Gom góp vay mượn được 1,6 tỷ định mua nhà nhưng đến gặp chủ nhà, tôi tá hỏa khi biết giá đã tăng gần gấp đôi
Tôi và chồng ngơ ngác nhìn nhau vì không thể tin được là giá nhà lại tăng nhanh và cao đến như thế.
Vợ chồng tôi cưới nhau 10 năm nay, vẫn đang ở nhà trọ. Giá phòng trọ cũng tăng từng năm khiến chúng tôi rất chật vật. 10 năm chuyển đến 6 lần chỗ ở rồi, càng ngày càng xa nơi làm việc. Thế nên 2 vợ chồng mong mỏi có được căn nhà, dù nhỏ thôi cũng được, làm chỗ an cư lạc nghiệp.
10 năm qua, 2 vợ chồng ăn tiêu vô cùng tiết kiệm. Muối lạc vừng, trứng rán là món thường xuyên xuất hiện trong bữa cơm của chúng tôi. Quần áo giày dép của mẹ và con đều là đi xin đồ cũ của các anh chị.
Đầu năm ngoái, vợ chồng tôi nhắm được một căn hộ ở khu chung cư gần xưởng sản xuất nơi chồng tôi làm việc. Lúc đó họ rao bán 1,5 tỷ cho 65m2 và để lại hết đồ dùng, ti vi tủ lạnh… trong nhà. Hai vợ chồng thích lắm, nhưng trong tay chỉ có 1 tỷ, chúng tôi chạy vạy đi mượn khắp nơi đủ tiền, quay lại thì họ bán mất rồi. Chồng tôi tiếc lắm, cứ trách vợ không chịu đặt cọc trước.
Tôi thì sợ không vay được tiền, vì 500 triệu đi vay đâu có dễ, ngân hàng thì cần giấy tờ, anh em bạn bè ở quê thì chẳng có tiền. Lỡ không vay được thì có phải mất cả cọc không? Thế nên trong 1 tuần chúng tôi đôn đáo đi vay tiền thì căn hộ đã bị người khác mua mất rồi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Gần đây chồng tôi thăm dò được có người bán một căn hộ cũng khu chung cư đó, chỉ khác tầng. Diện tích nhỏ hơn chút, chỉ 58m2. Hai vợ chồng tôi lúc này có 1,2 tỷ nhưng đi vay thêm 400 triệu, dự định đến gặp chủ nhà, đồng ý là đặt cọc lấy luôn. Bởi chúng tôi dự tính giá nhà có lên thì cũng chỉ nhỉnh hơn năm ngoái một chút, huống chi căn hộ này bé hơn.
Thế nhưng, chiều hôm qua, hai vợ chồng gọi điện cho chủ nhà để hỏi về giá cả và số phòng thì ông chủ hẹn sáng nay đến xem rồi thỏa thuận. Chúng tôi xem xong, cũng khá ưng vì thực ra đã nhắm khu này sẵn rồi bởi nghĩ tầm vừa túi tiền, quan trọng nhất là gần chỗ chồng tôi làm thì anh sẽ có thời gian đưa đón con và về cơm nước đỡ vợ. Thế nhưng khi nghe chủ nhà “quát giá” mà tôi sững người. Ông ấy bảo 40 triệu/m2. Chồng tôi thắc mắc năm ngoái cũng tòa chung cư này, người ta vẫn bán 23 triệu/m2, sao năm nay đã gần gấp đôi?
Ông chủ nhà nói giá theo thời thế. Các căn khác họ cũng bán giá đó thì ông ấy bán vậy.
Tôi và chồng ngơ ngác nhìn nhau vì không thể tin được là giá nhà lại tăng nhanh và cao đến như thế. Khu chung cư này không gần trung tâm, cũng chẳng phải cao cấp hiện đại gì, mưa to thì thoát nước kém, mà tường nhà xuống cấp nhiều rồi, vậy mà giá lại được đẩy lên cao đến thế!
Hai vợ chồng đành quay về. Giá nhà đất, chung cư tăng thế này thì không biết đến bao giờ chúng tôi mới có nơi có chốn ổn định để sinh sống lâu dài đây?
Mâu thuẫn vợ chồng chưa xử lý xong, em gái lại thêm lời khiến tôi điên đầu
Lần nào cãi nhau, nếu có lỗi, tôi đều xin lỗi vợ. Nhưng lần này, đứng giữa vợ và em gái, tôi không biết phải làm thế nào?
