Gia đình tôi suýt mất Tết vì một câu nói của mẹ chồng
Tôi đã ôm con về nhà ngoại sau câu nói này.
Tết năm ngoái, gia đình tôi đã trải qua một cái Tết rất khác so với những năm trước. Nó không chỉ là một kỳ nghỉ dài, mà còn là một bài học đắt giá về sự hòa hợp trong gia đình, về cách nhìn nhận và ứng xử giữa các thế hệ. Tết, một dịp đoàn viên, vậy mà năm ấy, gia đình tôi lại mất đi không khí vui vẻ, hòa thuận mà đáng lẽ ra nó phải có. Cái Tết ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ quên.
Mọi chuyện bắt đầu từ một câu nói của mẹ chồng tôi, một câu nói mà khi ấy tôi chỉ cảm thấy nó như một cái gai đâ.m vào lòng. Chuyện là hôm đó, tôi đang cùng con gái chuẩn bị mâm cơm cúng tổ tiên, còn mẹ chồng ngồi xem tivi trên ghế.
Đứa con gái tôi lúc đó chỉ mới lên 5 tuổ.i, đang chăm chú sắp xếp các vật dụng nhỏ bé trên bàn thờ, do bất cẩn nên bát đũa có va lẻng kẻng vào nhau. Bỗng nhiên, mẹ chồng tôi quay sang nhìn nó và nói một câu mà tôi nghe vào tai mà lòng không khỏi bức xúc: “Chắc nó lại làm hỏng hết đồ đạc, có mỗi việc này mà cũng không làm được”.
Tôi và mẹ chồng đã cãi vã với nhau. (Ảnh minh họa)
Lúc đó, tôi cảm thấy như có một áp lực đè nặng lên đầu. Mẹ chồng nói những lời này với con gái tôi, mà không hề hiểu rằng những lời nói ấy có thể tổn thương lòng tự trọng của đứ.a tr.ẻ.
Tôi không thể kìm chế được cảm xúc, lập tức đáp lại: “Mẹ đừng có trách nó nữa, trẻ con mà, đâu thể hoàn hảo như người lớn được”. Và rồi, câu nói của tôi như một ngòi nổ khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Mẹ chồng tôi không giữ được bình tĩnh nữa, bà bắt đầu phản ứng lại và nói rằng tôi quá nuông chiều con, rằng “con cái giờ không biết điều, cứ để cho chúng làm gì thì làm”. Tôi bực bội và nghĩ rằng, bà không hiểu con tôi, không hiểu cách tôi đang dạy dỗ chúng. Cãi nhau một hồi, tôi không còn kiên nhẫn nữa, và chỉ muốn bỏ đi khỏi cái không khí nặng nề ấy.
Video đang HOT
Vào ngày 28 Tết, tôi quyết định bỏ về nhà ngoại để tránh xa mớ bòng bong ấy. Cảm giác như mình vừa bị bỏ rơi trong chính ngôi nhà mình. Dù tôi có giận mẹ chồng đến đâu, nhưng tôi biết rằng điều này chẳng giúp ích gì cho cuộc sống gia đình mình. Thực sự, tôi cảm thấy bản thân đã hành động sai.
Nhưng rồi, sự động viên của chồng đã khiến tôi nghĩ lại. Anh gọi điện, giọng buồn bã nhưng đầy thuyết phục: “Em đi về đi, đừng để mọi chuyện thêm căng thẳng nữa. Anh cũng biết mẹ có những cách nghĩ của bà ấy, nhưng em cũng nên tìm cách hòa giải. Mẹ không phải là người muốn hại em đâu, chỉ là bà có quan điểm sống khác chúng ta mà thôi. Về đi em, để cái Tết không mất vui nhé”.
Câu nói của chồng khiến tôi thức tỉnh. (Ảnh minh họa)
Những lời này của chồng làm tôi suy nghĩ nhiều. Tôi hiểu rằng, sống trong một gia đình đa thế hệ, mỗi người có một quan điểm khác nhau. Mẹ chồng tôi đã có cách dạy con cái rất khác với tôi. Bà có những nguyên tắc riêng, còn tôi lại áp dụng cách giáo dục cởi mở và linh hoạt hơn. Tuy nhiên, không thể vì sự khác biệt đó mà làm tổn thương nhau. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định quay lại nhà chồng, nhận ra rằng trong một gia đình, sự hòa thuận và sự tôn trọng lẫn nhau là yếu tố quan trọng nhất.
Khi về nhà, tôi đã tìm mẹ chồng và xin lỗi bà. Tôi không hề dễ dàng để nói ra lời xin lỗi, vì tôi cảm thấy mình đúng trong lúc cãi nhau, nhưng sau khi nhìn nhận lại, tôi nhận thấy mình thiếu sự tôn trọng bà. Bà chỉ là lo lắng cho cháu, và cái cách bà thể hiện tình yêu thương đôi khi không giống tôi. Nhưng đó là cách của bà. Tôi không thể thay đổi quá khứ, nhưng tôi có thể thay đổi cách mình nhìn nhận và ứng xử trong tương lai.
