Gái xấu, 31 tuổi vẫn bị người yêu lừa dối
Nói 31 tuổi chưa từng được một lần yêu, quả thật rất tủi. Nhưng sự thật là như vậy, bởi tôi sinh ra đã chẳng được ông trời ưu ái ban cho ngoại hình như người ta.
Tôi xấu nếu không muốn nói là rất xấu. Tôi không mường tượng ra Thị Nở như thế nào qua lời nhà văn miêu tả, nhưng tôi nghĩ, mình phải xấu ngang cơ với Thị Nở. Nên khi đi ra ngoài, dù đã cố gắng để không nghe những tiếng xì xào đằng sau nhưng những lời cay nghiệt ấy cứ lọt vào tai tôi: &’Con bé ấy xấu như Thị Nở thế thì ai thèm rước’.
Tủi phận mình xấu, tôi sống khép mình, ít giao du với bạn bè. Bởi đi đâu tôi cũng chỉ làm nền cho những cô bạn xinh đẹp của tôi. Những người có nhan sắc bình thường so với người khác mà đi bên cạnh tôi cũng thành nổi bật, vì tôi quá xấu. Tôi buồn lắm, lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực, vì tôi luôn mặc cảm mình vì ngoại hình mà không thể lấy chồng, cũng không thể xin việc làm. Vì dù sao bây giờ, muốn kiếm một công việc tốt thì ngoại năng lực, cần có ngoại hình ổn. Một người quá xấu người ta cũng không muốn tuyển vào công ty. Tôi, năng lực cũng chẳng phải xuất chúng gì nên cũng chỉ kiếm được công việc tạm tạm, đó là điều quá may mắn rồi…
Bao nhiêu năm, bạn có người yêu, đôi này đôi kia mà tôi không có một mối tình vắt vai. Nhiều khi ước ao có một ai đó để yêu cho đỡ buồn, cũng bớt cảm thấy cô đơn nhưng người mình thích thì chẳng thích mình. Còn người thích mình thì gần như không có, có thì cũng chỉ hời hợt vài ngày rồi lại thôi. Đúng là cứ bảo đàn ông yêu tâm hồn của phụ nữ không quan tâm tới ngoại hình, nhưng tôi không tin. Đàn ông dù thế nào thì họ cũng vẫn xin vào nhan sắc mà chọn người yêu, dù sao đó có vấn đề gì thì điều đầu tiên vẫn là ngoại hình của người con gái đó. Còn với một người xấu như tôi, nhìn còn không muốn nhìn chứ nói gì yêu.
Anh nhìn chững chạc, tuy nhiều tuổi nhưng lại không có mấy già, nhìn phong độ và khá là chỉn chu. Tôi quý mến anh ngay từ khi gặp anh.
(ảnh minh họa)
Tôi tự ti vào bản thân mình lắm. Tôi cố gắng thay đổi phong cách ăn mặc, tóc tai và lâu dần cũng thấy mình bớt bớt đi chút ít. Nhìn phong cách hiện đại hơn, may ra tôi cũng kiếm được một lời khen ngợi. Dù sao đó cũng là lời động viên với một cô gái mà gần như không nhận được lời khen như tôi.
Tủi thân cho phận mình nhưng biết làm sao được, mình sinh ra không được như người ta thì chỉ biết cố gắng, đi làm kiếm tiền và lo gom góp giúp đỡ bố mẹ. Bố mẹ cũng hiểu hoàn cảnh của tôi nên chẳng ai giục giã chuyện yêu đương. Cho tới khi tôi 31 tuổi, trong nhà như có bom nổ chậm, bố mẹ sốt sắng lắm rồi, mai mối hết người này đến người khác cho tôi đều không thành. May thay, trong số đó, có một người đàn ông cũng chững chạc, quá lứa nhỡ thì hơn cả tôi. Anh ta đã gần 40 tuổi và cũng có ý định lấy vợ. Thấy tôi ngoại hình không ưng mắt nhưng tính tình cũng được lại hiền lành, hơn hết lại là người chưa có gia đình nên anh ta có vẻ ưng ý, đặt vấn đề với bố mẹ tôi.
Hai bên tìm hiểu nhau, tôi cũng đã vui vì cuối cùng mình cũng có được giây phút hẹn hò thực sự giống như hai người yêu nhau vậy. Tôi được anh đưa đi ăn, đi uống nước và hẹn hò giống như một cặp tình nhân thực sự. Tôi cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc vô cùng. Cái cảm giác ấy đã 31 năm nay tôi không có được rồi. Tôi thấy mình thật sự quá may mắn vì cuối cùng cũng tìm được một người mà tôi dành tình cảm.
