K.hinh t.hường mẹ chồng nghèo khó, tôi bất ngờ khi được bà cho nửa tỷ để mua chung cư và sự thật đau lòng
Khi mẹ chồng lên chơi, dù bà rất quan tâm và chiều chuộng nhưng tôi vẫn rất ghét. Mọi thứ về bà, tôi đều cảm thấy quê mùa. Thế mà tới lúc chúng tôi định mua nhà, bà gửi liền 500 triệu khiến hai vợ chồng sững sờ.
Tôi và Vũ lấy nhau cả họ bên nhà tôi đều không ưng. Phần vì anh vừa khác tỉnh, lại nghèo khó. Mẹ tôi ngay lần đầu ra mắt, đã hỏi han về gia cảnh rồi m.ỉa m.ai thẳng mặt:
- Thế ra mẹ cháu làm mẹ đơn thân suốt mấy chục năm trời à? Mà sau này hai đứa tính mua chung cư Hà Nội chứ? Chứ cô không đồng ý để cháu đưa con Thương về quê cháu đâu. Mà mẹ cháu có cho được ít nào không?
- Dạ, chúng cháu sẽ ở Hà Nội chắc chắn rồi ạ. Mẹ cháu cũng không giàu có gì, cháu chưa báo hiếu gì được cho bà nên cũng không dám đòi hỏi. Cháu chỉ biết cố gắng hơn nữa để lo được cho Thương thôi ạ.
- Các anh cứ nói thế, cố mà không gặp thời cũng khó mà giàu lắm.
- Mẹ, kinh tế thì phải phấn đấu dần dần. Ngày xưa mẹ có vì bố nghèo khó mà bỏ bố không?
- Ô cái con này, bố anh là người có chí…
- Anh Vũ cũng là người có chí, có tài, con tin tưởng ở anh ấy. Mẹ đừng nói kiểu v.ùi d.ập thế nữa. Con không thích.
(Ảnh minh họa)
Rồi tôi vùng vằng giận dỗi khiến mẹ tôi cũng phải nhượng bộ. Nhưng ác cảm về Vũ trong bà chưa bao giờ giảm bớt. Cho tới tận khi hai đứa kết hôn, mẹ tôi cũng luôn trịnh thượng, ra vẻ bề trên với mẹ Vũ và Vũ. Ban đầu, tôi còn đứng ra bênh vực, nhưng chỉ sau vài lần mẹ chồng lên Hà Nội chơi với chúng tôi, tôi cũng bỗng thay đổi dần. Tôi thấy bực mình với sự cổ hủ, quê mùa của bà. Bà cứ hay hỏi tôi thích ăn cái gì để bà làm nhưng tôi chỉ thấy phiền phức. Vì mâm cơm bà nấu dù có đẹp mắt thế nào, không hiểu sao tôi vẫn cứ cảm giác “bẩn bẩn” và nuốt không trôi. Thấy tôi ăn ít, bà lại tiếp tục bài ca: “Sao con ăn ít thế? Đồ ăn mẹ nấu không hợp khẩu vị hả? Hay con bị ốm, bị đau ở đâu không?”
Video đang HOT
Sự quan tâm thái quá của bà khiến tôi phát bực. Tôi cáu luôn, hất tay bà ra khỏi trán rồi rời khỏi bàn ăn:
- Không, con chẳng làm sao. Cả nhà ăn đi ạ, con xin phép vào phòng nghỉ trước.
Vũ chẳng phải người tinh ý nhưng anh cũng thừa hiểu thái độ tôi có vấn đề. Tối đó, anh vào phòng rồi hỏi tôi làm sao. Tôi cắn cảu:
- Em bảo không sao rồi mà.
- Không sao thế thái độ cáu gắt của em với mẹ là sao? Sao em ăn ít vậy?
- Từ mai anh bảo mẹ đừng nấu nữa, em ăn ngoài cũng được. Nói thật, đồ bà nấu em cứ thấy sao sao ấy. Mà anh bảo mẹ lần sau lên vài ngày thôi, ở cả tuần em mệt với bà quá.
- Sao em lại nói như thế? Mẹ ở 1 mình, lâu lâu mới lên chơi, mẹ làm gì khiến em khó chịu?
- Em không thích người nhà quê. Chỉ nhìn bà thôi là em thấy nuốt không trôi rồi.
Vũ tức giận tát tôi một cái thật mạnh. Tôi ấm ức ôm mặt chạy ra cửa. Đúng lúc đó, tôi thấy bà đã đứng đó từ khi nào. Tôi ái ngại nhưng phần vì tính trẻ con, hiếu thắng nên lao đi chẳng giải thích lấy 1 câu. Hôm sau, bà thu xếp đồ rồi về quê. Vũ giận tôi lắm, tôi thì ngại ngùng giữ mẹ chồng ở lại. Bà chỉ gượng cười nhạt, bảo:
- Thôi, mẹ về quê. Thực tình thì cuộc sống đô thành cũng không hợp với mẹ. Mấy nay làm con khó chịu rồi, mẹ xin lỗi.
