Khát thì uống nước, mệt thì đi ngủ, đau thì buông tay, có gì đâu mà phải nghĩ nhiều?
Ngày xưa tôi hay thích đặt tiêu chuẩn cho người mình yêu, rằng phải đẹp, phải giàu, phải cao sang đi xe này ở nhà nọ vân vân và vân vân…
ảnh minh họa
Cho đến một ngày, tôi bất chợt nhìn thấy dáng vẻ chú tâm của cậu thiếu niên áo trắng đang hì hục chép bài trên bảng… Vậy mà, lòng bình yên rồi quên đi tất cả.
Nhưng, cũng có những ngày tôi cứ tự hỏi lòng: Anh có phải yên bình trong tôi không? Có yên bình nào đọng lại trong con người ta chỉ toàn tổn thương và mất mát như thế? Như hình dung anh đọng lại trong tôi luôn ngập tràn sự thống khổ và nỗi bi ai. Vậy mà tôi vẫn cứ một mình yêu anh.Thế thì mục đích của tình yêu đâu phải là để kiếm tìm hạnh phúc. Chân thành yêu là khi con người ta biết trước sẽ có những khổ đau nhưng vẫn buông trôi theo quán tính của cơn say. Dẫu biết mình sai. Dẫu biết rằng mình có cố gắng bao nhiêu cũng chỉ là vô ích. Nhưng vẫn cứ liều mạng đăm đầu vào cái tình yêu mà mình luôn tôn thờ ấy.
Xin anh, đừng trách những người đang trong cơn yêu là “cố chấp”. Cũng đừng hỏi tại sao họ ngốc nghếch như thế. Thật ra, trên thế giới này không có đứa ngốc thật sự, chỉ có người cam tâm tình nguyện bị coi là ngốc thôi..
Nhưng dù sao thì, có một người để thích cũng thật là tuyệt, làm việc gì cũng có mục đích của nó. Vì muốn anh nhìn thấy, vì muốn anh biết tôi đang nhớ anh, vì muốn cho anh ấy thấy hôm nay tôi mặc trang phục gì, mang dây giày màu gì, chờ một lời khen từ anh, vì muốn anh phải đoán xem tôi đang nghĩ gì, tôi đã trải qua những điều gì, tất cả đều vì anh, bởi vì tôi yêu anh.
Nhưng mà, anh ấy không biết, không hề biết rằng tôi yêu anh ấy. Yêu đến nỗi tự mình lạc tới một giấc mộng xa xôi, chẳng thể nào tìm được lối ra.
Anh ấy không biết, không hề biết trong lúc anh ấy đang vui vẻ bên cạnh người khác thì tôi mãi nhớ nhung anh trong tuyệt vọng.
Anh ấy không biết, không hề biết rằng anh ấy là cả thế giới của tôi. Vậy mà giờ đây, tôi phải nhìn anh ấy là cả thế giới của một cô gái khác. Chẳng phải tôi.
Nhưng, thực ra tình yêu chính là như vậy. Tình yêu là thứ tình cảm chân thành nhất trong lòng tôi, nó chỉ phát sinh khi tôi toàn tâm toàn ý muốn người mình yêu thương luôn luôn được vui vẻ, hạnh phúc và bình yên. Có thể sau rất nhiều thứ tôi đã bỏ ra cho tình yêu của riêng mình, tôi sẽ không nhận lại được bất kì hồi đáp nào từ người đó. Nhưng, chỉ khi tôi được người đó cho phép tôi ở lại bên đời họ, mỗi ngày đều được nhìn thấy họ, dù chỉ là thoáng qua, với tư cách gì cũng được, thì cuộc đời tôi đã đủ mãn nguyện và yên vui rồi. Đối với tôi, trong tình yêu, đó không phải là ngốc nghếch, khờ dại, hay cố tỏ ra là mình cao thượng, hay thanh cao gì cả, mà chính là sự chân thành đẹp đẽ nhất còn sót lại trên cõi đời này.