Tôi sinh sống ở Hà Nội, lấy vợ người Sài Gòn. Chúng tôi quen nhau sau một lần tôi đi công tác miền trong. Yêu xa hơn 1 năm thì vợ xin nghỉ việc để chuyển ra Hà Nội với tôi.
Chúng tôi sống trong một căn nhà đi thuê rộng khoảng 25m2. Năm đầu tiên, mặc dù thu nhập chưa cao, vật chất chưa đầy đủ nhưng chúng tôi chăm sóc nhau tình cảm lắm.
Năm thứ 2 thì chúng tôi làm đám cưới. Cuối năm đó, vợ sinh con. Được sự giúp đỡ của đôi bên gia đình, cộng thêm vay ngân hàng, chúng tôi mua được căn chung cư nhà ở xã hội.
Ảnh minh hoạ: P.X
Tôi xin được việc ở một công ty khác, lương cao hơn nên cuộc sống đỡ vất vả hơn trước. Tuy nhiên, những mâu thuẫn vợ chồng lại xảy ra nhiều hơn. Từ việc cô ấy không đi làm, không có thu nhập nên có cảm giác phụ thuộc chồng, đến việc tranh cãi về nội hay ngoại vào mỗi dịp lễ Tết...
Đỉnh điểm vừa rồi, em gái muốn vay vợ chồng tôi 200 triệu. Vợ tôi không đồng ý vì số tiền ấy quá lớn. Hai vợ chồng còn chưa dám lấy hết tiền tiết kiệm ra trả nợ. Vợ tôi muốn giữ lại một ít đề phòng các trường hợp bất ngờ xảy ra.
Vợ chồng cãi nhau căng lắm. Lúc ấy, tôi bực quá đã thốt lên mấy câu chửi thề và chỉ trích cô ấy rằng "cô sống ích kỷ, chỉ nghĩ một mình mình, đi mà sống một mình".
Đó cũng là lần đầu tiên tôi mắng vợ nhiều như vậy. Cô ấy tức giận vì cho rằng tôi không cần cô ấy nữa. Ngay tối đó, cô ấy ôm con vào Sài Gòn.
Em gái tôi quả thực cũng không vừa. Em muốn được việc của mình nên liên tục giục tôi quyết định. Khi biết chuyện vợ tôi ôm con về ngoại, em gọi ngay cho vợ tôi và nói giọng trách móc hậm hực. "Chị lấy chồng phải theo chồng chứ. Em vay rồi trả chứ có ăn quỵt của chị đâu. Mà thực ra với em, chị cũng chỉ là người dưng nước lã thôi. Chị có sót thương em gì đâu", em tôi nói.
Trước đây, vợ tôi và em gái vốn chỉ bằng mặt, không bằng lòng. Vợ tôi cũng nhịn nhiều lần rồi. Lần này, tôi cũng sốc khi nghe câu nói của em. Mẹ tôi không rõ mọi chuyện nhưng một mực ủng hộ em gái.
Tôi rất buồn và rối lắm. Nếu làm theo ý vợ, cô ấy không muốn cho vay, còn muốn cả nhà tôi chuyển vào Sài Gòn sống. Tôi thì ngại chuyển việc, rồi vào đó mỗi lần muốn về quê lại thấy xa xôi cách trở. Còn nếu tôi đồng ý với em gái thì mâu thuẫn của vợ chồng sẽ bị đẩy lên cao.
Chuyện ly hôn thì chắc chắn tôi không lựa chọn. Tôi không muốn con trẻ là người chịu hậu quả từ chuyện cãi nhau của vợ chồng tôi. Hơn nữa, trong lòng tôi vẫn còn yêu vợ rất nhiều. Thực sự giờ đây, tôi bối rối không biết phải làm sao với gia đình của mình?
Mẹ chồng đi khắp nơi khoe căn nhà vợ chồng tôi tích góp vay mượn là của bà mua cho cháu đích tôn Vẫn biết mẹ chồng sĩ diện nhưng không thể ngờ là đến mức "nói không thành có" như thế. Ai mà vất vả chuyện con cái mới hiểu rằng đến lúc đã ngấp nghé 40 tuổi rồi mà chạy chữa khắp nơi vẫn chưa thấy tin mừng thì dù có phải bán hết gia tài đi cũng cố gắng hết sức để tìm...