(Ảnh minh họa)
Rồi bà đi mất. Tôi thấy cũng tội, nhưng lại thôi cũng kệ. Tôi tặc lưỡi cho qua. Vũ thì giận tôi vài ngày nữa, sau đó anh cũng thuyết phục tôi phải tôn trọng, phải hiếu thuận với mẹ chồng.
Suốt nửa năm, bà không ra nhà chúng tôi chơi. Chỉ thi thoảng 2 vợ chồng tôi rảnh rỗi thì về quê thăm bà. Thời gian đó, tôi và Vũ rục rịch mua nhà, bất ngờ mẹ chồng đòi ra thăm. Rồi bà đưa 500 triệu cho chúng tôi, bảo góp thêm vào mua chung cư.
Hai vợ chồng đều ngỡ ngàng vì bà có nhiều t.iền như vậy. Được bố mẹ đẻ cho thêm, cùng với vốn liếng 2 vợ chồng dành dụm được, chúng tôi mua hẳn căn chung cư trung tâm thành phố. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, lúc này Vũ mới bảo đón mẹ lên thăm. Tôi cũng không ý kiến gì, dù sao bà cũng đã bỏ ra 1 khoản t.iền lớn như thế.
Thế nhưng, tới tận lúc này, bà mới chịu thú nhận rằng mình đã bán nhà ở quê để lấy t.iền cho chúng tôi. Vũ sợ hãi, lo lắng điên cuồng gào lên trong điện thoại, mẹ chồng lại rất bình tĩnh đáp:
- Con đừng như thế. Mẹ già rồi, lại thêm bệnh ung thư. Mẹ đã không lo được cho con thì thôi, sao có thể làm gánh nặng cho con được. Từ giờ con hãy an cư lạc nghiệp tại đó đi, đừng tìm mẹ nữa. Mẹ đi tới một nơi rất xa rồi.
Nghe tới đây, Vũ òa khóc. Nhưng điện thoại chỉ còn những tiếng tút tút dài. Tôi thì vô cùng ân hận và sợ hãi. Tôi không biết phải làm gì để an ủi Vũ, nhưng có lẽ tốn kém thế nào tôi cũng sẽ giúp anh tìm bà về. Tôi đã sai rồi, sai thật rồi.
Theo tintuconline.com.vn
Cưới hơn một năm mà tôi không thể chịu nổi vợ
Tôi nhiều lần ức chế vì vợ sĩ diện và trẻ con, nhiều lúc muốn động chân động tay rồi lại kìm nén, bỏ đi chỗ khác.
Hình ảnh minh họa
Tôi 31 t.uổi, lấy vợ 26 t.uổi được hơn một năm, đang sinh sống tại Hà Nội. Tôi được mọi người nhận xét là có ngoại hình ổn, cao 1m72, khá dễ nhìn. Vợ cũng ổn tuy chỉ cao 1m53. Mọi người thấy vợ chồng tôi khá tương xứng. Thời còn yêu nhau, cho dù biết vợ tính trẻ con nhưng tôi nghĩ mình có thể dung hòa được với cô ấy. Giờ càng ngày tôi càng thấy mình không chịu được tính vợ dù nói nặng có, nhẹ có, giải thích chi ly cũng có, chỉ được ngày trước ngày sau là vợ lại nói những lời làm tôi và mọi người rất khó chịu, bực mình.
Ngay trong ngày cưới, vợ đã thể hiện ra mặt việc rạp cưới nhà trai không được lung linh như nhà gái. Chúng tôi đều sinh ra ở vùng quê với điều kiện gần như nhau, hai nhà cách nhau 180 km, văn hóa hai nơi có khác nhau chút. Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi không coi trọng về vật chất, mọi người sống ở vùng quê tôi rất thân thiện, không quá coi trọng vẻ bề ngoài. Quê vợ tôi có khác một chút, ở thị trấn, luôn coi trọng vẻ bề ngoài. Rạp cưới phải làm thật long trọng, trong khi đó các món ăn thì tiết kiệm, chủ yếu chỉ mong khoe ra là nhà mình làm lớn để nở mày nở mặt. Sau cưới vài ngày, vợ chồng tôi đã xảy ra mâu thuẫn cũng chỉ vì chuyện này. Vợ tôi còn dám chê bai bố mẹ chồng là "hai đứa nhà quê", lúc đó tôi thực sự rất giận, không hiểu được một con người có ăn học đoàng hoàng lại thốt ra những từ ngữ như vậy. Rồi tôi cũng bỏ qua vì nghĩ vợ còn trẻ, có thể chưa hiểu chuyện, bố mẹ vợ chắc dạy chưa kỹ, sau này tôi có thể thay đổi được.