Chúng tôi ngồi lại và nói chuyện. Tôi nói rằng mình sẽ cố gắng điều chỉnh cách dạy con sao cho phù hợp với cả bà, và hy vọng bà cũng hiểu được những điều tôi đang cố gắng thực hiện. Mẹ chồng tôi cũng chậm rãi đáp lại: “Cũng không phải bà ấy không hiểu, chỉ là đôi khi bà không biết cách nói sao cho đúng. Thôi thì, ai cũng có cái sai riêng, mẹ xin lỗi con”.
Và đó là lúc chúng tôi tìm được sự hòa thuận trở lại.
Kể từ đó, tôi nhận thấy một điều quan trọng: Sống hòa thuận trong gia đình không chỉ để tránh những mâu thuẫn không đáng có mà còn giúp cho các con cái phát triển trong một môi trường đầy yêu thương và sự tôn trọng. Tôi không chỉ học được cách làm mẹ tốt hơn mà còn nhận ra tầm quan trọng của việc sống hòa hợp với những người thân yêu xung quanh mình. Một gia đình yêu thương, hiểu nhau, và sẵn sàng tha thứ cho nhau sẽ là nền tảng vững chắc giúp các con chúng tôi phát triển một cách toàn diện và khỏe mạnh.
Tết năm nay, chúng tôi đón nhận không khí gia đình thật sự ấm áp và đầy yêu thương. Cảm ơn những bài học đầy ý nghĩa ấy. Cuộc sống trong gia đình sẽ chỉ thực sự hạnh phúc khi chúng ta biết tôn trọng và thấu hiểu nhau.
Cho chị chồng giàu có vay 300 triệu, sau 3 năm chị thản nhiên trả lời chẳng nợ nần tôi đồng nào
Số tiề.n đó, 300 triệu đồng, có thể không là gì đối với chị chồng tôi, nhưng lại có giá trị to lớn đối với tôi.
Cuộc sống luôn tràn ngập những bài học, và đôi khi, chúng đến từ những bài học đắt giá.
Bản thân tôi cũng đã nhận được 1 bài học với cái giá không hề rẻ để hiểu ra rằng đôi khi không tỉnh táo và tin vào sự phông bạt của người khác sẽ khiến chúng ta rơi vào những tình huống hối hận cũng không kịp.
Cách đây bốn năm, tôi đã có một quyết định mà mãi đến tận bây giờ, nó vẫn còn là một ký ức chua xót. Tôi đã cho chị chồng vay 300 triệu đồng, vay bằng mồm và chẳng có bất kỳ giấy tờ nào được ký tá.
Tất nhiên, trước nhất đó là lỗi của tôi nhưng tôi phải kể lại ngọn ngành mọi chuyện để không ai rơi vào cái bẫy tâm lý giống như tôi đã từng nữa.
Chị chồng là 1 người phụ nữ thành đạt, chị giàu có thì là thật, cái này tôi nghĩ chị không nói dối, chỉ là chị không giàu đến cái mức độ như chị thể hiện ra với mọi người mà thôi. Hơn nữa, không phải cứ giàu là người ta sẽ không tham!
Chị kinh doanh đa lĩnh vực, chồng chị cũng là 1 doanh nhân có tiếng. Nói tóm lại nhắc đến vợ chồng nhà ấy thì người ta chỉ nghĩ đến tiề.n vì đúng là họ lắm tiề.n nhiều của thật.
Chị chồng tôi - một người phụ nữ giàu có đến như vậy thì đối với chị 300 triệu chỉ như là tiề.n tiêu vặt, nó giống như bạn chẳng thiếu gì 300 nghìn đâu nhưng đúng hôm ấy bạn không mang ví và tài khoản ngân hàng lỗi chẳng hạn, bạn qua sang vay đồng nghiệp 300 nghìn đồng thì là chuyện hết sức bình thường mà, ai biết bạn cũng sẽ biết bạn đủ năng lực để trả lại 300 nghìn đó. Tương tự như vậy, tôi không nghi ngờ gì về chuyện chị chồng mình có đủ năng lực trả lại 300 triệu đã vay.
Vì vậy, khi tôi cho chị mượn, trong đầu tôi chẳng hề nghĩ đến chuyện phải làm giấy tờ. Dù với tôi 300 triệu không phải số tiề.n nhỏ nhưng vẫn có thể đưa cho chị vay vài hôm khi chị cần đến. Nói cho đúng thì chị giúp đỡ vợ chồng tôi cũng không ít, khi người ta cần đến mình, tôi cũng ngại từ chối.
