Em là một đứa con hoang
Hương lắc đầu từ chối rồi chạy vụt đi để lại Khánh với sự ngỡ ngàng không hiểu nổi. Trái tim Hương như thắt lại vì đau đớn.
Cô yêu Khánh vô cùng nhưng nỗi ám ảnh trong Hương khiến cô không đủ can đảm thừa nhận tình yêu đó, cô sợ Khánh sẽ thay đổi khi biết Hương là một đứa con hoang.
Khánh nhìn theo dáng người con gái mình yêu đang băng mình chạy trong màn mưa mà lòng đau như cắt. Anh không biết vì sao Hương từ chối tình yêu của mình, mặc dù anh chắc chắn Hương cũng rất yêu anh. Anh muốn lao vào cơn mưa xối xả để giữ Hương lại bên mình nhưng có điều gì đó vô hình giữ chặt chân anh, để rồi anh chỉ biết đứng đó, nhìn theo…
Hương có khuôn mặt khá ưa nhìn, cái đẹp toát lên từ dáng vẻ dịu dàng và nữ tính. Nhưng có lẽ điều ấn tượng với phần lớn mọi người khi gặp Hương chính là đôi mắt. Hương có một đôi mắt thật đẹp, hàng mi dài, cong vút nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó có một nét buồn u uất, một cái buồn hút hồn người đối diện.
Lần đâu tiên gặp Hương tại buổi giao lưu cựu học sinh trường cấp 3 nơi cả hai người cùng theo học, Khánh đã không thể không chú ý tới người con gái có đôi mắt đẹp lạ lùng đó. Anh tìm cách bắt chuyện và được biết Hương học dưới mình hai khóa. Có thể nói, với Khánh đó thực sự là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên. Sau lần gặp gỡ ấy, Khánh vẫn duy trì mối quan hệ với Hương. Những lần hẹn nhau về thăm thầy cô, thăm trường cũ dường như đã giúp hai người xích lại gần nhau hơn.
Một năm kể từ ngày hai người gặp gỡ đã giúp Khánh cảm nhận được tình cảm của Hương nên anh mạnh dạn xin phép đến nhà thăm gia đình cô. Anh đến thăm nhà Hương vài lần và gặp mẹ cô, nhưng tuyệt nhiên không thấy Hương nhắc gì đến ba. Anh cũng không bao giờ thấy bóng dáng ba Hương trong nhà. Anh thầm nghĩ có thể ba mẹ Hương đã chia tay nhau, hoặc xấu hơn là ba Hương đã mất. Có đôi lần Khánh định hỏi Hương về điều đó nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt buồn sâu thẳm của cô anh lại không thốt được thành lời.
Không để cho Hương nói hết, Khánh ôm chầm lấy cô như sợ người mình yêu sẽ tan biến mất… (Ảnh minh họa)
Hôm nay, sau gần hai năm quen nhau, Khánh quyết định ngỏ lời yêu với Hương. Khánh cảm nhận được rằng Hương cũng yêu anh nên anh đến chỗ hẹn trong niềm hạnh phúc lâng lâng. Anh có ngờ đâu Hương từ chối. Anh đứng lặng nhìn Hương xa dần mình trong sự ngỡ ngàng không hiểu nổi.
Video đang HOT
Khánh quyết định đi tìm Hương, anh muốn được biết lí do dẫu rằng Hương có thể vẫn không chấp nhận. Nhưng anh cần cho Hương hiểu được anh yêu cô ấy nhiều đến thế nào.
Nhìn thấy dáng quen thuộc của Hương trên chiếc ghế đá cạnh trường cũ, Khánh biết mình đã đúng. Anh đã không mất nhiều thời gian để tìm ra Hương. Việc Hương đến đây ngồi lặng lẽ càng giúp anh khẳng định Hương có yêu anh. Khánh tiến đến gần và khẽ nói:
- Em đến nơi đây chứng tỏ em trân trọng kỉ niệm của chúng mình, không phải em không yêu anh như lời em nói hôm trước mà thực ra là ngược lại. Vì sao? Vì sao em lại từ chối tình yêu của anh khi mà em biết anh thực lòng yêu em, hãy nói cho anh biết lí do đó là gì?