Ừ thì, trên thế gian này,đâu có điều luật nào, quy định rằng anh yêu một người…người ấy buộc phải yêu lại anh. Đúng vậy, làm gì có: Thế nên tôi nói:”Anh ấy đâu có sai, chỉ là anh ấy không yêu tôi mà thôi.!’” Đời mà, sẽ có những tình yêu không bao giờ được đáp trả, dù cho chúng ta có cố gắng đến bao nhiêu. Bởi vì tình yêu là thứ có lý nhưng cũng là thứ vô lý như thế, đôi khi sẽ chẳng có câu trả lời nào thích hợp. Đơn giản là một người yêu một người, mà một người, mãi mãi tim không có cách nào cảm nhận được.
Video đang HOT
Nhiều lúc, tôi thật sự cảm thẩy bản thân rất mệt mỏi. Tôi đã quen với việc giả vờ vui vẻ, giả vờ quan tâm, đã quen rồi chuyện một mình đối mặt với tất cả mọi thứ. Trong thời khắc đau khổ nhất tôi có thể nói không hề gì đâu. Trong thời khắc u buồn nhất tôi có thể vô tình nói không sao cả. Trong thời khắc cô đơn nhất tôi có thể vui vẻ mà cười thật lớn. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất tôi có thể nói thế giới này thực sự tươi đẹp. Tôi chỉ ước rằng khi tôi bắt đầu oán hận sự an bày của ông trời, khi tôi bắt đầu trút bỏ hết tất thảy những gánh nặng được đè nén trong tim, khi tôi bắt đầu cỡi bỏ lớp ngụy trang mạnh mẽ mà ngày nào tôi cũng luôn mang, sẽ có một người nói với tôi rằng: “Qua hết rồi, có anh đây!”. Và người đó, anh biết không, tôi ước gì là anh.
Nhưng mà, thật ra lòng vẫn biết, tàu thủy sẽ không bao giờ cập bến ở sân bay. Nhưng khi quá vô vọng, bằng 1 cách ngu ngốc nào đó, người ta vẫn sẽ chờ, người ta vẫn sẽ mong, sẽ ước về những điều có nằm mơ cũng không thể nào xảy ra. Cũng giống như anh vậy đó, anh vốn chưa bao giờ là điểm tựa vững chắc cho đời tôi và chúng ta cũng không phải là những kẻ cùng 1 thế giới. Khi tôi buồn – anh không ở cạnh, khi tôi khóc – anh không lau nước mắt cho tôi, khi tôi mệt – anh cũng không biết, anh chẳng có thời gian để lo lắng, bận tâm với những câu chuyện mà tôi muốn kể, những góc khuất trong tôi anh cũng chưa một lần được thấy.
Dáng vẻ khi tôi chui vào trong chăn khóc lớn vì anh – anh không thấy, dáng vẻ kích động khi hiếm có một lần anh chủ động nói chuyện với tôi, cười với tôi – anh không thấy, anh không biết mỗi một động tác nhỏ của anh, tôi đều có thể tự biên tự diễn thành một bộ drama dài chỉ thuộc về chúng ta trong đầu tôi, anh không biết dáng vẻ khi anh không để ý đến tôi, tôi run rẩy, tôi đau đến thế nào. Anh không biết tất cả những điều đó, anh không thấy những dáng vẻ khi yêu anh của tôi, vậy nên, anh cũng không hề biết, dáng vẻ khi tôi quyết định từ bỏ anh.
Từ bỏ anh? Ừ thì, là không nói chuyện với anh nữa, là thôi nghĩ kế tìm cách lại gần anh, là thôi bỏ thời gian viết status thật hay, thật tâm trạng để mong anh có thể nhìn thấy trên news feed, là quay đầu lại giả vờ như vô tình không quen biết anh khi anh lướt qua tôi, là cố diễn trọn vai người dưng, không quan tâm khi đứa bạn bỗng chợt nhắc đến anh, kể về chuyện của anh, là cố không kiếm tìm bóng dáng anh giữa biển người, là gắng bước đi thật nhanh khi tôi ngang qua dãy hành lang lớp anh, là thôi nhắc đến anh, là ngày nào cũng tự dặn lòng mình rằng phải quên anh, nhất định hôm nay tôi phải quên anh, bằng mọi giá. Vì nếu không quên được anh, tôi chỉ còn cách là nhớ anh, nhớ anh thật nhiều, nhớ anh đến điên cuồng mà thôi..