Anh nhìn chững chạc, tuy nhiều tuổi nhưng lại không có mấy già, nhìn phong độ và khá là chỉn chu. Tôi quý mến anh ngay từ khi gặp anh. Tôi hi vọng vào một tương lai với anh và mường tượng ra cảnh mình sẽ có con cái. Tôi cảm thấy yêu thương anh vô cùng, muốn dốc hết sức để chăm sóc anh. Cuối cùng thì tôi cũng tìm được một chỗ dựa.
Video đang HOT
Nhìn người đàn ông ấy, thật sự tôi không thể hận anh. Tôi muốn cho anh một bài học nhưng làm thế nào đây, tôi đã quá yêu anh mất rồi.
(ảnh minh họa)
Rồi một ngày, khi tôi đã tính toán chuyện cưới xin, đùng một cái anh nói chia tay. Tôi không biết lý do làm sao, tôi còn nghĩ là anh đang đùa cợt nên lòng nặng trĩu, hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện. Anh không nói gì cứ lặng im. Tôi cứ cố gặng hỏi thì anh mới thừa nhận rằng, vợ cũ của anh quay về. Vợ anh định cư nước ngoài nhưng đợt này quyết tâm về Việt Nam sinh sống. Hai người đã có con với nhau nên anh muốn quay về. Trước đây, anh và vợ cũ đã ly dị chỉ vì hai người ở hai thế giới khác, ở hai đất nước xa xôi. Nhưng bây giờ, cô ấy đã đồng ý quay về sống cùng anh. Anh không muốn con cái khổ và cũng đã già rồi nên anh quyết định từ bỏ tình yêu với tôi. Anh cầu xin tôi tha thứ, nghe thống thiết vô cùng.
Nhìn người đàn ông ấy, thật sự tôi không thể hận anh. Tôi muốn cho anh một bài học nhưng làm thế nào đây, tôi đã quá yêu anh mất rồi. Một cô gái xấu xí như tôi làm sao dám tranh giành với ai nhất là người vợ của anh cực kì đẹp. Tôi cảm thấy tuyệt vọng trong giây phút tôi tưởng chừng mình sắp có được hạnh phúc vẹn toàn.
Đau khổ quá, tôi giam mình trong phòng, nghỉ làm một tuần không ăn uống mấy ngày trời. Kiệt sức, tôi tưởng mình sắp ngất nhưng rồi lại gượng dậy. Tôi không tin vào số phận nhưng giờ thì đúng là có số thật rồi. Cô gái xấu như tôi thì hi vọng gì lấy được chồng nhất là khi đã 31. Còn lấy chồng làm gì nữa lúc này, còn đâu mà hi vọng vào một tình yêu nữa.
Có lẽ, nếu muốn có một cuộc sống như bao người, tôi chỉ còn cách xin con rồi làm mẹ đơn thân mà thôi…
Theo Ngoisao
'Yêu gái xấu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm biết không?'
Về phòng, sẵn hơi men, anh nói đi nói lại: "Cô muốn yêu tôi thì phải thay đổi. Cô định làm xấu mặt tôi, mặt bố mẹ tôi đến bao giờ? Yêu gai xâu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm cô biết không, nghe người ta chê bai cô, tôi phải vờ như câm điếc".
Ngày bác chủ nhà thông báo, khu trọ sắp có thêm thành viên mới là nữ, anh và các anh giai khác háo hức hy vọng một em chân dài, xinh như mộng sẽ gia nhập vào khu trọ đang "dương thịnh âm suy".
Ngày Chi đến, xẹp tan mọi ước mơ của con trai trong khu, tất cả thất vọng bảo nhau: "Mắt anh để đâu không biết, 'cá sấu' vào khu toàn hot boy, thật đau mắt anh em!". Một người cùng dãy trọ còn thêm vào: "Giờ khu mình đã có một bông hoa, chấm về sắc ưu ái lắm không qua trung bình. Đàn bà thời nay không đẹp thì vứt, thời cái nết đánh chết cái đẹp đã là diễm xưa".
