Hai cô em chồng khóc như mưa trong ngày luật sư đến công bố di chúc của mẹ: Cuộc phân chia không ai biết và cũng không ai ngờ tới
Hai cô em chồng được mẹ bênh nên coi thường tôi ra mặt, nhưng sau khi nghe tiết lộ của luật sư thì bỗng khóc như mưa.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã 7 năm, có một cậu con trai gần 5 tuổi. Chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng, chưa từng có ý định sẽ ra ở riêng. Chồng tôi là con trai cả, sau còn 2 em gái cũng đã lập gia đình. Vậy nên việc sống chung được coi như là điều hiển nhiên không bàn cãi.
Bố mẹ chồng tôi đều đã về hưu, bố chồng là người hiền lành luôn thông cảm với con dâu nhưng ngược lại mẹ chồng tôi lại là người khó tính, luôn xét nét con dâu từng tý một.
Ngay từ lúc mới về sống chung, mẹ chồng đã thống nhất với chúng tôi rằng, việc đi chợ nấu cơm hàng ngày do mẹ đảm nhiệm. Tôi đi làm về sẽ hỗ trợ mẹ việc nhà. Còn ngày nghỉ cuối tuần, mẹ giao việc dọn dẹp nhà cửa cơm nước cho tôi để ông bà có thời gian nghỉ ngơi.
Ngày cuối tuần, mẹ thường gọi hai cô con gái lấy chồng ở gần nhà qua chơi rồi ăn uống nguyên ngày chủ nhật. 2 cô em gái được mẹ chồng nuông chiều, cưng như trứng nên không bao giờ đụng tay vào để làm hay dọn dẹp cùng chị dâu. Nhiều hôm thấy các em cứ ăn xong lại ngồi hát hò để tôi rửa một mình mấy mâm bát đĩa, chồng tôi bực mình mà nói: “Về nhà chơi các em phải có ý thức. Ai lại ăn xong đứng lên để chị dâu dọn hết một mình. Cùng là phụ nữ, lẽ ra các em phải hiểu nỗi vất vả của cảnh làm dâu chứ?”.
Nghe thấy chồng tôi nhắc nhở các em, mẹ liền nhảy vào bênh con gái: “Cả tuần tôi đã làm hết việc nhà cho rồi. Có mỗi ngày cuối tuần chẳng lẽ lại không làm được? Mà các em nó lấy chồng rồi về chỉ làm khách, sao lại bắt làm mấy việc nhà”. Kể từ đó mẹ chồng lại càng lạnh nhạt, thờ ơ với tôi hơn, còn 2 cô em chồng được mẹ bênh nên coi thường tôi ra mặt.
Video đang HOT
Ảnh minh họa. (Nguồn AI)
4 năm trước, bố chồng tôi đột ngột lâm bệnh rồi qua đời. Không lâu sau mẹ chồng cũng ốm nặng, nằm liệt giường lúc mê lúc tỉnh. Trong thời gian ấy chỉ có một mình vợ chồng tôi chăm sóc, 2 cô em gái thấy mẹ vậy liền kêu than không có thời gian qua chăm vì còn bận đi làm. Nghe vậy, mẹ chồng tôi tỏ vẻ buồn bã và thất vọng.
Mẹ ốm nằm liệt giường, 2 cô con gái thi thoảng qua chơi mua cho bà ít bánh kẹo, hoa quả. Lắm khi bà lên cơn sốt giữa đêm, chỉ mình vợ chồng tôi đưa bà vào viện. Có lần 2 em chạy đến dúi cho chúng tôi vài trăm nghìn, hỏi thăm vài câu là hết trách nhiệm. Như thể đi thăm họ hàng bị ốm chứ chẳng phải mẹ đẻ nữa. Tôi bất mãn lắm nhưng lại nghĩ giờ vợ chồng tôi không chăm lo cho mẹ thì bà biết trông cậy vào ai? Cứ thế, vợ chồng tôi chăm mẹ thêm 2 năm nữa thì bà qua đời vì bệnh nặng.
Sau khi lo xong đám tang mẹ thì có người của văn phòng luật sư đột ngột đến thông báo bà để lại di chúc. Cả nhà chồng ai nấy đều ngạc nhiên, mặc dù mẹ ở với vợ chồng tôi suốt nhưng chúng tôi cũng không hề biết đến chuyện di chúc này.
Đáng ngạc nhiên hơn, trong di chúc mẹ nói để lại toàn bộ tài sản cho vợ chồng tôi. 2 cô em gái không ai được thừa hưởng một xu nào hết! Vợ chồng tôi nghe xong ngớ hết người, còn hai em vô cùng tức giận. Họ trách vợ chồng tôi đã giở trò để mẹ chồng lập bản di chúc nực cười kia, rồi bắt chúng tôi phải chia đều tài sản.
Tất nhiên là chồng tôi không chịu, chồng tôi bảo do mẹ tự cho chứ chúng tôi có tranh cướp đâu. Trong bản di chúc, mẹ nói rõ vì vợ chồng tôi có lòng hiếu thảo, chăm sóc bà chu đáo những năm cuối đời nên đã được bà trao cho toàn bộ tài sản. Nghe đến đây, cả hai im lặng một lúc rồi bỗng khóc như mưa, xin xỏ anh chị chia cho một phần. Về phần mình, tôi cảm thấy rất xúc động. Sau tất cả, mẹ cũng đã ghi nhận tấm lòng của vợ chồng tôi.
