Đưa bạn gái từ thành phố về nhà ăn tối, hành động sau đó của cô ấy khiến tôi phải quỳ gối xin lỗi mẹ
Yêu bạn gái được nửa năm tôi thấy hai đứa rất hợp nhau từ chuyện ăn uống đến vui chơi nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai.
Khi tôi lên lớp một thì bố qua đời vì tai nạn giao thông, hai mẹ con sống dựa vào nhau. Tôi vẫn còn nhớ tuổi thơ rất vất vả vì trước đó cuộc sống gia đình hầu hết phụ thuộc vào đồng lương của bố. Bố ra đi, mẹ phải tìm việc để nuôi tôn khôn lớn. Do bà không có trình độ bằng cấp nên chỉ làm những công việc tay chân nặng nhọc. Tôi thương mẹ vô cùng, bà không ngại khó nhọc làm đủ thứ chỉ để có tiền nuôi con.
Biết hoàn cảnh nhà mình, tôi chưa từng dám đi chơi và không ngừng tập trung học hành. Nhờ nỗ lực của bản thân, hàng năm tôi đều đạt học sinh xuất sắc và đỗ vào một trường đại học lớn trên thành phố. Mẹ rất tự hào vì tôi là đứa duy nhất trong làng đi học đại học. Tôi nghĩ, sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để bù đắp cho mẹ sống cuộc sống an nhàn, đầy đủ khi tuổi già.
Tốt nghiệp ra trường, tôi được nhận vào một công ty phần mềm của nước ngoài với mức lương cao khiến ai cũng ngưỡng mộ. Bản thân tôi cũng không ngờ mình được như ngày hôm nay, tôi biết tất cả là nhờ công ơn của mẹ.
Tình cờ tôi quen bạn gái ở trên mạng. Cô ấy là người phụ nữ xinh đẹp và có vẻ ngoài tiểu thư. Xuất thân gia đình bạn gái cũng ở quê nhưng đã chuyển lên thành phố sống được hai mươi năm nay rồi nên rất có điều kiện. Tôi nghĩ, giữa em và tôi có một sợi dây tình cảm gắn kết, có thể xóa nhòa khoảng cách gia thế giàu – nghèo.
Video đang HOT
Yêu bạn gái được nửa năm tôi thấy hai đứa rất hợp nhau từ chuyện ăn uống đến vui chơi nên nghiêm túc suy nghĩ về tương lai. Chúng tôi dự định vài năm nữa khi tôi mua được nhà sẽ tiến tới hôn nhân. Một lần tôi dẫn em về quê thăm mẹ, mẹ biết tôi có người yêu nên vui lắm, bà còn tâm sự: “Con nhanh chóng cưới đi để mẹ còn có cháu bồng bế. Giờ mẹ đang khỏe nên mẹ sẽ giúp được hai đứa”.
Hôm đó về đến nhà, thấy mẹ đang cặm cụi làm cơm dưới bếp, tôi bảo bạn gái vào giúp mẹ nhưng cô ấy không đồng ý, chỉ ngồi chơi điện thoại ở ngoài. Còn tôi, vẫn giữ thói quen cũ là thấy mẹ làm tôi xúm vào đỡ đần ngay. Ban đầu tôi nghĩ có thể bạn gái chưa quen nhà tôi nên cũng thông cảm.
Đến bữa cơm, hai mẹ con tôi dọn hết lên bàn thì bạn gái mới vào ăn. Trong bữa ăn, mẹ tôi dùng đũa của mình gắp thức ăn cho bạn gái tôi. Tưởng bạn gái vui vẻ, ai ngờ cô ấy thốt lên: “Bác ơi, đũa bác ăn rồi lại dùng để gắp thức ăn cho cháu như thế, bẩn và mất vệ sinh lắm, cháu không ăn nổi”. Tôi choáng váng vì lời nói của em, bắt em phải xin lỗi mẹ tôi nhưng em nhất định không chịu. Không thể chịu được tôi giơ tay tát bạn gái và nói: “Nếu cô không làm được thì hãy ra khỏi nhà này ngay, đừng có láo với mẹ tôi như thế”. Sau đó, tôi đẩy bạn gái ra khỏi cửa rồi đóng sầm cửa lại.
Nhìn thấy mẹ rưng rưng nước mắt ngồi ở bàn ăn, tôi quỳ xuống: “Mẹ ơi, con thành thật xin lỗi mẹ, con không ngờ cô ấy lại như thế. Mẹ sinh ra con, vất vả nuôi con khôn lớn, dù thế nào con cũng không cho phép bạn gái con hỗn láo với mẹ”. Mẹ ôm tôi vào lòng không ngừng rơi nước mắt. Tôi chia tay bạn gái mà cảm thấy thật nhẹ lòng, rất may chúng tôi chưa đám cưới nếu không thì tôi phải hối hận vì lấy phải người phụ nữ xem thường mẹ mình.
(quangvinh…@gmail.com)
Mang 600 triệu cho con trai đổi nhà ai ngờ chứng kiến con dâu mua túi 30 triệu, tôi bỏ về mặc kệ chúng với căn nhà tồi tàn đó
Số tiền này vợ chồng già chúng tôi để phòng thân và làm những điều có ích hơn là cho những đứa con phung phí, bất hiếu đó!