Con gái xưa cũng như nay, thiếu nhan sắc vốn dĩ nhiều thiệt thòi hay phải chịu những lời chê của thiên hạ. Nhưng đúng thật con trai yêu bằng mắt, Chi tìm mãi không ra điểm nào có thể mát nhãn người nhìn.
Nhưng nhờ sự thân thiện, Chi nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Thi thoảng các anh hỏi đùa Chi khi nào em cho họ ăn cỗ. Chi im lặng, cười thoáng chút không vui. Còn anh thì nghĩ thầm, 29 chưa lấy chồng, lý do duy nhất là Chi kém sắc.
Làm hàng xóm lâu với Chi, anh em trong khu trọ thêm quý mến. Chi nhiệt tình, khéo léo, sẵn lòng giúp đỡ người khác, không ngại khó, ngay cả khi gặp áp lực trong công việc, Chi vẫn trở về phòng trọ với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Anh thấy Chi thật đặc biệt, khác các cô gái sống bề nổi anh từng quen. Từ lúc nào, anh bị Chi cuốn hút.
Chi thân thiết với người con trai khác, lòng anh dâng lên cảm giác không vui, ghen tị. Anh nói với bạn cùng dãy trọ: "Hình như mình yêu Chi mất rồi". Anh bạn anh vỗ tay: "Mày dám yêu Chi đúng là dũng cảm, mày cưới nó, cả khu phong mày anh hùng". Anh cười, các cụ nói không sai, cái nết đánh chết cái đẹp.
Thi thoảng các anh hỏi đùa Chi: "Khi nào em cho bọn anh ăn cỗ?", Chi im lặng, cười thoáng chút không vui (Ảnh minh họa).
Anh ngỏ lời yêu, Chi bối rối từ chối: "Em không phù hợp với anh nên người chấp nhận yêu em sẽ phải vượt qua nhiều khó khăn lắm đấy, anh làm được không? Em không trẻ, không đẹp để đánh cược với tình yêu. Em cần mối quan hệ nghiêm túc, rõ ràng".
Anh nắm chặt tay Chi nói hãy đặt niềm tin vào anh, thời gian sẽ chứng minh cho Chi thấy sự thành tâm của anh. Người con gái tốt như Chi xứng đáng được hạnh phúc. Mấy tháng sau anh nhận được cái gật đầu đồng ý của Chi.
Biết anh và Chi yêu nhau, mấy anh trong khu trọ ồn ào: "Phải làm bữa nhậu mừng đôi trai tài gái không sắc giữa biển người đã tìm được nhau mới được". Anh Minh thì thầm vào tai anh: "Tao nói thật, mày kiếm đâu không được các em trẻ đẹp đôi mươi, yêu gái xấu thế sau dẫn đi đâu không ngẩng mặt lên được, rút lui còn kịp". Anh chạnh lòng, xấu đâu phải lỗi của Chi.
Ngoài việc Chi xấu, anh không có gì phàn nàn về Chi. Chi nấu ăn cực khéo. Cuối tuần, Chi sang giúp anh dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, gọn gàng, nấu toàn món ngon cho anh thưởng thức. Anh nhủ lòng: "Vợ đẹp là vợ người ta, có ai đẹp mãi được đâu, rồi cũng phải già xấu đi, Chi tốt nết sau này sẽ biết vun vén giữ lửa ấm cho gia đình".
Biết anh có người yêu, mẹ khấp khởi mừng thầm, ngày nào cũng gọi điện, giục con trai dẫn về ra mắt. Anh bàn với Chi: "Cuối tuần mình thu xếp công việc về quê gặp bố mẹ anh. Em nhớ sắm mấy bộ quần áo đẹp mặc vào nhé". Chi cười tươi, liên tục hỏi anh về sở thích của bố mẹ, cô loay hoay với kế hoạch chọn quà cho bố mẹ anh.
Anh đưa Chi về, vừa thấy Chi, mẹ anh thần người đứng nhìn không chớp mắt, nụ cười tắt trên môi. Bữa ăn diễn ra yên lặng, bố mẹ anh không hỏi han Chi nhiều. Khi đứng rửa bát, Chi nhẹ nhàng hỏi khẽ: "Có phải em xấu quá, bố mẹ không vui phải không anh?". Anh gật đầu, im lặng, quay đi.
Mẹ gọi anh nói chuyện, chậm rãi bảo: "Mẹ không cấm đoán chuyện các con, hạnh phúc là của con, con tự quyết, nhưng thực sự nó xấu quá. Mẹ sợ làng xóm, họ hàng chê cười. Bao đứa con gái vừa đẹp người được nết sao con không chọn lại đi chọn đứa con gái xấu không được nét gì thế".
