‘Hơi sớm khi gọi thí sinh thi Olympia là nhân tài quốc gia’
Gọi các bạn thi Olympia là nhân tài quốc gia là hơi sớm, thậm chí là hơi quá, bởi đây mới chỉ là bước đệm tốt để phát triển thành nhân tài.
Xung quanh câu chuyện Olympia có nhiều luồng ý kiến, ca ung hô va trai chiêu. Trái chiều thì nói rằng: “Olympia là cuộc thi tìm kiếm nhân tài cho Australia”, “ Chảy máu chất xám thì thi làm gì”. Trong khi đo, phia ung hô thi nêu y kiên như là: “Họ là nhân tài toàn cầu, làm gì ở đâu là họ quyết định”, “Các bạn đỗ đai hoc ra thành phố có về quê đâu”…
Trước hết, tôi xin chúc mừng hoc sinh vừa giành quán quân Đương lên đinh Olympia 2019. Đây là 1 cuộc thi không dễ, giành được giải thưởng là điều đáng khích lệ. Không những vậy, giải thưởng này còn kèm 1 suất học bổng toàn phần ở Australia – cơ hội để tạo ra hướng đi hoàn toàn mới cho đường đời của em sau này.
Anh Lê Hải Nam, nghiên cứu sinh tại Đại học Dublin. (Ảnh: NVCC)
Quay lại các chủ đề trên, tôi xin đặt vấn đề khác với việc làm rõ ba câu hỏi: Thư nhât, Olympia có phải là nhân tai quốc gia cần “bảo tồn” để phát triển dân tộc? Thư hai, du học xong nên ở hay về? Thư ba, chảy máu chất xám la tốt hay xấu, hay thực tế la không phai?
Thi sinh thi Olympia co phai nhân tai quôc gia?
Từ “nhân tài”, nhất là co tư quốc gia đăng sau, đã và đang bi sử dụng 1 cách tuỳ tiện ở Viêt Nam. Thi đỗ 1 kì thi cấp cơ sở, cấp đai hoc… cũng gọi la nhân tài; được đi du học bậc cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ (nhưng chưa biết dạng gì) cũng gọi là nhân tài.
Tôi thấy nếu như vậy thì nhân tài có lẽ “rẻ” quá. Hay nói cách khác, ước vọng về nhân tài của dân tộc đơn sơ và giản dị quá.
Việc gọi các bạn thi Olympia là nhân tài quốc gia la quyên cua môi ngươi. Nhưng cá nhân tôi nghĩ, các bạn thi Olympia, trước hết phải nói là có năng lực, nỗ lực tìm tòi, học hỏi va tham gia tranh đấu trong kỳ thi. Đây la điêu đáng khích lệ.
Trần Thế Trung trở thành nhà vô địch Đường lên đỉnh Olympia 2019.
Tuy nhiên, vê bản chất, đây cũng chỉ là kỳ thi mang nhiều tính chất hoc gao và nhồi nhét theo cach luyện, nhớ và ra đáp án chính xác với tâm ly cứng. Các câu hỏi cũng ở mức sach giáo khoa, thường thức, chưa có tính khai phá kiến thức khoa học mới. Tất nhiên, điều tôi nói ở đây là đa số chư ko phai là không có câu hỏi tư duy sáng tao.
Do vậy, tôi cho rằng, gọi các bạn thi Olympia là nhân tài quốc gia, môt là hơi sớm, hai la hơi quá.
Các bạn thi Olympia, giành quán quân nên được cho là có bước đêm tốt để phát triển thành nhân tài. Quá trình tu dưỡng, rèn luyện, học tập sau kỳ thi này ở đâu mới là quan trọng.
Tôi cũng không nghĩ nước Australia coi các thí sinh Olympia là nhân tài hay vật báu mà phải “cướp” của Viêt Nam. Nhưng chắc chăn, họ thấy được tiềm năng và khát vọng học tập của các bạn, co thê trơ thanh nhưng tay thơ lanh nghê cho Australia trong tương lai, vậy thôi.
Du học: Ở hay về?
Đây là chủ đề dài, nhưng nếu nói ngắn gọn lại thì việc đi du học bây giờ là bình thường. Ở hay về là quyết định cá nhân, nêu số tiền bạn sử dụng cho việc du học không kèm ràng buộc phải về cống hiến cho nơi bạn ra đi (vi du tiên chính phủ, ngoại giao…).