Chị nói rằng chỉ cần mượn trong "mấy ngày" là sẽ trả. Nói chung chị vay 300 triệu không khác gì 300 nghìn cả, tôi cũng định ninh là vài hôm nữa xử lý xong việc chị sẽ trả lại thôi. Nhưng "mấy ngày" ấy, biến thành tháng rồi thành "mấy năm"...
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian dài lê thê mà tôi không hề nhìn thấy dấu hiệu nào của việc chị sẽ trả tiề.n. Bản thân tôi cũng có chút ngại nên cứ lần nữa không dám hỏi chị về số tiề.n ấy. Trong suốt thời gian này, chị vẫn đối xử tốt với nhà tôi, thỉnh thoảng lại cho các cháu cái này cái kia, nói chung trừ việc chị không nhắc đến chuyện trả nợ thì mọi thứ đều rất ổn.
Mãi cho đến gần đây, khi áp lực tài chính bắt đầu đè nặng lên vai, tôi mới quyết định nhắn tin cho chị để hỏi về số tiề.n vay. Câu trả lời mà tôi nhận được từ chị khiến tôi như bị hất cả gáo nước lạnh vào mặt: Chị thản nhiên nói rằng chẳng bao giờ vay của tôi đồng nào. Chị còn tiếp tục bảo rằng chị thiếu gì tiề.n mà phải vay của tôi "mấy cái đồng cỏn con".
Tình ngay lý gian, tôi bỗng trở thành kẻ thiếu thốn trong mắt người khác, một người đang cố gắng bám víu vào những gì không thuộc về mình. Lúc này tôi mới nhận ra rằng tôi không có bất kỳ thứ gì có thể chứng minh được chuyện chị đã vay tôi tiề.n. Thứ nhất hôm ấy tôi và chị chỉ nói chuyện điện thoại, thứ hai là hôm đó tôi rút tiề.n mặt từ két sắt trong nhà đưa cho chị chứ không hề chuyển khoản. Ngoài ra thì thời điểm đưa tiề.n cho chị cũng chỉ có vài nhân viên của chị đứng đó, họ cũng chẳng biết tôi đưa cho chị tiề.n gì và bao nhiêu tiề.n... Lúc này tôi mới nhận ra nếu như chị thật sự không nhớ hoặc cố tình không nhớ thì tôi cũng chẳng có cách nào để chứng minh mình đã đưa cho chị 300 triệu.
Nhưng với tôi, đây không phải là chuyện của một số tiề.n nhỏ. Mặc dù không đến mức là tất cả tài sản của nhà tôi nhưng cũng là khoản tôi cố gắng tích lũy bao nhiêu năm. Tôi không thể cứ thế mà mất hết sạch được.
Giờ đây, tôi đứng trước ngã rẽ của sự lựa chọn: liệu có nên tiếp tục theo đuổi quyền lợi chính đáng của mình hay lẳng lặng chấp nhận mất mát và coi đó như một bài học đắt giá? Tôi có nên tìm đến pháp luật để giải quyết mâu thuẫn này hay đây chỉ là một cuộc chiến không cần thiết?
Số tiề.n đó, 300 triệu đồng, có thể không là gì đối với chị chồng tôi, nhưng lại có giá trị to lớn đối với tôi. Nó làm tôi nhận ra rằng, trong mọi hoàn cảnh, dù là người thân thiết đến mấy, chúng ta cũng cần phải đảm bảo rằng mọi giao dịch tài chính nên có sự rõ ràng và minh bạch. Tôi đã học được rằng một chút cảnh giác không bao giờ là thừa và lẽ ra, tôi nên yêu cầu một hợp đồng vay mượn được viết rõ ràng, có chữ ký của cả hai bên.
Bài học từ sự việc này, tuy đa.u đớ.n, nhưng chắc chắn sẽ theo tôi suốt quãng đời còn lại và tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi cũng hy vọng câu chuyện của mình sẽ là lời cảnh tỉnh cho những ai đang đặt niềm tin mù quáng vào bất kỳ ai, ngay cả khi họ là người thân trong gia đình.
Mời 6 đồng nghiệp đi ăn tất niên, hóa đơn hết 12 triệu đồng khiến tôi choáng váng, đến khi biết sự thật thì còn sốc ngã quỵ Trước đó tôi đã vỗ ngực mời khách, sao có thể để mọi người chia bill được, chỉ đành cắn răng chuyển khoản. Hôm vừa rồi tôi nhận tiề.n thưởng Tết, do năm vừa qua tôi làm việc hiệu quả, kéo được nhiều hợp đồng giá trị lớn cho công ty nên thưởng của tôi nhiều, tôi đoán cũng phải gấp 3-4 lần...