Em sẽ thay anh sống tiếp quãng đường còn lại
Gặp lại em sau ba năm xa cách, em vẫn xinh tươi như thế. Em nhìn tôi mỉm cười. Tôi chợt có cảm giác em đã không còn là em ngày xưa của tôi nữa rồi.
Ngày xưa khi bên tôi em không mặc váy, không trang điểm. Tôi thắc mắc, em thẹn thùng trả lời.
“Em muốn anh yêu con người thật của em, dù em không xinh, không nữ tính như những cô gái nhà giàu mà anh từng gặp.”
Thế nhưng hôm nay tôi tình cờ nhìn thấy em tay trong tay cùng một người đàn ông trung niên giàu có, gương mặt khác đi phần nào vì lớp kem trang điểm, ánh mắt cũng sắc sảo hơn, cả cặp kính mà em đã từng nói với tôi đó là “vật bất ly thân” cũng không còn nữa.
Em thản nhiên vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi, giới thiệu với người đàn ông kia tôi là bạn học cũ. “Bạn học cũ”, ba từ đó như nhát dao cứa vào tim tôi. Vậy hai năm yêu nhau tha thiết, em đã quên tất cả rồi sao?
Tôi như người ngây dại khi em nói lời tạm biệt rồi tiếp tục vui vẻ bên người tình. Em thoải mái lựa chọn lần lượt từ bộ quần áo này đến bộ trang sức khác, đều là những thứ đắt tiền. Em ngày xưa của tôi không phải thế……
Tặng em này!” Tôi đưa sợi dây chuyền có mặt hình trái tim cho em.
“Woa! Đẹp thật!” Em nâng niu cầm lấy. “Nhưng…chắc nó đắt tiền lắm phải không anh?”
” Đây là món quà đầu tiên anh tặng em, có đắt bao nhiêu cũng không sao mà. Để anh đeo cho em!”
Tôi cầm lấy sợi dây chuyền, vòng tay qua cổ em.
“Khoan đã…” Em bỗng ngăn tôi lại. ” Xin lỗi anh. Em không nhận đâu.”
“Sao vậy? Em không thích à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
“Không phải. Em rất thích. Nhưng món quà đắt tiền như thế này em không dám nhận. Em không muốn sau này sẽ bị mọi người nghĩ không tốt về em. Anh hiểu chứ?”
Tôi chợt xúc động nhìn em, gật đầu rồi ôm em vào lòng. Khi chuẩn bị món quà này, tôi cứ nghĩ em sẽ thích lắm, sẽ ríu rít nhận quà, rồi thưởng cho tôi một nụ hôn như những cô gái tôi đã từng quen. Từ ngày đó, tôi chỉ tặng em những đóa hoa hồng mà em thích nhất, tuy đơn giản nhưng em đều vui vẻ nhận lấy, ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.
Ảnh minh họa
Vậy mà giờ đây, những thứ đắt tiền lại được em thích thú như thế.
Ba năm trước, tôi và em là một cặp trời sinh. Cả hai học cùng ngành, cùng lớp, nhưng tôi lớn hơn em hai tuổi. Lúc nhỏ, tôi phải học trễ hai năm vì căn bệnh tim quái ác cứ hoành hành. Đến bây giờ, căn bệnh đã giảm dần, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy nó đau nhói. Cũng vì thế khi nhận được lời chia tay từ em, tôi đã phải nhập viện với nguy cơ căn bệnh có thể tái phát bất cứ lúc nào.
Từ lúc đó, em biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi. Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, tìm những người có liên quan đến em, thậm chí đến nhà tìm em nhưng vẫn không còn dấu vết của em nữa. Tôi cứ nghĩ rồi mai đây sẽ mãi mãi không còn gặp lại em, sẽ không còn em trong cuộc đời của tôi nữa.
Khi những hy vọng cuối cùng đã dập tắt, những gì liên quan đến em tôi đã dần dần xóa khỏi tâm trí, tôi nghe theo lời mẹ, chấp nhận đính hôn với một người con gái mà bà cho là tốt hơn em về mọi mặt. Nào ngờ em lại xuất hiện giữa lúc này.
Những kí ức từ từ hiện về trong tôi.
“Em ngồi đây được chứ?”
Video đang HOT
Tôi ngồi nhâm nhi một tách cafe nóng ở góc quen thuộc trong một quán cafe mà ngày trước tôi và em thường đến. Chợt giọng nói của em vang lên, làm tôi sực tỉnh.
“Ơ…là em à?” Ánh mắt sắc sảo ấy nhìn tôi vẫn dịu dàng. “Ừm…em ngồi đi.”