Video đang HOT
Do đó, học bổng Olympia là do Australia tài trợ, chưa thấy ai nêu ra điều khoản nào ràng buộc. Các bạn thi Olympia có ở lai hay về nươc, tôi nghĩ vơi môt người có đủ giáo dục và văn hoá hiểu biết sẽ coi đây là chuyện của cá nhân, chăng phai vân đê gi lớn lao.
Nhưng thực tế, Đương lên đinh Olympia là chương trình dành riêng cho hoc sinh Viêt Nam. Các bạn được học bổng là vì tham gia cuộc thi này, và cuộc thi này chi danh riêng cho ngươi Viêt. Các bạn không thi với học sinh Anh, Pháp, Mỹ… Do đó, khi đươc học bổng toàn phần này, học sinh cung nên có chút gì đó “cảm ơn” tới quôc tich cua minh thì hợp tình hơn.
Chảy máu chất xám?
Quan điểm về chảy máu chất xám có lẽ đã thuộc về thiên niên kỷ trước. Thế kỷ 21, thời đại toàn cầu hoá, ngươi ta nói về công dân toàn cầu, tài năng toàn cầu, hay global competence.
Chất xám nên được coi là tài sản chung của nhân loại. Anh co chất xám thi có thể ngồi ở bất cứ đâu ma vân đong gop được cho sự phát triển và luân chuyển kiến thức chung của nhân loại.
Tôi thấy đúng khi có người nói: “Chất xám hiện nay là tài sản chung được lưu chuyển trên thế giới”. Vì vậy, quan điểm chảy máu chất xám nên được suy nghĩ lại.
Nghiên cứu sinh ĐH Dublin
Theo VTC
Quán quân Olympia không trở về và nỗi lo chảy máu chất xám lỗi thời
Chúng ta cứ than thở với nhau về "chảy máu chất xám", nhưng liệu những nhân tài đất Việt lựa chọn không trở về làm việc có khiến đất nước mất mát hay không?
Nguyễn Khắc Giang - Nhà nghiên cứu
Nguyễn Khắc Giang hiện là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành Khoa học Chính trị tại ĐH Victoria Wellington (New Zealand) và trưởng nhóm nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Kinh tế và Chính sách (ĐH Quốc gia Hà Nội). Anh nhận bằng thạc sĩ ngành Truyền thông và Toàn cầu hóa tại ĐH Aarhus (Đan Mạch) và City University London (Vương quốc Anh). Ngoài công việc chính, anh còn viết bình luận cho một số tờ báo uy tín trong nước và quốc tế.
Gần 20 năm qua, mỗi khi chương trình Đường lên đỉnh Olympia xướng tên người thắng cuộc, người ta lại phàn nàn về chuyện "Việt Nam tìm kiếm nhân tài cho Australia".
Giải nhất của chương trình danh giá này là suất học bổng toàn phần tại một trường đại học ở Australia. Trong số những người thắng cuộc, cho đến nay chỉ có 2 người quay về nước làm việc.
Ngày còn học trung học, giống như nhiều bạn bè cùng trang lứa, tôi cũng từng mơ mộng được tham gia chương trình này. Không phải vì suất du học, mà là do cảm giác làm chủ tri thức và mong muốn được thừa nhận khả năng của bản thân. Một phần nữa là vì "oai", tâm lý bình thường của lứa thanh niên tuổi 17.
Khi bị trượt ở vòng loại trường, tôi không tiếc thương gì nước Australia xa xôi, mà chỉ tiếc cơ hội thể hiện mình trước đám bạn cùng lớp.
Nói chương trình tổ chức để tìm kiếm nhân tài cho Australia là hơi quá lời, và bỏ qua bản chất giải trí (dù có tính giáo dục) của nó.
Tôi nghĩ phần lớn các bạn khi bắt đầu dự thi cũng nghĩ như vậy: Chặng đường đi tới đỉnh cao cuối cùng là quá dài để tính toán đến mục tiêu "đổi đời" nhờ du học. Như một giải đấu thể thao, niềm vui vượt qua được mỗi vòng nhiều khi còn lớn hơn phần thưởng cuối cùng.
