Gái xinh được giám đốc tuyển lựa…
Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn cùng trang lứa mà như lớn hơn, khôn hơn, cảm xúc giới tính nhanh hơn làm cho xa gần nhiều chàng ước muốn.
Ảnh minh họa
Trái tim vừa biết yêu thì đời em đã mất phương hướng. Một chàng rắp tâm chiếm đoạt, lượng sức biết không thể có em đã gài bẫy. Em chạy theo người tìm đến thiên đường Hồng Kông. Nửa tháng lênh đênh sóng nước, đích không tới mà dạt tới một bến bờ xa lạ. Một đêm em đã đánh mất đời con gái dễ dàng bởi ly nước ngọt. Tỉnh dậy thì sự đã rồi, em chỉ còn biết chấp nhận làm vợ người ta ngay từ năm 17 tuổi. Bi kịch đời em bắt đầu từ đây.
Hơn mười năm vật vã với cuộc sống lam lũ trói buộc hai thân phận, nghèo khó càng thêm bế tắc. Người ta ngày càng mặc cảm tự ty, còn em chán chường thất vọng. Em quyết đi xa tìm kiếm sự đổi đời để lại đằng sau người chồng bất lực và nỗi lo mất vợ.
Ở xứ người, em chăm chỉ làm ăn, tích cóp vốn cho ngày trở về. Em bình thản đón nhận tin chồng ngoại tình và như tìm được cái cớ giải thoát. Không quan tâm mọi lời biện hộ, chia tay nhanh chóng được em quyết định.
Em xinh đẹp, thông minh, biết hai ngoại ngữ, đủ chỉ số khuynh đảo nhiều chàng trai xứ Hàn. Một chàng con nhà giàu, phong độ, mới gặp đã bị em hớp mất hồn. Nghiễm nhiên trở thành bà chủ một căn biệt thự lớn giữa Thành phố Incheon (Hàn Quốc), em nhiễm dần lối sống đài các, sớm tối được cưng chiều. Nhưng rồi cả hai không vượt qua được vật cản pháp luật, em phải về nước. Thời gian cứ trôi, hai đầu nỗi nhớ chỉ còn biết đem theo sự thất vọng và tiếc nuối.
Trở về quê, cuộc sống lại đầy rẫy những khó khăn. Nhiều người nói em còn đẹp hơn khi buồn, hấp dẫn hơn khi nghèo khó. Bao người đàn ông vây quanh, sẵn lòng nâng đỡ nhưng cũng chỉ như bướm vờn hoa. Lòng nửa muốn buông thả mà sao con tim em day dứt đớn đau. Em nhận lời một chàng, chỉ đủ trao một nụ hôn và gửi lại lời hẹn ước để thêm một lần đi xa.
Video đang HOT
Ba năm với hai lần xuất ngoại nữa, em vẫn trở về với hai bàn tay trắng. Thời buổi kinh tế khủng hoảng xứ người cũng không thoát khỏi cảnh lao đao.
Bạn bè, người thân đã bắt đầu tin vào cái kiếp “hồng nhan bạc phận” còn em chỉ thấy buồn thêm. Em xinh đẹp, thông minh, chân thật, khéo tay, khéo ứng xử, nấu ăn ngon làm nhiều đàn ông khao khát. Vậy mà đường đời cứ mãi dẫn em lang thang…
Thật chẳng giống ai, lòng tự trọng cao ngất khiến em đã quyết điều gì thì làm cho bằng được, có sai gắng chịu, đau nén vào lòng. Mỗi lần gục ngã là một lần cắt hết liên lạc, hàng tuần, hàng tháng không ra khỏi nhà để tự trừng phạt, để tự hồi sinh. Một sáng thức dậy, em lột xác như chưa từng có ngày hôm qua, để bắt đầu một ngả rẽ mới.
Em nộp hồ sơ vào một công ty kinh doanh khách sạn du lịch có hạng ở Sài Gòn và dễ dàng vượt qua cuộc phỏng vấn. Người ta hoàn toàn hài lòng và đồng ý cho thử việc. Với hai tua ngắn đưa khách nước ngoài thăm thành phố, em đã chứng minh được khả năng giao tiếp và kiến thức ngoại ngữ.
