“Đừng chĩa khẩu súng cảm xúc vào con trẻ”
“Đừng chĩa khẩu súng cảm xúc vào đầu con trẻ. Đừng cố tình kiểm soát bé và đánh mất lòng tin. Bạn mất kiểm soát bản thân thì bé cũng sẽ lặp lại y như thế. Bạn hoàn thiện mình chừng nào, bé sẽ lớn lên và học được chừng đó”.
Không áp đặt cảm xúc lên con cái thì dạy dỗ chúng kiểu gì đây? Liệu có thể dạy được hay không? – Những thắc mắc căng thẳng tưởng chừng không lối thoát được diễn giả nổi tiếng người Anh Mike George – tác giả của rất nhiều cuốn sách best seller hướng dẫn thực hành thiền trong cuộc sống giải đáp nhẹ như chuyện đùa.
Diễn giả nổi tiếng người Anh Mike George.
Thiên tài và sự giáo dục sớm
Nhà thơ Đức Goethe có thể đọc thông viết thạo tiếng Đức, Pháp, Ý, La-tinh và Hy Lạp từ năm 8 tuổi. Kiệt tác “Bàn tay thép của Goetz von Berlichigen” được viết khi ông mới 22 tuổi. Ông trở thành Bộ trưởng Bộ Tài chính năm 23 tuổi, Thủ tướng năm 24 tuổi.
Nhà thơ Ấn Độ vĩ đại Tagore cũng bộc lộ niềm đam mê thơ ca mãnh liệt ngay từ khi còn rất nhỏ và ông cũng lớn lên từ một nỗ lực miệt mài học tập và rèn luyện.
Video đang HOT
Nhà luật học người Đức Karl White mới 8, 9 tuổi đã thông thạo sáu thứ tiếng: Đức, Pháp, Ý, La-tinh, Anh và Hy Lạp không những thế còn hiểu biết động vật học, thực vật học, vật lý, hóa học và đặc biệt là toán học. Karl trở thành tiến sĩ tại Đại học Giessen năm 14 tuổi và ngay sau đó được tới ba chính phủ chi trả tiền học phí tại đại học Gottingen.
William Sidis – con trai của nhà tâm lý học nổi tiếng người M, Boris Sidis – bước vào Đại học Harvard khi mới 11 tuổi, không lâu sau đó cậu đã tham gia diễn thuyết về “Không gian bốn chiều”, một vấn đề rất khó của toán học.
Để trở thành thiên tài, tất cả các gương mặt kể trên đều lớn lên trong chế độ giáo dục khắc kỷ. Thế nhưng, giáo dục sớm thường bị coi là “nhồi nhét” kiến thức các biện pháp kiểm soát chặt chẽ thậm chí còn bị đả kích là phản giáo dục.
Có nên kiểm soát con cái? Xã hội hiện đại đầy rẫy nguy cơ, liệu có thể buông lơi? Nếu không áp đặt, liệu có thể dậy con thành người? Chưa nói tới thành tài?
Không áp đặt, có giáo dục được không?
Trong cuộc gặp gỡ mới đây với khán thính giả, độc giả Việt Nam tại TPHCM, Mike George – tác giả của nhiều cuốn sách best seller hướng dẫn kỹ năng sống – đã trả lời: Khi bạn quát nạt, yêu cầu, kiểm soát trẻ, áp đặt việc học tập, động cơ của trẻ sẽ không xuất phát từ mong muốn học hỏi mà là từ sự sợ hãi và mong muốn làm vừa lòng người lớn.
Cho dù trẻ đạt điểm số cao nhưng chắc chắn sẽ trở thành những bé nhút nhát, tránh né, luôn tìm cách nói dối và quan trọng hơn nữa là bé sẽ tự lây nhiễm cách suy nghĩ tìm ai đó (hoặc việc gì đó) để đổ lỗi cho kết quả của chính mình. Bạn phiền lòng vì con không học giỏi còn bé phiền lòng vì mình không học giỏi là tại thầy cô giảng không hay/áp lực bài vở quá nặng/môi trường học tập chưa đủ tốt…
Vì thế, hãy tách bạch mọi chuyện: Con học chưa tốt không phải là nguyên nhân khiến bạn phiền lòng. Bé tự chịu trách nhiệm về hành vi học tập của bé chứ không vì động cơ làm vui lòng cha mẹ.