Anh nắm tay mẹ: "Con biết bố mẹ buồn, nhưng con yêu Chi thật lòng. Chúng con rất hợp nhau, cô ấy hiền lành tốt tính, biết sống vì gia đình, bố mẹ hãy ủng hộ chúng con". Mẹ rớm nước mắt: "Nó xấu thế thì...". Câu nói mẹ bỏ dở lưng chừng, sau tiếng thở dài.
"Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp", anh nghĩ thế và quyết tâm thay đổi Chi. Anh sắm sửa tặng Chi váy vóc, quần áo thời trang, mỹ phẩm. Nhưng lâu không thấy Chi mặc, anh nhắc thì Chi nói: "Lần sau anh đừng mua cho em những đồ này phí tiền đi, quần áo em để tự em lựa chọn, em mặc những thứ này không phù hợp".
Anh muốn thay đổi Chi, anh ghét cái cảm giác người ta nhìn anh chăm chú, rồi quay sang nhìn Chi. Anh nặng lời: "Em hãy chăm sóc bản thân mình đi, không biết thì học. Con gái ai cũng thích làm đẹp, không lẽ em lại không. Yêu anh, em phải biết làm đẹp mặt anh". Chi im lặng, quay mặt đi. Anh biết Chi đang cố giấu nước mắt.
Anh ngỏ lời yêu, Chi bối rối từ chối (Ảnh minh họa).
Đám cưới thằng bạn đại học, anh đưa Chi đi cùng. Nhìn vợ, người yêu mấy thằng bạn, cô nào cũng xinh xắn, sành điệu. Anh nhìn lại Chi đã không có sắc, ăn mặc thì giản dị. Cái váy anh chọn cho, Chi bảo teen quá không mặc. Đám bạn nhìn Chi thì thầm to nhỏ. Anh ngại, khó chịu trong lòng vô cùng, chỉ muốn rút nhanh khỏi bữa tiệc. Về phòng, sẵn hơi men trong người, anh nói đi nói lại: "Cô muốn yêu tôi thì phải thay đổi, nhất định phải thay đổi. Cô định làm xấu mặt tôi, mặt bố mẹ tôi đến bao giờ? Yêu gai xâu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm cô biết không, nghe người ta chê bai cô, tôi phải vờ như câm điếc. Cô là loại người gì mà đầu óc không biết suy nghĩ thế?".
Khi anh tỉnh cơn say, Chi về phòng từ bao giờ, để lại trên bàn mảnh giấy ướt nhòe chữ: "Em xin lỗi, vì thời gian yêu em, anh đã không được hạnh phúc. Ngay từ đầu, biết em xấu anh vẫn chọn yêu, thì đó là lỗi ở anh. Đừng xúc phạm lòng tự trọng của em chỉ vì em xấu, anh không có quyền. Xấu đẹp em không có quyền lựa chọn. Bố mẹ sinh ra em chỉ được thế, nhưng nhân cách em không đánh giá qua bề ngoài anh ạ. Những gì hôm nay anh đã nói, em coi như lời chia tay của anh. Mong anh sống hạnh phúc".
Anh biết mình sai, gọi điện xin lỗi, Chi không nghe máy, tin nhắn gửi đi, Chi không trả lời. Anh sang phòng Chi thấy khóa bên ngoài. Hỏi mọi người xung quanh chỉ biết Chi đã đi ra ngoài. Hôm sau, anh thấy Chi mở cửa phòng, Chi cúi chào anh, nhưng tuyệt nhiên không nói chuyện.
Đó là lần cuối cùng Chi đặt chân vào khu trọ, Chi về để dọn đồ đạc chuyển đi mà không nói với anh một lời. Sự lạnh lùng, thờ ơ của Chi làm anh sợ, sợ đánh mất Chi thật sự...
Theo VNE
Nhà anh chê bai vì tôi quá xấu Thật khổ cho những cô gái có ngoại hình không đẹp, và cũng thật không công bằng khi họ phải chịu thiệt thòi về nhan sắc của mình. Trong khi biết bao nhiêu cô gái xấu xí khác, chỉ vì có tiền làm phẫu thuật thẩm mỹ lại có một cuộc sống sung sướng. Người đẹp tự nhiên thì không nói làm gì,...