Em nhẹ nhàng kéo ghế, ngồi xuống rồi gọi ngay một tách cafe sữa nóng.
“Hôm trước gặp anh nhưng không nói chuyện nhiều được. Tình cờ gặp anh ở đây, anh không bận gì chứ?” Em nhìn tôi dò hỏi.
“Ừm…anh không bận. Thế hôm nay em không đi cùng…người yêu của em à?”
“Không! Em chia tay hắn rồi!”
Em vừa nói vừa thản nhiên khuấy tách cafe phục vụ vừa đem ra, sắc mặt vẫn không có chút gì thay đổi. Cứ như chuyện chia tay một người là quá đỗi quen thuộc đối với em.
“Tại sao lại chia tay? Anh thấy hai người rất vui vẻ mà!”
“Hì! Chỉ là bề ngoài thôi. Nhìn thấy hắn em đã muốn ói rồi. Đã vậy còn keo kiệt nữa chứ, những món quà hắn tặng em không có món nào là hàng thật! Hắn làm em bị bẽ mặt trước đám bạn thân. Loại như hắn không xứng đáng với em. Hi hi.”
Tôi lại bị em làm cho từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Tôi không tin những lời vừa nói ra là từ chính em, cô gái ngây thơ, hồn nhiên ngày xưa của tôi. Tôi trố mắt nhìn, không biết nói gì nữa. Em thì vẫn cứ thong thả uống cafe.
“À, anh nè! Em nghe nói anh chuẩn bị đính hôn rồi phải không?”
“Ừm. Nhưng sao em lại biết?”
Ánh mắt em bỗng thay đổi. Tôi có cảm giác em đượm buồn nhìn tôi. Em nói thật khẽ.
“Chuyện gì về anh em đều biết. Chỉ có anh không hiểu em.” “Em…”
“À, không có gì! Vậy chúc mừng anh nhé!” Em mỉm cười. ” Thôi, em phải về rồi. Em còn phải tìm người nào đó thay thế tên keo kiệt kia. Nếu không, em sẽ buồn chán đến chết thôi. Tạm biệt anh nhé!”
“Khoan đã!” Tôi ngăn em lại. “Đối với em, vật chất quan trọng đến thế sao?”
Em im lặng một lúc lâu rồi trả lời.
“Phải! Rất quan trọng.”
Tôi chỉ hy vọng em nói không, vậy mà em đành lòng trả lời như thế. Trong phút nóng giận, tôi nói với em.
“Em giỏi lắm. Thế thì từ hôm nay anh sẽ thay thế người đàn ông keo kiệt đó. Được chứ?”
Em mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, em hỏi.
“Anh đã đính hôn rồi mà?”
“Chẳng phải em chỉ thích vật chất thôi sao? Hay là…anh không đủ điều kiện?”
Em lại im lặng.
“Được thôi!”
Thế là từ ngày đó em trở thành người tình của tôi. Thời gian tôi bên cạnh em nhiều hơn hẳn người vợ sắp cưới. Tôi đưa em đi từ nơi này đến nơi khác. Em thích gì tôi đều mua. Nhưng lạ một điều, những món đồ em chọn không giống như lần trước khi em đi cùng người đàn ông trung niên. Quần áo thời trang, túi xách hàng hiệu hay những bộ trang sức lộng lẫy em chẳng dòm ngó đến. Thay vào đó, em chỉ mua sách. Nào là sách dạy nấu ăn, đến những tiểu thuyết tình cảm từ thời cổ trang đến hiện đại, đặc biệt là những quyển sách viết về ngành y, khi ở bên cạnh tôi em đều mua tất. Căn phòng nhỏ nhắn của em cứ trông như một thư viện mini vậy.
” Hừ! Anh chẳng hiểu em gì cả!” Em véo mũi tôi khi tôi thắc mắc. “Anh cũng biết em chuẩn bị thi tốt nghiệp ngành y mà, không lo học thi rớt thì tiếc bốn năm học của em lắm. Em thi đậu rồi thì lúc đó anh đừng khóc than khi em tiêu xài tiền của anh nhé! Chỉ sợ lúc đó anh phải bán cả gia tài để nuôi em thôi ha ha!”
Em hớn hở cười còn tôi thì cụt hứng. Tôi cứ nghĩ em đối với tôi khác với những loại đàn ông trước đây chứ, thì ra vẫn vậy.
“Em yên tâm! Tài sản của anh cũng không xoàng đâu, nuôi thêm nhiều cô nữa vẫn được, huống hồ gì chỉ một mình em!”