Kể cũng lạ, người ta nghiện rượu. Tôi nghiện nỗi buồn, tôi nghiện nỗi nhớ thương. Nhiều lúc tôi thật sự không hiểu, vì sao sau một ngày bận rộn, kể cả khi rất mệt, vẫn cứ nhớ đến anh? Vì sao khi công việc hay cuộc sống có những biến động, có những chuyện rất phiền phức đang vây lấy mình, vẫn cứ nhớ? Vì sao ngay cả khi thất bại ê chề, ngay cả khi tôi đang hết sức vui vẻ với đám bạn thân, vẫn cứ nhớ? Vì sao những lúc đáng ra không thể nhớ mà vẫn cứ nhớ? Vì sao lại như thế?
Những lúc ấy, tôi đôi khi chỉ muốn ngủ một giấc dài. Bao giờ tỉnh dậy sẽ tính sau. Nhưng mà, nếu như có thể ngủ mãi không bao giờ thức dậy nữa, nếu như sau khi tỉnh giấc mà có thể quên được hết những chuyện đau lòng, những tình yêu, những nỗi nhớ mà tôi dành cho anh, chỉ nghĩ đến hiện tại mà thôi thì cuộc sống này sẽ thật dễ chịu biết bao. Đáng tiếc, cuộc sống này vốn không công bằng với tôi chút nào, ngay cả khi nhắm mắt lại, gương mặt anh vẫn không hề phai mờ. Đến cả tâm trí còn không muốn quên anh, tôi biết làm gì với ngần ấy nhớ thương?
Quay ngược lại khoảng thời gian ấy, tôi quả là đã sống rất chật vật. Ngảy nào tôi cũng nhớ đến anh. Nhớ cách anh cười. Nhớ cách anh nhìn lơ đãng với mọi thứ xung quanh. Nhớ gương mặt lạnh lùng của anh khi đi ngang qua tôi. Nhớ bóng dáng cao gầy của anh mà tôi vẫn thường hay ngắm… Tôi nhớ anh. Tôi nhớ anh mà không cần biết là anh có nhớ tôi không. Và thậm chí có khi anh chẳng bao giờ nghĩ đến việc tôi có thể nhớ anh nhiều đến thế, bởi những thứ nhỏ đến như vậy. Tôi nghĩ, bản thân nỗi nhớ là rất đẹp. Chỉ có điều, có cái đẹp khiến ta mỉm cười, có cái đẹp khiến ta phải rơi nước mắt, cũng có cái đẹp khiến ta chỉ biết thở một hơi rất dài và nhón chân qua.
Hiện tại, tôi vân nhơ anh, nhưng không con cam giac mong ngong anh, hay cô đơn không chiu đươc khi không co anh ơ bên. Tôi đa quen vơi cuôc sông không cân co anh như thê, ban đâu thi kho khăn, bây giơ đa binh than. Những lúc buồn, tôi có thể tự mình chống đỡ khi những khó khăn ập tới, tự lau nước mắt, tự mình đứng dậy sau vấp ngã. Tôi nghe nhạc một mình, đôi khi cũng nói chuyện một mình, viết chữ một mình, tổn thương cũng chịu đựng một mình. Vậy nên anh hãy cứ yên tâm, tôi thật sự là không sao.