Dài dòng vậy để chúng ta nhìn nhận một cách nhẹ nhàng rằng Đường lên đỉnh Olympia chỉ thuần túy là một cuộc chơi, có kẻ thắng người thua. Lý do để chương trình tồn tại được đến 20 năm là thí sinh, khán giả, ban tổ chức, nhà tài trợ đều thấy hài lòng với nó.
Nói chương trình tổ chức để tìm kiếm nhân tài cho Australia là hơi quá lời, và bỏ qua bản chất giải trí (dù có tính giáo dục) của nó.
Dù sao, vấn đề này cũng là tiền đề phù hợp để đẩy cuộc tranh luận đến một vấn đề lớn hơn: chảy máu chất xám thời đại toàn cầu hóa.
CÓ PHẢI LÀ MẤT MÁT?
Mỗi năm, hàng chục nghìn học sinh Việt Nam toả ra hơn 50 quốc gia trên thế giới để du học. Đến năm 2016, Bộ Giáo dục và Đào tạo ước tính khoảng 130.000 công dân Việt Nam đang học tập tại nước ngoài. Hàng năm, các ông bố bà mẹ Việt chi đến hơn 3 tỷ USD cho con cái đi học ở xứ người.
Trong tất cả những nguồn nhân lực được cho là chất lượng cao này, chỉ một số ít là thực sự mong muốn trở về. Từ diễn đàn Quốc hội cho đến báo chí, người Việt than thở với nhau về "chảy máu chất xám".
Nhưng liệu những nhân tài đất Việt lựa chọn không trở về làm việc có khiến đất nước mất mát hay không?
Ngay cả khi nhiều nhân tài lựa chọn ở lại quê nhà, các quốc gia nghèo cũng khó hưởng nhiều lợi ích từ nhóm người này.
Với một thế giới rất mở và kết nối như hiện tại, chúng ta cần thẳng thắn nhìn nhận rằng không phải lúc nào người tài trở về cũng là điều tốt.
Mặc dù chảy máu chất xám được coi là vấn đề đáng lo ngại, nghiên cứu đã chỉ ra: "Dòng chảy" các công dân có trình độ và năng lực từ nước nghèo ra nước ngoài vẫn đem lại tác động tích cực đến tổng thể nguồn vốn nhân lực của chính quốc gia đang phát triển đó.
Trong di cư lao động, hiện tượng này được gọi là "brain gain" (tạm dịch: thu hoạch tri thức) thay vì "brain drain" (chảy máu chất xám).
Trường hợp Cape Verde, quốc đảo nhỏ bé ở phía tây châu Phi, là một ví dụ điển hình.
Đất nước này từng đánh mất 2/3 số lao động lành nghề cho việc di cư, song giá trị nguồn nhân lực và trình độ học vấn tại Cape Verde vẫn gia tăng với tốc độ đáng kể. Theo ước tính, tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp đại học của Cape Verde sẽ thấp hơn 40% nếu người trẻ nước này không ra nước ngoài học tập.
Fiji, một quốc đảo khác tại Thái Bình Dương, cũng chứng kiến giá trị nguồn nhân lực tăng lên theo cách tương tự. Một nghiên cứu cho kết quả: Số lượng người ra nước ngoài sinh sống tăng lên tỷ lệ thuận với số lượng người Fiji đạt được trình độ đại học.
Do đó, ngay cả khi các quốc gia đánh mất một phần nhân tài vào xu hướng "chảy máu chất xám", kết quả đem lại vẫn ở chiều hướng tích cực khi trình độ học vấn của cả đất nước đi lên.
Ngay cả khi nhiều nhân tài lựa chọn ở lại quê nhà, các quốc gia nghèo cũng khó hưởng nhiều lợi ích từ nhóm người này. Lý do đơn giản: Công nghệ lạc hậu và các thể chế thu hút nhân lực còn nghèo nàn, kém hấp dẫn.
Theo thống kê của Tổ chức Sở hữu Trí tuệ Thế giới (WIPO), cơ hội nhận được bằng phát minh của các nhà sáng chế đến từ những nước kém phát triển trở nên rộng mở hơn khi họ học tập và làm việc trong môi trường quốc tế.
Giai đoạn 2007-2012, 86% số lượng bằng sáng chế độc quyền đứng tên người Việt được đăng ký khi họ đang làm việc tại nước ngoài. Một phân tích của Đại học Harvard chỉ ra: Đặt trường hợp nhóm người này quyết định "chôn chân" ở quê nhà, các cống hiến của họ cũng khó lòng phát huy hết hiệu quả, trong môi trường làm việc ít nhiều làm thui chột "chất xám".