Nói như vậy không có nghĩa là buông xuôi mọi việc. Bé rất cần sự chỉ dẫn của người lớn, nhưng là với cách thức đồng hành, chan hòa và thấu hiểu. Hãy chỉ đường cho con, hướng dẫn bé, thậm chí đưa ra những thách thức cho bé. Và, cùng bé vượt qua. Điều quan trọng nhất là bạn làm điều đó với thật nhiều tình yêu.
Điều đó khó không? Chắc hẳn rất khó. Nhưng, hãy nghĩ lại, việc trở thành cha mẹ đã là một thách thức khó nhất đời rồi. Bạn sẽ làm được. Cha mẹ của các thiên tài cũng vậy thôi, họ cũng là các bậc cha mẹ khi đã hướng dẫn con cái thành công đến thế, chắc chắn họ không thất bại trong việc đồng hành với con.
Hãy quản lý bản thân, điều chỉnh cảm xúc, thật cương quyết nhưng nhẫn nại, và luôn nhớ rằng bé sẽ quan sát chính cha mẹ mình, để học hỏi nhiều nhất.
Đừng chĩa khẩu súng cảm xúc vào đầu con trẻ. Đừng cố tình kiểm soát bé và đánh mất lòng tin. Bạn mất kiểm soát bản thân thì bé cũng sẽ lặp lại y như thế. Bạn hoàn thiện mình chừng nào, bé sẽ lớn lên và học được chừng đó.
Hãy tràn ngập yêu thương, hãy nghĩ đến điều cốt lõi nhất là bạn yêu bé. Và, bản chất của tình yêu là cho đi mà không mong cầu nhận lại. Hãy cho thật nhiều, cho bé, cho người thân trong gia đình, cho bạn bè, đồng nghiệp, và cho từng nhành cây ngọn cỏ bạn gặp. Bởi vì, tức giận hay hòa nhã, ghét bỏ hay yêu thương đều là sự lựa chọn của chính bạn, mỗi ngày!
Bình An
Theo dân trí
Lòng tin đặt sai chỗ
- Thời vàng son của việc kinh doanh bất động sản, một người bạn rủ hùn vốn làm ăn, chị đồng ý mở công ty kinh doanh nhà đất, nghỉ hẳn công việc môi giới chứng khoán đang làm để toàn tâm toàn ý lo cho công ty.
Được cha mẹ hỗ trợ vốn, thêm vận may và những kinh nghiệm có được từ thời làm môi giới, công việc kinh doanh của chị tiến triển tốt đẹp. Đỉnh cao của nghề kinh doanh bất động sản rồi cũng qua khi thị trường nhà đất đóng băng, chị chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu hàng tiêu dùng. Tính chị siêng năng, chịu khó, lại nhạy bén trước biến động của thị trường nên việc kinh doanh của công ty lên như diều gặp gió. Sẵn công ty đang cần người, chị thuyết phục chồng nghỉ dạy học để về phụ vợ. Vốn quen với sự nhàn nhã của việc dạy học, không quen bon chen chốn thương trường nên dù ngần ngại nhưng thương vợ vất vả một thân một mình, anh cũng gật đầu.
Không biết ngoại ngữ và ngại giao tiếp nên công việc chính của anh là đưa đón vợ mỗi ngày khi đi giao dịch, gặp gỡ đối tác và lo mọi việc liên quan đến thủ tục hành chính cho công ty, dù chức danh của anh là giám đốc. Chị tế nhị giao "chức vụ" cho chồng để tránh cho anh sự mặc cảm không đáng, dù trên thực tế, chị là người cáng đáng mọi việc. Chị cũng không để chồng thiếu thứ gì, từ tiền bạc đến những chiếc xe sang trọng, những chiếc thẻ hội viên ở câu lạc bộ cao cấp để anh giải trí những khi chị đi công tác xa nhà. Những lúc hiếm hoi ở nhà, chị làm mọi thứ để bù đắp cho chồng và hai con. Ai cũng khen chị may mắn có người chồng hỗ trợ vợ hết mình, bởi đàn ông thua kém vợ thường ít khi chịu hợp tác. Họ khen chị khéo lo cho cả gia đình chồng, từ chuyện đưa các em chồng vào nắm các vị trí quan trọng trong công ty, giải quyết việc làm cho cả mấy đứa cháu của chồng, đến việc chăm sóc cho bố mẹ chồng bằng những chuyến du lịch xa xỉ mà chị không hề tiếc tiền. Chưa kể từ khi có con dâu giỏi giang, bố mẹ chồng chị đã chuyển về ở hẳn trong ngôi biệt thự sang trọng.