Anh biết không, thật ra chúng ta chẳng qua cũng chỉ là những con người bình thường, tôi cũng thế. Khát thì uống nước, mệt thì đi ngủ, mà đau thì sẽ buông tay. Tôi cũng muốn một lần được yêu, được một lần thử cái cảm giác mà người ta vẫn thường hay gọi là ngọt ngào trong tình yêu ấy… Hãy lượng thứ cho sự ích kỷ ấy của tôi, nhưng bấy nhiêu tổn thương và đau đớn cũng đủ lắm rồi. Vậy nên cũng đã đến lúc tôi cần phải dừng lại. Không phải là tôi không còn yêu anh. Yêu, đã luôn rất yêu và luôn yêu cho đến bây giờ, nhưng cuộc đời này cũng chỉ có thể lướt qua nhau như thế. Một người muốn ra đi, một người không thể giữ ở lại, thế nên chỉ có thể nhắm mắt bước qua, và quên nhau đi…
Giữa cuộc đời quá rộng và quá dài này, anh sớm muộn cũng sẽ nắm tay người khác, hôn môi người khác, ôm người khác ngủ. Tôi sớm muộn cũng sẽ tìm được một người khác tốt hơn anh thương tôi, mặc đồ đôi với người ấy, khoác tay cùng người ấy trãi qua mọi thăng trầm, cảm xúc trong cuộc sống. Phải, vốn dĩ kiếp này đã định sẵn chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng cho dù là như vậy, anh nhất định cũng phải nhớ rằng, đã từng có một người yêu anh rất rất lâu…
Theo Phununews
Kể từ ngày cưới vợ, chưa đêm nào tôi được mặc quần đi ngủ nhưng kết quả nhận được...
Đêm nào tôi cũng chiều vợ đến 1 giờ sáng, hai vợ chồng dính lấy nhau như sam và hạnh phúc mặn nồng. Tôi yêu vợ nhiều hơn cả bản thân, nhưng cuối cùng thứ tôi nhận được lại là....
ảnh minh họa
Tôi biết thật đáng xấu hổ khi kể chuyện gia đình mình ra, nó chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng. Nhưng tôi thực sự thấy bế tắc quá nên muốn chia sẻ để mọi người cho tôi lời khuyên.
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được 2 năm. Vợ tôi là 1 cô gái xinh xắn và tự tin vô cùng. Em làm trong lĩnh vực ngân hàng nên nói năng rất dễ nghe và khá năng động. Khi yêu nhau cô ấy cũng cởi mở chia sẻ với tôi về chuyện ấy. Tôi không đến nỗi gia trưởng hay cổ hủ vì thế việc em còn hay mất tôi không quan trọng, điều tôi quan tâm là tôi và em yêu, hợp nhau được bao nhiêu.
Yêu nhau được hơn 1 năm, tôi và cô ấy đều muốn gắn kết với nhau nên chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Hai gia đình đều có điều kiện nên chúng tôi được ông bà hai bên góp vốn mua cho 1 căn nhà 4 tầng khang trang ở trung tâm thành phố. Ngày mới cưới hai vợ chồng suốt ngày dính nhau như sam, chuyện đó của hai vợ chồng cũng rất hòa hợp và hiểu ý nhau nên cuộc sống vợ chồng rất mặn nồng.
(Ảnh minh họa)
Vợ nói muốn kế hoạch chuyện con cái để có thể dành thời gian cho nhau, tôi nghĩ cả hai còn trẻ nên đã gật đầu đồng ý. Kể từ ngày kết hôn chúng tôi dường như đi ngủ chỉ mặc mỗi đồ lót để cho dễ hoạt động, vợ là người có nhu cầu cao thậm chí cao hơn cả tôi nên tôi luôn phải chiều em.
Thời gian đầu còn khỏe mạnh, sung sức tôi còn chiều được nhưng lâu dần sức khỏe có phần yêu đi hơn nữa công việc khá áp lực nên tôi bàn với em làm chuyện đó điều độ thôi. Vợ tôi đồng ý nhưng có vẻ không được thoải mái lắm. Tôi rất yêu vợ nên em muốn mua gì hay đi đâu tôi đều đưa em đi.
Dù cưới đã khá lâu nhưng thỉnh thoảng tôi và vợ vẫn hẹn hò như ngày còn mới yêu. Cưới được 1 năm thì tôi bắt đầu bận rộn hơn với dự án mới, nhưng đêm nào tôi cũng về ngủ nếu vợ. Vợ tôi luôn động viên và thông cảm với chồng nên tôi rất yên tâm công tác.