Hương không quay lại vì muốn giấu hai hàng nước mắt đang trào ra trong đôi mắt:
- Anh nói đúng, em yêu anh nhưng em không đủ can đảm để bước tiếp, em sợ mình không xứng vì… vì… em là một đứa con hoang. Em không có bố, anh hiểu không? Mẹ đã gặp một người đàn ông và sinh ra em. Người ta nói “Lấy vợ kén tông, lấy chồng kén giống”, liệu anh và gia đình anh có chấp nhận em không? Liệu mọi người có khinh thường mẹ em và em không…?
Không để cho Hương nói hết, Khánh ôm chầm lấy cô như sợ người mình yêu sẽ tan biến mất. Anh thấy đau trước nỗi đau của người yêu, Khánh thấy thật khó thở:
- Anh không quan tâm, anh yêu em vì em là chính em chứ không phải vì em là con của một ai đó. Ngày trước anh yêu em và giờ đây khi biết sự thật này anh càng yêu em gấp bội, anh sẽ là người đàn ông của đời em, anh sẽ cho em được nếm trải niềm hạnh phúc của một gia đình thực sự, anh không cho phép em đánh mất tình yêu của mình vì điều đó, anh không cho phép, hãy tin ở anh…
Nằm trọn trong vòng tay ấm áp của Khánh, Hương òa lên nức nở. Hơi ấm từ lồng ngực người đàn ông đang che chở cho cô khiến cô cảm thấy thật an toàn…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em biết vì sao mình... ế!
Không phải em xấu xí hay có "vấn đề" về giới tính nên mới "ẩm ương", hơn 30 tuổi mà vẫn chưa có ai "rước" đâu anh ạ. Mà bởi vì trong em có quá nhiều đổ vỡ đối với tình yêu và cuộc sống gia đình.
Có thể trong mắt anh và trong mắt nhiều người, em là một phụ nữ quá cầu toàn. Em luôn thích những gì hoàn hảo nhất. Em thích có nhà đẹp, xe đẹp, có một ông chồng thông minh, tài giỏi và thương yêu em hết lòng. Tất nhiên rồi, đã là con người thì ai cũng mong muốn những gì tốt đẹp nhất, phải không nào?
Em tự nhủ, mình sẽ không yêu sớm, bởi yêu đương khi đang còn học hành sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Em tập trung vào chuyện học để có thể tự mình tìm được một công việc tốt nhất. Như thế đồng nghĩa với việc em có thể tìm kiếm cho mình nhiều cơ hội gặp gỡ những người thành đạt hơn.
Mối tình đầu lúc 22 tuổi của em thật đẹp. Anh ấy hội tụ đủ mọi tiêu chuẩn mà em đã ngầm ao ước từ lâu: thông minh, công việc đáng mơ ước với thu nhập hấp dẫn, cao ráo, đẹp trai, có nhà, có xe. Em thấy mình thật may mắn!
Nhưng ở gần nhau rồi, em mới biết tình yêu đòi hỏi cả hai phải nỗ lực rất nhiều. Em nói em cần bình đẳng trong tình yêu, anh ấy không đồng ý. Thế là để cho mọi chuyện êm đẹp, em đành phải nhượng bộ. Có nghĩa là, nếu dính líu đến chuyện nội trợ, em sẽ phải tự lo lấy, anh ấy chỉ làm những việc mà anh ấy cho là dành cho phái mạnh.
Trong thâm tâm, em vẫn mong ngóng một tình yêu đích thực và một gia đình hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Càng ngày em càng thấy bất đồng ý kiến với anh ấy. Em cũng đi làm, cũng kiếm ra tiền. Nếu như chúng em có ý định tiến đến hôn nhân mà anh vẫn giữ quan niệm cũ kiểu này, e là em không chịu đựng được. Em không thể cứ bị bó chân ngồi ở nhà để suốt ngày quanh quẩn bên cái bếp. Em cần được chia sẻ trách nhiệm.
Thế là chúng em chia tay. Em nghĩ rằng, đàn ông trên thế gian này nhiều lắm, nên em sẽ không đau khổ đâu. Và đúng như thế thật, em yêu người thứ hai ngay sau đó 2 tháng. Anh cũng là một người đàn ông thông minh và thành đạt. Và quan trọng hơn, em thực sự thấy yêu và muốn được ở bên anh ấy.