Phải nói lão giám đốc là tay tinh đời. Hắn đã sớm phát hiện ra em là mẫu người phụ nữ lâu nay hắn cần tìm. Một giám đốc có hạng, lọc lõi trong ngành du lịch lại tỏ ra bình đẳng đối thoại với người tuyển dụng. Hai người tương đồng, lúc tiếng Việt, khi tiếng Anh, đôi khi đưa đẩy tiếng Hàn. Hắn trực tiếp phỏng vấn, trực tiếp liên lạc, trực tiếp sát hạch và hôm nay giám đốc mời em đi nhà hàng. Em cũng rất vui và đã thật say để khi tỉnh dậy nằm bên mình là người đàn ông đang chìm vào giấc ngủ mãn nguyện. Hắn đã hối tiếc bởi thừa khôn ngoan mà vẫn thiếu sự kiềm chế của kẻ khát tình.
Lại thêm một lần tự trừng phạt, tự hồi sinh, em lột xác như chưa từng có ngày hôm qua để bắt đầu một ngã rẽ nữa.
Em học làm đẹp được cấp chứng chỉ loại giỏi nhưng lại từ chối lời mời ở lại thẩm mỹ viện làm việc. Bến đỗ em chọn là một thành phố cao nguyên sầm uất, nơi thị trường làm đẹp đang lên.
Hắn xuất hiện thật đúng lúc, hắn có thứ em cần, đó là người đàn ông độc thân, giàu có, quyền uy và cái hắn cần là người đàn bà đẹp có cái nghề làm đẹp hứa hẹn hái ra tiền. Hắn tỏ rõ là một tay anh chị hành nghề bảo kê, cầm đồ, tổ chức cá độ và đòi nợ thuê, dáng người hắn to thô, ngang tàn, bụi bặm.
Hắn vừa tỏ ra lịch sự với em lại vừa như kiêu căng bất cần. Hình như mọi người quanh em đều ủng hộ hắn nên hắn rất tự tin. Rồi em chấp nhận hắn, chấp nhận cuộc sống mới với một cửa hàng nhỏ mặt đường và mối quan hệ nửa nhân ngãi non vợ chồng chờ ngày hôn lễ.
Một năm trôi qua, chỉ có em là vẫn đẹp, cần mẫn với nghề làm đẹp còn hắn đâu có độc thân, giàu có quyền uy. Hắn và mấy người đồng lõa đã rắp tâm lừa dối em. Một cái bẫy được giăng sẵn đón em, đưa em vào, dẫn dắt em đi mà em đâu hay biết. Em muốn tìm đến cái chết vì đã cùng đường rồi. Hắn run sợ, sám hối, cầu xin. Người vực em đứng dậy được lại chính là người vợ bị hắn phản bội. Người đàn bà khốn khổ ấy đã chấp nhận rút lui để em có tờ hôn thú danh chính làm vợ. Tại sao như vậy, rồi sao nữa là điều đến nay em vẫn không dám nghĩ thêm.
Hắn phải đi thật xa vì một vụ làm ăn đổ bể, em trở thành người coi nhà, trông nom mẹ già cho hắn.
Dòng đời cứ trôi, đem theo nỗi buồn mênh mang…
Theo Vietnamnet
Năm cùng tháng tận
Hàng cây già đã trút lá đỏ, tuổi theo mùa trôi xa, người đã đến rồi đi sao em còn mong mỏi? Ngày tháng cạn rồi, sao em còn đứng đấy, chơi vơi?
Chiều tan sở, em lạc giữa ngã ba đường. Nhấp nháy đèn xanh đỏ, huyên náo tiếng người xe, âm thanh thành thị khiến em quên lối về. Em đánh rơi hồn mình nơi ngã ba bon chen, chật chội, ngã ba đường ồn ã mà vô cùng cô đơn.
Về thôi em, về thăm căn gác nhỏ giữa lòng thành phố hay lũy tre làng ấm áp lời hỏi han. Khoảng trời thơ dại và thời thiếu nữ hoa mộng của em ở đó. Về với mùa cải xao xác nở ven sông, khung cửa sổ đong đầy tiếng rao muộn. Về soi gương để thấy quầng mắt thâm mệt mỏi, dáng em gầy hao, lận đận những lo toan. Em dẫu bao nhiêu tuổi vẫn là cô gái nhỏ cần bàn tay mẹ vuốt tóc em ru ngủ, cần tiếng cha hỏi han những buổi đi sớm về khuya. Về đi em để biết lòng còn thơ dại, biết tuổi già đang níu tay mẹ cha.