Nhiều lúc bạn bè trêu: "Đúng là tốt mái hại trống" vợ tôi ngày càng béo khỏe xinh ra còn tôi thì gầy hơn. Phần vì lo công việc phần vì đêm nào cũng không được mặc quần đi ngủ. Nhiều lúc tôi nghĩ bụng hay vợ mình có bệnh lý về vấn đề đó nhỉ, nhưng nếu đề cập đến và bảo em đi khám thì vợ sẽ tự ái nên tôi lại thôi. Tôi cố xua ý nghĩ đó đi và thay vào đó tôi nghĩ rằng chắc do cô ấy yêu mình nên mới đòi hỏi như vậy. Phụ nữ luôn có ý muốn chiếm hữu người đàn ông mình để họ không dám léng phéng bên ngoài mà.
Tôi vừa nghĩ bâng quơ vừa tủm tỉm cười. Hôm đó nhận mấy trăm triệu dự án, tôi định bụng sẽ lái xe về nhà rồi rủ vợ đi ăn, vợ muốn mua gì tôi sẽ mua cho em. Nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện ra vợ có bồ, nhìn thấy cảnh vợ mình đang ôm hôn tình tứ bước ra từ khách sạn khiến tôi nóng ran mặt. Vì đang đi với bạn nên tôi không dám làm ầm lên, càng không thể quay xe lại.
Tối đó tôi không về nhà vì tôi sợ mình sẽ không kìm chế nổi. Tôi sợ mình sẽ đánh vợ và phá nát ngôi nhà mất. Thật nực cười, hàng nghìn câu hỏi vây bủa khiến tôi như phát điên lên. Tôi không tin nổi người vợ mà tôi đã hết mực yêu thương lại có thể làm 1 chuyện khủng khiếp như vậy.
Hôm sau khi bình tâm lại, tôi định lôi vợ ra làm cho sáng tỏ mọi việc thì bất ngờ cô ta báo tin có bầu. Nếu như bình thường tôi nghĩ mình sẽ nhảy cẫng lên sung sướng nhưng trong hoàn cảnh này tôi chỉ biết nhếch mép cười khẩy:
- Đó chắc gì đã phải con tôi mà cô khoe.
- Anh... anh nói gì cơ? Ý anh là sao?
Mặt vợ tôi ngây ngô, đau khổ:
- Thôi đi, đừng giả bộ ngây thơ nữa. Hôm qua cô hôn ai, cô đi đâu làm gì với thằng nào tôi biết cả rồi. Cô làm tôi kinh tởm quá Linh à, cô thèm khát chuyện đó đến nỗi đi cặp bồ lung tung như vậy sao. Tôi chiều cô, tôi yêu cô vậy còn chưa đủ à?
- Anh đừng nói thế, hãy nghe em giải thích đã.
- Còn gì đâu mà giải thích, cô đừng giả vờ ngây thơ vờ vịt nữa, cô làm tôi buồn nôn đó. Đứa con đó chắc là của tôi, cô viết đơn đi tôi sẽ ký. Tôi không ngờ cô lại là con người trơ trẽn như vậy.
Nỗi đau bị phản bội choán hết tâm hồn tôi, tôi biết suốt 2 tháng nay vợ chồng mình không hề có biện pháp bảo vệ vì chúng tôi muốn có con nhưng tôi không thể tin đứa con ấy là của mình. Dù nó là của tôi đi nữa tôi cũng không thể chấp nhận 1 người vợ ngoại tình như vậy. Vợ tôi khóc lóc cầu xin, cô ấy nói nếu cần thiết tôi có thể chọc ối xét nghiệm này nọ nhưng tôi gạt đi. Đã hơn tuần nay tôi chuyển ra ngoài sống bỏ mặc vợ và cái thai 1 mình, tôi nên làm gì đây, ly hôn ngay lập tức hay chờ đứa con ra đời rồi mới quyết định. Giờ đây tình yêu và lòng thù hận khiến tôi không đủ tỉnh táo, xin hãy cho tôi lời khuyên.
Theo blogtamsu
Lý do vợ ngày nào cũng đi ngủ với 5 cây vàng cưới Cô ấy mua váy mới, trang điểm và đêm nào đi ngủ cũng đem 5 cây vàng cưới ra đeo đầy người. Ngày cưới, tôi thấy vợ mình cười tít mắt, cô ấy nhận từng chiếc phong bì, từng chiếc nhẫn vàng từ họ hàng, bạn bè với ánh mắt háo hức vô cùng. Vợ tôi sinh ra trong một gia đình nghèo...