THỊ TRƯỜNG CHUYỂN NHƯỢNG CẦU THỦ
Chúng ta mong muốn thấy Đoàn Văn Hậu khoác áo một đội bóng ở Hà Lan, vậy tại sao không tự hào nếu có người Việt thành công ở xứ người trong các lĩnh vực khác?
Những ngôi sao sáng từ khoa học đến nghệ thuật của Việt Nam trong thời kỳ Đổi mới phần lớn thành danh ở nước ngoài: Giáo sư toán học Ngô Bảo Châu, Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn, hay Giáo sư vật lý Đàm Thanh Sơn.
Thêm vào đó, những nhà khoa học, nghệ sĩ gốc Việt có tên tuổi định cư ở nước ngoài có thể coi như những ngọn hải đăng, dẫn dắt các thế hệ người trẻ bước ra thế giới. Nhiều quốc gia thậm chí còn khuyến khích chính sách này, để tạo ra một mạng lưới học giả - chuyên gia rải rác ở khắp nơi trên toàn cầu.
Việc thu hút người tài không khác gì thị trường chuyển nhượng cầu thủ bóng đá. Một đội bóng đào tạo tốt sẽ mất đi các tài năng trẻ, nếu môi trường không phù hợp để anh ta phát triển, hay chính sách đãi ngộ không đủ tốt.
Trên thực tế, Việt Nam đã có nhiều chính sách thu hút chất xám phát triển đất nước. Ở một số địa phương thậm chí còn có những ưu đãi "vượt khung" cho người tài, như Đà Nẵng hay TP.HCM. Nhưng cũng chính ở những địa phương này, nhiều "người tài" sẵn sàng bỏ tiền trả chi phí đào tạo chứ nhất định không chịu hồi hương.
Ở nhiều nơi, câu chuyện phổ biến là thu hút nhân tài rồi để đó, không tạo điều kiện để họ được làm những công việc đúng với khả năng và có điều kiện phát triển. Nếu không thể sử dụng được những nhân tài này, tại sao không để họ có những cơ hội phát triển bản thân tốt hơn ở những nơi khác?
Nếu muốn thì ở đâu người ta cũng có thể đóng góp cho quê hương; còn nếu không, thì dù sống ngay giữa thủ đô Hà Nội cũng không có ý nghĩa.
Nếu thực sự muốn trở thành nơi thu hút người tài - bất kể là người Việt hay nước ngoài - thì chính thị trường trong nước phải trở thành điểm đến lý tưởng cho họ.
Nhà nước có thể làm mẫu bằng cách thay đổi quá trình tuyển dụng và sử dụng lao động, như cách chính phủ Trung Quốc và Singapore thực hiện.
Chính sách đãi ngộ cho phép Trung Quốc trả lương nhân tài được đào tạo ở nước ngoài gấp mấy lần người học trong nước cho cùng một vị trí, bên cạnh hỗ trợ tài chính cho gia đình và tham vọng khởi nghiệp. Trong khi đó, Singapore thậm chí còn tuyển dụng người nước ngoài làm những công việc chuyên môn cho bộ máy nhà nước.
Đi hay ở là vấn đề vật lý, còn đóng góp hay không là chuyện của tâm lý. Bàn chân có thể níu giữ, còn tấm lòng thì không. Nếu muốn thì ở đâu người ta cũng có thể đóng góp cho quê hương; còn nếu không, thì dù sống ngay giữa thủ đô Hà Nội cũng không có ý nghĩa.
Ra đi hay ở lại, nếu là lựa chọn của cá nhân, là điều cần được tôn trọng.
Nguyễn Khắc Giang
Illustration: Hà My - Credit: Trà My
Theo Zing
Đường lên đỉnh Olympia và chuyện "chảy máu chất xám" Nếu đánh giá mức độ thu hút và giữ chân nhân tài qua lăng kính của chương trình "Đường lên đỉnh Olympia" thì mục tiêu này dường như thất bại thảm hại. Vì sao? Vì 19 quán quân của chương trình này trong suốt 19 năm tồn tại chỉ có 2 trường hợp đang sinh sống và làm việc tại Việt Nam. Phần...