đầu tiên được Lan Anh truyền dạy kiến thức miễn phí trong góc cửa hàng tạp hóa. Nhưng sau đó, phụ huynh đều bảo "cô không nhận học phí thì không cho con học", chị mới mở lớp thu tiền. Lần đầu được trả công 40 nghìn đồng, chị dùng mua một cuốn sách ngữ pháp tiếng Anh.
Ngày 20/11 cách đây 21 năm, một phụ huynh đèo con đến nhà tặng hoa chị. "Tôi cho con đến học lớp của em, phần vì muốn được truyền dạy kiến thức, phần vì muốn con học được nghị lực của cô", nữ phụ huynh - cũng là một giáo viên nói.
Những ký ức tuổi thơ lần lượt dội về trong "cô giáo tí hon". "Tôi vừa hãnh diện, hạnh phúc vừa bùi ngùi. Sau một chặng đường đầy tủi khổ, cuối cùng, tôi cũng tìm được giá trị của đời mình", chị tâm sự.
Đó là động lực để hơn 20 năm qua, "cô giáo" Lan Anh kiên trì trau dồi kiến thức để đứng trên bục giảng, dù chưa qua trường lớp nào. Lớp học của chị luôn miễn phí cho học sinh khuyết tật và giảm học phí cho trẻ có hoàn cảnh khó khăn.
Cách nhà chị Lan Anh hơn 3km, nhưng suốt một năm, chị Nguyễn Thị Tuất (59 tuổi có con gái khuyết tật vận động) vẫn đèo con đến lớp học miễn phí. "Nhờ có cô, con được dạy kiến thức, tự tin và cởi mở hơn. Cô tuy không qua trường lớp nhưng nắm vững kiến thức, dạy cặn kẽ và bài bản nên con tiến bộ hẳn", chị Tuất nói.
Vũ Việt Tùng, 18 tuổi, ở Xuân Mai từng theo học cô Lan Anh từ lớp 2 đến lớp 9. Ban đầu Tùng bị bố mẹ "ép" học thêm, nhưng không ngờ mình tìm được động lực học từ "cô giáo tí hon". "Tôi học qua hai giáo viên nhưng vẫn không tìm được cảm hứng, cho đến khi gặp cô. Tôi luôn nghĩ, cô khiếm khuyết cơ thể, không đến trường vẫn học được tiếng Anh, thì tại sao khỏe mạnh như mình không làm được", Tùng nói.
Được cô Lan Anh truyền cảm hứng, Tùng đã đạt IELTS 6.0, thỉnh thoảng tham gia trợ giảng ở các trung tâm tiếng Anh và đang theo đuổi giấc mơ du học.
Chị Lan Anh đi du lịch cùng mẹ ở Tháp Chàm, Nha Trang năm 2019. Tìm được niềm vui cho chính mình, chị Lan Anh sống lạc quan, thường xuyên đi du lịch, đi chơi cùng bạn bè và gia đình, dù "ngày nào cũng phải dùng đến thuốc". Ảnh: Nhân vật cung cấp.
Năm 2019, chị Lê Thị Lan Anh được Chủ tịch UBND huyện Chương Mỹ và Chủ tịch UBND thành phố Hà Nội biểu dương, nhận Bằng khen về gương "Người tốt, việc tốt". Chị cũng được tôn vinh ở hạng mục "Sống đẹp" trong một giải thưởng tìm kiếm và tôn vinh những người Việt Nam tiêu biểu trên nhiều lĩnh vực.
Hơn 10 năm nay, chị kết thân với một nhóm bạn khuyết tật, thường xuyên du lịch, trò chuyện, động viên nhau những lúc khó khăn. "Số phận giúp mình mạnh mẽ hơn. Dù khó khăn rất nhiều, buồn thật nhiều, nhưng vẫn không ngừng cố gắng vui, cười, vươn lên trong cuộc sống và cố gắng để mang lại niềm vui cho người khác", chị nói.
Trung tâm Tiếng Anh Langmaster có tốt không? Nếu bạn đang thắc mắc: Trung tâm tiếng anh Langmaster có tốt không? Khóa học ở đây có thực sự hiệu quả hay chỉ là lời quảng cáo? Đừng bỏ qua bài viết dưới đây. Cùng giải đáp câu hỏi trên ở 3 khía cạnh: phương pháp học tập, mô hình học tập và đội ngũ giảng viên. Phương pháp học của Langmaster...