Tháng 12 hấp hối nói lời tiễn biệt, em nhớ cho năm cũ sắp tàn. Em biết không ý nghĩa hai từ "buông bỏ"? Là tìm lối ra khi bước đi không nỡ bởi vướng víu những thứ em đặt tên kỷ niệm. Kỷ niệm chỉ nên giống một tấm hình cũ, năm mới em đem lau chùi rồi mỉm cười nhớ nhung. Kỷ niệm đâu phải nơi em sống, nơi em chôn vùi thanh xuân và nước mắt. Người ta khóc khi buồn đau, tiếc nuối quá khứ nhưng nước mắt long lanh rơi vì hạnh phúc hiện tại, vì sum vầy đoàn tụ còn đẹp hơn bội phần.
Kỷ niệm khó phai nhất thường là những cuộc tình. Cuộc tình dù chóng vánh hay dài lâu, dù êm đềm trôi hay vá víu đau khổ đều là những lần tim em thổn thức. Đời người được mấy bận biết tha thiết yêu đương nên em chớ lãng quên mối tình si một thuở nhưng đừng sa lầy vào tuyệt vọng, khổ đau.
Em ép mình cố quên hay tự ám ảnh sẽ không thoát ra được đều là những lối đi dẫn về ngõ cụt. Một cuộc tình vụt trôi, phải học cách chấp nhận tổn thương. Nhưng em sẽ đi qua nỗi buồn, đi qua cả nhung nhớ. Đoạn đường sóng gió ấy một mình em tự bước, để tìm người đồng hành khác, yêu em như chưa từng biết đổ vỡ, đớn đau.
Buông bỏ còn là biết dặn lòng an yên. Em day dứt làm gì những thứ đã mất. Một công việc, một cơ hội du học, vài người bạn không đáng có, những năm tháng tuổi trẻ,...Em đâu có phép thần thông để thay đổi quá khứ. Năm cùng tháng cận là thời điểm nghĩ về điều em muốn có, em đã trải nhiều mất mát để biết ước mơ thật quan trọng nhưng sự nỗ lực còn có phép màu kì diệu hơn. Phép màu đó Thượng đế không ban cho kẻ thích than vãn về giấc mơ đã mất.
Này em có nhớ năm mới thường khởi đầu bằng mùa xuân. Lúc đó có chồi non xanh biếc thay áo mới cho những cành ủ rũ, có nắng ấm bịn rịn đậu trên vai áo đã cũ nhàu, có cánh én bay về gẩy lên khúc ca trẩy hội. Thiên nhiên còn biết bừng tỉnh sau mùa đông xám xịt, sao em không biết gieo mầm trên mảnh đất tâm hồn đã bắt đầu cằn cỗi sau một năm bôn ba?
Đời sống tặng ta hạt mầm tha thứ. Tha thứ cho nhân loại, cho chính mình. Kiếp người quá ngắn ngủi để mang theo tị hiềm, em loay hoay trách móc những lỗi lầm thì năm tháng đã vội qua còn thời khắc nào em ngồi nối lại tin yêu. Tôi vẫn luôn tin rằng "em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh". Em mang vào đời lòng tin yêu thơ dại, đời sẽ trả lại em nụ cười an nhiên.
Đồng hồ sắp điểm những tiếng linh thiêng chào năm mới, là em mong chóng già, là em xem nhẹ bước chân thời gian hay không biết kính sợ tạo hóa vô thường mà còn lầm lũi đứng giữa ngã ba?
Theo VNE
Bao giờ con lớn... Buổi sáng thằng nhỏ nì nèo không muốn đi học. "Con chỉ thích ở nhà thôi. Bao giờ con không phải đi học thế này nữa hả mẹ?". "À... thì bao giờ con lớn như mẹ". - Thế bao giờ con mới lớn hả mẹ? - Thì khi nào mẹ già, con sẽ lớn bằng mẹ. - Không, con không muốn mẹ già...