Cuộc đời chị có lẽ sẽ trôi qua như những thước phim đẹp nếu không có một lần tình cờ chị trả lời điện thoại trong lúc chồng đang tắm. Từ giọng nói có vẻ ngập ngừng của một cái tên quen thuộc, chị kiểm tra tin nhắn, những cuộc gọi trong máy chồng và phát hiện bấy lâu anh quan hệ thân mật với một cô nhân viên trong công ty. Đất trời như sụp đổ khi chị nhận ra lâu nay vì tin tưởng, chị để chồng và cô ấy nhiều lần đi công tác với nhau. Vì bận rộn và cả vô tâm, chị không phát hiện ra mình đang "nuôi ong tay áo". Chuyện vỡ lở, cô nhân viên lẳng lặng nghỉ việc. Chồng chỉ xin chị tha thứ mà không một lời biện minh. Chị giật mình khi nhớ ra toàn bộ giấy tờ chủ quyền mấy căn biệt thự đang cho thuê cũng như nhà cửa đang ở đều do anh đứng tên. Những tài khoản lên đến vài chục tỷ ở ngân hàng chị cũng ủy quyền cho anh giao dịch. Nếu cuộc hôn nhân này chấm dứt, chị có nguy cơ trắng tay!
Chị nghỉ hẳn một tuần không đến công ty để chiêm nghiệm lại mọi việc, để chịu sự giằng xé giữa nhiều tâm trạng đối nghịch nhau. Ly hôn là hai từ chị nghĩ đến đầu tiên và luôn ám ảnh chị. Nhưng, chị biết mọi quyết định vào lúc này đều bất lợi cho mình. Nếu ly hôn, con chị sẽ mất cha, gia đình tan vỡ, chị sẽ mất một nửa số tài sản, "thành quả" từ công sức, mồ hôi lẫn nước mắt của chị. Nếu tiếp tục chung sống, sẽ như thế nào khi lòng tin và sự tôn trọng dành cho chồng không còn? Đã nhiều lần, gia đình khuyên chị nên làm vừa thôi, tiền bạc không biết bao nhiêu cho đủ. Nhưng, bao lý do khiến công việc cứ níu chị lại. Không biết đó có là cái giá phải trả cho sự tham lam của chị? Suy đi tính lại, chị tham công tiếc việc cũng để lo cho cả đại gia đình chứ phải đâu chỉ để thỏa mãn những tham vọng riêng? Bố mẹ chồng năn nỉ chị bỏ qua cho anh, mẹ chồng còn dọa tự tử nếu anh chị ly hôn. Giữa lúc này, những điều khiến chị bình tâm trở lại không phải là thái độ ăn năn hối lỗi của chồng mà chính là những người thân. Chị đã lãnh đạo một công ty với hàng trăm nhân viên lớn mạnh như hôm nay, nhưng lại thất bại trước một người đàn ông rất đỗi bình thường. Phải chăng chị là người có lỗi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bắt gặp mẹ đang "yêu" phi công trẻ Thảo đau đớn khi nhìn thấy mẹ ôm hôn say đắm anh chàng nhân viên ít hơn mẹ 20 tuổi. Cái Thảo 12 tuổi, nó chưa biết nỗi đau của mổ xẻ, chưa biết nỗi đau của thất tình nhưng nó đang rất đau, trái tim nó đau đớn bởi mất lòng tin, bởi thất vọng. Nó không khóc nhưng thấy chới với,...