Em ngạc nhiên khi nghe tôi nói. Em cười, nhưng tôi cảm thấy nụ cười đó có chút gượng gạo. Không biết có phải đều là do tôi tưởng tượng ra không. Nhưng thôi, mỗi ngày được ở bên cạnh em như lúc này tôi đã hạnh phúc lắm rồi, vì tôi, tôi vẫn còn rất yêu em. Tôi nhất định làm cho em trở về như ngày xưa.
“Nguyên!”
Tôi giật mình khi nghe tiếng gọi.
” Ơ…mẹ…Sao mẹ lại ở đây?”
Tôi hốt hoảng đứng dậy khi nhìn thấy mẹ và người con gái đi bên cạnh bà. Gia Hân – vợ sắp cưới của tôi – cô đứng nép mình sau lưng bà với ánh mắt sững sờ nhìn tôi rồi lại nhìn em.
” Thì ra dạo này con không đến công ty, cũng không thường xuyên liên lạc cho Gia Hân là vì đứa con gái này.”
Bà chỉ tay vào em trong khi em khép nép đứng bên cạnh tôi, ánh mắt có chút sợ hãi.
Theo Iblog
Chồng tái mặt khi vợ mỉm cười rồi nói với cô bồ: "Phế phẩm nhà chị đấy em thích thì cứ lấy
Ly tiến thẳng vào quán cà phê, vừa thấy vợ mặt mũi Khánh liền đỏ bừng, tay anh buông cô bồ ra rồi gượng gạo. Ly ngồi phịch xuống ghế đối diện bình thản nhìn chằm chằm vào mặt chồng và cô bồ rồi nhếch mép cười.
Khánh cặp bồ với 1 cô gái trẻ (Ảnh minh họa)
Từ ngày lấy chồng Ly phải lo toan tất tần tật mọi việc vì chồng cô từ nhỏ đã được bố mẹ cưng chiều chẳng bao giờ phải động vào việc nhà. Ly nói mãi nhưng chồng vẫn đâu vào đấy nên nhiều lúc cô chán quá toàn tự làm cố rồi cũng thành quen. Cũng may từ nhỏ cô đã được bố mẹ đã dạy chị cách sống tự lập nên giờ đây mọi thứ với cô đều dễ dàng hơn. Vì có đầu óc kinh doanh giống bố mẹ, nên mới lấy nhau được 2 năm Ly đã có cho riêng mình 2 cửa hàng thời trang lớn.
Chồng Ly không quá tâm lý, cũng không hay giúp cô việc nhà nhưng được cái cao to đẹp trai, có công việc ổn định thỉnh thoảng anh lại đặt vé rủ mẹ con đi chơi để gia đình được bên nhau. Nhiều lúc Ly tặc lưỡi: "Thôi thì con người không ai hoàn hảo, được cái này mất cái kia miễn ông ấy ngoan là mình mừng rồi".
Cô sinh con xong lại lao vào làm việc, số tiền Ly kiếm được không ít. Khánh được nhờ vợ rất nhiều, vì mọi thứ trong gia đình đều tự tay vợ sắm sửa, trước khi mua gì chị đều bàn bạc với chồng nhưng lúc nào Khánh cũng bảo "tùy em". Anh giao hết mọi quyền hành trong nhà cho vợ, việc của anh chỉ là ngày ngày ăn mặc đẹp đi làm, cuối giờ đón con xong thì đi đánh cầu lông với mấy ông bạn sau về nhà ăn cơm.
Hôm nào hứng lên thì đi uống bia, ai cũng nói Khánh sướng vì có vợ quá đảm đang. Sống với nhau lâu ngày, cái gì cũng được vợ làm cho nên Khánh có thói ý lại. Ly quá bận rộn với mọi thứ nên thú thật nhiều lúc cô cũng không có thời gian dành cho chồng nhiều như trước. Nhưng cô vẫn luôn yêu và tin chồng mình, vì dù sao trước khi kết hôn họ cũng đã có 3 năm gắn bó yêu đương.
Nhưng rồi 1 ngày trong 1 chuyến công tác xa nhà Khánh đã xiêu lòng trước 1 cô gái. Cô ta cũng ở Hà Nội nhưng vào Sài Gòn du lịch, hai người bắt sóng và lén lút qua lại sau lưng Ly. Biết vợ bận rộn nên Khánh càng có thời gian qua lại với bồ. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ vợ để theo bồ, nhưng cảm giác lâng lâng mới lạ khiến Khánh phấn khích không dứt ra được. Anh nói dối vợ suốt ngày để có thời gian đi hú hí ở khách sạn với bồ không những thế anh còn lấy tiền vợ để mua đồ đẹp tặng cho cô ta nữa.