Vất vả chăm sóc mẹ những ngày cuối đời, tôi bàng hoàng với bản di chúc của bà, càng hoảng loạn khi thấy thái độ của chồng
Tại sao mẹ lại đối xử tệ với con gái vậy?
Ngày còn trẻ tôi định lấy người đàn ông mình thương nhưng bố mẹ ngăn cản quyết liệt. Mẹ bảo trong khu phố có rất nhiều anh chàng tốt, công việc ổn định, việc gì tôi phải lấy chồng xa. Tôi cứ mở lòng ắt sẽ có người thích, không cần lấy người cách cả nghìn cây số.
Sau một trận mẹ bị bệnh, tôi mới cảm thấy việc lấy chồng xa sẽ rất thiệt thòi và quyết định chuyển về quê làm việc rồi lập gia đình.
Chồng và tôi là người cùng quê, có nhiều điểm chung nên cuộc sống gia đình tôi rất yên ấm hạnh phúc. Điều tôi vui nhất là nhà ngoại và nội cách nhau hơn 500m, động đũa bát đã có mặt. Mỗi khi ông bà ngoại ốm đau cần đi bệnh viện là vợ chồng tôi luôn có mặt kịp thời.
Suốt một năm qua, mẹ tôi ốm đau triền miên, thời gian nằm bệnh viện và ở nhà tương đương nhau. Vợ chồng em trai kinh tế khó khăn, làm việc suốt ngày nên không có thời gian vào bệnh viện chăm sóc mẹ. Còn vợ chồng tôi bán hàng, công việc tự do và có điều kiện hơn các em.
Thời gian mẹ nằm viện, chồng đảm nhận việc đi kiếm tiền và để vợ đi chăm sóc bà ngoại. Ơn đó của chồng, tôi ghi nhớ cả đời và tự nhủ sau này sẽ chăm sóc thật tốt ông bà nội để cảm ơn tấm lòng của anh ấy.
Tháng trước sức khỏe mẹ yếu nên không qua khỏi. Tuy là con gái và rể nhưng lúc mẹ sống hay mất, vợ chồng tôi đều đứng ra lo toan tất cả mọi việc, còn vợ chồng em trai chẳng biết làm việc gì cả.
Ảnh minh họa
Hôm chủ nhật vừa rồi, em trai ở nhà nên vợ chồng tôi qua dọn dẹp phòng ngủ của bà ngoại. Lúc vào nhà, chúng tôi rất bất ngờ khi thấy cảnh vợ chồng em trai đang ngồi trong phòng mẹ đếm vàng.
Số vàng đó toàn nhẫn là nhẫn, tổng cộng lại chắc phải 10 cây có dư. Tôi ngạc nhiên hỏi vàng đâu mà nhiều thế. Em trai không giấu giếm gì mà nói trong lúc dọn đồ đạc của mẹ đã tìm thấy bản di chúc. Trong đó viết nơi mẹ chôn vàng, sau khi em tôi đào lên thì tìm thấy.
Em trai không nói số vàng mẹ để lại là bao nhiêu mà đưa cho tôi bản di chúc của mẹ để lại. Trong đó viết toàn bộ nhà và vàng để lại hết cho em trai, mẹ không nhắc gì đến chuyện chia vàng cho con gái.
Vợ chồng tôi vất vả chăm sóc mẹ suốt năm qua, thế mà bà không để lại chút tài sản nào. Nếu như không có mặt chồng ở đó thì tôi không quan tâm đến số vàng kia. Đằng này, anh đã biết tất cả mọi chuyện, mẹ đối xử thiên vị thế thì tôi biết đối mặt với chồng thế nào.
Trước khi mang vàng đi cất, em trai giải thích tôi được học đại học tốn nhiều tiền của bố mẹ, còn em ấy chỉ học hết cấp 3 nên mẹ muốn để lại tài sản cho con út. Có lẽ thấy áy náy trong lòng nên em trai đưa tôi một chỉ vàng làm vật kỷ niệm giữa 2 mẹ con.
Lúc ra về, thấy chồng im lặng không nói gì, tôi sợ anh sẽ coi thường bố mẹ vợ đã khuất nên cố tình bịa chuyện, cho rằng em trai lập di chúc giả để chiếm đoạt hết số vàng của bà ngoại.
Chồng tôi bảo không quan tâm đến tài sản nhà ngoại nên tôi không phải nghĩ ngợi nhiều. Câu nói của anh làm tôi bớt buồn nhưng tôi không hiểu sao mẹ lại đối xử với tôi bất công thế.
Vợ chồng em trai chẳng chăm sóc mẹ mà lại được hưởng túi vàng, còn chúng tôi hết lòng vì bà thì chẳng có gì?
Từ bệnh viện về, chồng đã gấp rút dẫn chị gái đến để chia tài sản: Bản di chúc khiến tôi choáng váng mặt mày Tôi thật không ngờ, khi phát hiện bệnh, việc đầu tiên chồng tôi làm lại là đòi chia tài sản cho chị chồng. Chồng tôi mất mẹ từ hồi 9 tuổi. Bố chồng đam mê rượu chè cờ bạc mà không dành thời gian để chăm sóc con cái. Từ đó, chị gái trở thành người nuôi dưỡng, chăm sóc anh. Vì nuôi...