Càng ngày vợ càng nói nhiều, thể hiện việc không coi trọng chồng. Lúc mới cưới tôi vẫn làm kinh doanh tự do, thu nhập không được cao lắm, chỉ từ 12 đến 15 triệu, trong khi đó vợ làm nhân viên văn phòng, thu nhập tầm 17 đến 20 triệu mỗi tháng (nhân viên kinh doanh nên lương phụ thuộc vào doanh số). Tôi nghĩ do thu nhập của mình thấp hơn nên việc người phụ nữ chê bai chồng kém cỏi là dễ hiểu. Tôi tìm cách phát triển vì nghĩ mình đàn ông, phải là thu nhập chính thì phụ nữ mới coi trọng. Tôi cố gắng từng ngày để không phải nghe những lời c.oi t.hường của vợ nhưng ngày nào cô ấy cũng so sánh tôi với người nọ người kia, nói họ 30 t.uổi có nhà có xe, anh chẳng có gì.
Bố mẹ đẻ tôi rất quan tâm đến hai vợ chồng, cho chúng tôi 200 triệu để mua căn hộ nhỏ, tạo điều kiện cho vợ chồng trả phần còn lại trong 5 năm không phải trả lãi. Tôi và vợ trong một năm đã trả được thêm 120 triệu, số t.iền đó là do chúng tôi cùng nhau trả, mỗi người một nửa. Bố mẹ vợ hoàn cảnh không được tốt nên không hỗ trợ gì. Tôi nghĩ bố mẹ đã nuôi mình khôn lớn, cũng không nên nhờ bố mẹ hai bên, tự vợ chồng cố gắng trả đôi năm nữa cũng hết nên không có yêu cầu gì từ bố mẹ vợ.
Sau nửa năm, tôi cố gắng mở được một công ty nhỏ cùng người bạn, tuy mới khởi nghiệp nhưng cũng may mắn làm ăn thuận lợi, hàng tháng thu nhập từ 24 đến 30 triệu. Tôi nghĩ vợ sẽ coi trọng mình hơn nhưng không phải. Giờ vợ lại muốn mua ô tô để về quê cho mở mày mở mặt. Tôi đã giải thích rất nhiều rằng việc mua xe chưa cần thiết, nên tập trung vào nhà cửa, trả hết nợ t.iền nhà rồi cố gắng tiến đến mua lấy mảnh đất để sau này có con thì xây nhà cửa rộng rãi thoải mái hơn là sống trong chung cư 30m2 như giờ, thế mà vợ tôi không hiểu. Vợ thấy con nhà bác có xe ô tô nên cứ hằn học, rồi dạy vò tôi về việc mua xe. Tôi ức chế, nhiều lúc gần như không chịu được muốn động chân động tay rồi lại kìm nén, bỏ đi chỗ khác, không nghe vợ nói nữa. Không biết khi nào vợ mới bỏ được thói sĩ diện, trẻ con.
Tôi cũng cố gắng nhưng không thể đáp ứng ngay những sở thích và thói sĩ diện hão của vợ. Năm nay tôi có ý tưởng mở rộng công ty, thu nhập tăng lên gấp đôi gấp ba, tuy nhiên tôi có một chút đắn đo. Nếu mở rộng mọi việc có thể không theo ý muốn thì vợ tôi lại được cơ hội x.ỉa x.ói và chê bai. Lúc đó tôi không thể chịu đựng được, lỡ động tay chân hoặc không có tâm trí nào để vực dậy công ty thì sao.
Nếu không phát triển công ty, chỉ với thu nhập gần 30 triệu mà sống tại Hà Nội thì việc mua nhà và mua xe còn cần khá nhiều thời gian, không biết tôi có thể chịu được tính trẻ con và sĩ diện của vợ không. Dần dần tôi thấy chán nản vợ, nói nếu cô ấy không thay đổi có lẽ tôi sẽ chia tay. Vợ không coi lời tôi nói là thật, lại bảo chia tay thì chia tay.
Chuyện chăn gối tôi cũng ít dần với vợ. Vợ chồng mới cưới một năm mà một tháng chỉ gần gũi có vài lần nên chưa có con. Nhiều lúc tôi nghĩ nên chia tay để vợ tìm kiếm người nào thỏa mãn được yêu cầu của cô ấy. Rồi tôi lại nghĩ chỉ vì tính đó mà bỏ vợ thì cũng không đáng. Chia tay rồi cô ấy sẽ như thế nào, có kiếm được người chịu đựng tính của cô ấy không? Mong được mọi người tư vấn.
Thành
Theo vnexpress.net
Thế mà tôi vẫn chưa nói được với mẹ lời cảm ơn Nghe mẹ chồng nói tôi thở phào nhẹ nhõm, bà bỏ qua được câu nói "cà chớn" của tôi, đủ biết bà yêu con trai đến mức nào, và bà đã dần yêu luôn con dâu, người mà con trai bà yêu. Từ ngày về làm dâu, tôi hơi ngại mẹ chồng nên tránh được là tôi tránh, né được là tôi né....