Em làm mọi thứ vì anh ấy mà không phải đòi hỏi sự bình đẳng. Hết giờ làm, em không lang thang cùng bạn bè nữa mà về đi chợ, nấu những bữa ăn ngon để mời anh ấy đến ăn. Em chăm sóc cho anh ấy khá kỹ, từ chuyện quần áo, giày dép cho đến việc ăn uống.
Em đã yêu anh ấy hết lòng, nhưng rồi phải chứng kiến cảnh ngoại tình của người yêu ngay trước mắt mình. Tệ hơn nữa, anh ấy bảo chưa bao giờ yêu em thật lòng, chỉ đến với em để khỏa lấp nỗi buồn khi chia tay người yêu cũ. Trái tim em tan nát, em không hiểu tại sao người ta lại có thể đối xử với em như thế.
Nhưng nhìn cảnh bạn bè yêu, cưới rồi ly dị, em càng thấy không có đủ can đảm để tiến tới hôn nhân với bất kỳ ai (Ảnh minh họa)
Rồi em cũng trải qua vài mối tình nữa, nhưng đều cảm thấy chán nản. Nhìn cảnh bạn bè yêu, cưới rồi ly dị, em càng thấy không có đủ can đảm để tiến tới hôn nhân với bất kỳ ai. Cái bệnh cầu toàn của em từ ngày đó đến giờ đã giảm nhiều, nhưng em luôn nghĩ, một cuộc hôn nhân được xem là hạnh phúc cần phải hội tụ đủ những yếu tố cần thiết: tình yêu sự cảm thông, thấu hiểu lẫn nhau điều kiện kinh tế, sự hy sinh và tha thứ...
Em như "chim sợ cành cong", dẫu trong thâm tâm vẫn mong ngóng một tình yêu đích thực và một gia đình hạnh phúc, nhưng cái ước mong nhỏ bé ấy càng ngày càng yếu dần. Hằng ngày đọc báo, rồi chứng kiến cảnh gia đình bạn bè tan nát, em bỗng thấy e sợ. Em sợ mình sẽ nằm trong số đó, bởi từ khi bước vào tình yêu đến giờ, chưa có người đàn ông nào tình nguyện ở lại để cùng xây đắp hạnh phúc với em. Sợ bởi cuộc sống bây giờ có quá nhiều cám dỗ.
Bây giờ, em đã hơn 30 tuổi, đã bước qua cái tuổi mà nhiều người gọi là "ế", nhưng em vẫn không có can đảm "nhắm mắt" lấy cho được tấm chồng. Em rất sợ đổ vỡ. Nhiều lúc em tự hỏi, giữa việc lấy một người chồng không ra gì, để mình và con cái phải chịu khổ và việc làm mẹ đơn thân, việc nào tốt hơn?
Nhiều người khuyên em nên mở lòng để đón đợi tình yêu đích thực chứ đừng khép kín mà mang tiếng "ế" cả đời. Em đồng ý chuyện mở lòng để đón nhận hạnh phúc nhưng vẫn thắc mắc, tại sao người ta lại quan trọng chuyện "ế" hay không "ế" mà không nghĩ đến chuyện "hạnh phúc" hay "không hạnh phúc"?
Riêng em, em sẽ chịu mang tiếng "ế" cho đến khi nào tìm được hạnh phúc cho cuộc đời của chính mình, dù hạnh phúc đó có đến muộn thế nào đi chăng nữa. Có thể suy nghĩ của em không giống với nhiều người, nhưng mỗi người chỉ có một cuộc đời và chẳng ai có thể sống hộ cho người khác, tại sao phải lấy một người chồng mình không hề yêu để thoát khỏi cái tiếng "gái ế" nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nỗi nhớ xa xôi Anh T., anh có nói thế nào, thể hiện ra sao thì lòng em cũng chỉ vậy thôi không thay đổi đâu anh biết hay không?. Hôm nay em thiệt cũng rất giận anh, nhưng nghĩ lại thì em không còn giận anh nữa. Em biết vì anh quá yêu em nên anh mới nói như, vì thế em không hề giận gì...