Ly nào hay biết gì cho đến 1 hôm bạn cô chụp ảnh lại và gửi đến thì Ly mới sáng mắt ra. Lúc này cô sốc lắm, cô đã miệt mài phấn đấu lo toan mọi thứ cho gia đình vậy mà chồng lại phản bội trắng trợn như vậy. Nghĩ đến những vất vả hi sinh của mình Ly thấy uất ức và chỉ biết khóc.
Hôm đó chị cho người theo dõi, biết chồng đang ngồi cà phê với bồ. Ly tiến thẳng vào, vừa thấy vợ mặt mũi Khánh liền đỏ bừng, tay anh buông cô bồ ra rồi gượng gạo bào chữa:
- Sao... sao em lại ở đây.
Ly ngồi phịch xuống ghế đối diện, cô nhìn chằm chằm vào mặt chồng và cô bồ rồi nhếch mép cười.
- Nhìn hai người cũng đẹp đôi đấy.
Nhìn đôi mắt sắc lạnh của Ly, cô bồ ngồi co rúm lại:
- Dạ không phải vậy đâu chị, bọn em chỉ là bạn thôi.
- Đúng vậy em đừng hiểu lầm.
- Ồ em đã nói gì đâu mà hai người thanh minh ghê thế, mà hai người là bạn hay là 1 cặp tình nhân thì dù có là người bị mù thì họ vẫn biết được mà đâu cần gì giải thích.
- Em nói vậy là có ý gì.
Chồng chị, chị tặng cho em đó (Ảnh minh họa)
- Chẳng có ý gì cả, em thấy chồng chị thế nào?
Cô bồ mặt lấm lét:
- Dạ em thấy anh ấy cũng được ạ...
- Vậy thì tốt rồi, phế phẩm nhà chị đấy em thích thì cứ lấy về mà dùng.
Cô bồ há hốc mồm còn mặt Khánh thì tái mét lại:
- Em đang nói cái gì vậy, phế... phế phẩm ư?
- Chẳng phải vậy à, là 1 ông chồng vô tích sự 7 năm không giúp được vợ 1 việc gì, vợ lo từ cái tăm cho đến cái nhà. Đã vậy còn không biết điều ham hố đi cặp bồ, anh nghĩ không là phế phẩm thì là gì. Tôi không thích dùng đồ chung đụng, vậy nên tặng không lại cho cô em đấy. Đơn tôi viết và ký rồi đấy, gặp lại nhau ở tòa nhé. À lát anh đi xe ôm về nhé, ô tô tôi cho người cẩu về rồi.
Cô nói xong chỉ ra ngoài, Khánh há hốc mồm khi thấy xe mình bị cẩu đi thật. Ly đứng dậy nhếch mép cười khẩy lần nữa, trước khi đi cô nói với cô bồ:
- Lương chồng chị tháng 6 triệu đấy, lấy anh ấy về tha hồ tiền tiêu nhé. Còn nhà cửa em đừng mong có được vì xin lỗi ngôi nhà ấy là bố mẹ chị mua cho. Anh ta chỉ có thân xác và cái mã bề ngoài thôi, không có tiền chị thì e rằng bộ váy em đang mặc cái túi em đang mang sẽ chẳng bao giờ có được đâu. Cố mà tận hưởng đi cưng à, thôi chào hai người nhé.
Ly bước ra đi rất bình thản, Khánh ngồi đó tức giận nóng ran mặt. Lúc này anh sợ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thật, vì đúng như Ly nói không có cô Khánh chẳng có gì. Còn về Ly, cô gạt nước mắt phóng xe đi về, cô mệt mỏi vì cứ phải làm ô sin cho chồng rồi. Cô đã từng yêu anh ta rất nhiều, nhưng nếu bị phản bội thế này thì cô không cần nữa. Cô xinh đẹp, tự tin và có kinh tế việc gì cô phải lụy 1 người đàn ông như thế. Đàn bà bản lĩnh thì cầm lên được ắt sẽ đặt xuống được.
Theo blogtamsu
Lúc tôi ở ranh giới sống chết, chồng vẫn ngoại tình Giữa bao bộn bề của cuộc sống, tôi đã cố gắng quên đi tất cả, để làm lại, để sống tiếp, sống vì tôi, vì gia đình tôi. ảnh minh họa Tôi và anh yêu nhau từ phổ thông, đến khi học xong chuyên nghiệp và công việc ổn định thì chúng tôi kết hôn. Sau đó một năm tôi có em bé,...