Vợ chồng tôi chỉ có một con trai duy nhất nên từ nhỏ đã hết mực yêu thương. Thằng nhỏ tuy được cưng chiều nhưng không vì thế mà sinh hư, nó hiểu chuyện và học hành rất chăm chỉ nên vợ chồng tôi rất hài lòng và yên tâm. Cuộc sống cứ thế trôi đi êm ả, con trai tôi cũng học hành đỗ đạt và sớm tìm được công việc tốt ở thành phố, chỉ đến khi nó có bạn gái chúng tôi mới có chút bận lòng.
Theo lời con trai tôi thì cô gái nó yêu cũng là con một và được chiều chuộng từ nhỏ y như nó nên rất hợp nhau. Sau gần 1 năm hẹn hò chúng ngày càng hiểu và yêu nhau nhiều hơn nên quyết định đưa bạn gái về ra mắt vợ chồng tôi để tính chuyện lâu dài. Tôi vốn rất phấn khởi và mong đợi nhưng khi gặp rồi thì lại không mấy hài lòng.
Cô gái này khá xinh đẹp nhưng lại quá chú trọng đến chuyện ăn mặc, qua tiếp xúc tôi cảm thấy đây cũng không phải mẫu người chịu thương chịu khó. Ngay tối hôm đó, tôi đã tâm sự với con trai khuyên nó nên chấm dứt sớm vì tôi sẽ không không đồng ý cuộc hôn nhân này. Không ngờ con trai không nghe tôi can ngăn mà còn lớn tiếng cãi lại tôi gay gắt, điều từ trước tới giờ nó chưa bao giờ dám làm.
Sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý cho con trai kết hôn. Vợ chồng tôi cũng dành dụm mua cho vợ chồng con trai một căn nhà ở thành phố để chúng an cư lập nghiệp sau đám cưới. Tôi những tưởng rằng, lương lậu của 2 đứa cũng khá (con trai tôi thu nhập 25 triệu/tháng, còn con dâu là 17 triệu/tháng), lại có sẵn nhà cửa thì cuộc sống sẽ thoải mái sung túc nhưng không phải như thế.
Vợ chồng con trai tôi thích cuộc sống hưởng thụ và chúng luôn mua sắm những món đồ cá nhân xa xỉ đến nỗi hết cả tiền. Sau nửa năm chúng kết hôn, tôi lên thăm con trai mà thấy căn hộ của chúng chẳng có thêm bất cứ đồ đạc mới nào, mọi thứ khá tuềnh toàng. Trong tủ đồ của chúng có đủ thứ thời trang đắt tiền, mỹ phẩm cao cấp, túi xách hàng hiệu... các loại. Tôi lên chơi mấy ngày mà con dâu cũng ngại nấu nướng nên chúng thường dẫn tôi đi ăn nhà hàng. Bữa đơn giản cũng hết 500 - 600 nghìn, có bữa hết tới cả triệu bạc khiến tôi rất xót xa.
Trước nay tôi vẫn thường nhắc nhở con trai tiết kiệm nhưng hình như từ khi lấy vợ, nó càng tiêu tiền hào phóng hơn, chắc là do ảnh hưởng từ con dâu. Tôi thực sự rất lo lắng và không hài lòng với cách ăn tiêu phung phí của bọn trẻ nên có góp ý thì con dâu phản ứng ra mặt, con trai lại bênh vợ khiến tôi vô cùng tức giận. Tôi bỏ về ngay ngày hôm sau và thầm nhủ từ nay sẽ mặc kệ chúng nó.
Thấm thoắt 7 năm trôi qua, cháu nội đã vào lớp 1 nhưng vợ chồng con trai tôi vẫn tiêu pha như ngày nào, chúng gần như kiếm được bao nhiêu là tiêu cả bấy nhiêu, không có nổi một khoản tiết kiệm nào ra hồn.
Ngôi nhà tân hôn ngày càng cũ kỹ và xuống cấp nhưng chúng chẳng hề có ý định sửa sang, chỉ miễn sao ra đường nhìn sang chảnh đàng hoàng là được. Chúng mặc nhiên cũng chẳng mấy khi nghĩ ngợi đến bố mẹ già ở quê. Trong khi ở làng mọi nhà đều xây dựng lại nhà cửa khang trang nhưng khi chúng tôi đánh tiếng vợ chồng con trai đóng góp thì chúng ngay lập tức thoái thác vì cho rằng chúng sẽ không về quê sinh sống nên không cần xây lại nhà.
Vợ chồng tôi buồn lắm mà chẳng biết làm thế nào. Thêm gần chục năm nữa trôi qua, cháu trai tôi đã là học sinh cấp 3 nên căn nhà của vợ chồng con trai càng trở nên chật trội, tồi tàn. Tôi gợi ý chúng nên đổi nhà khác cho thoải mái hơn thì chúng kêu không có tiền. Vợ chồng tôi xót con, lại nghĩ đến tương lai của cháu đích tôn nên quyết định bán bớt ruộng đất và dồn tiền tiết kiệm được 600 triệu mang lên thành phố nói con trai bán nhà cũ và thêm số tiền này vào để mua nhà mới.
Ai ngờ lên tới nơi, tôi vừa nói đến chuyện nên mua nhà rộng rãi hơn, chúng đều tỏ thái độ không hài lòng, còn nói rằng tôi lắm chuyện lo xa, vợ chồng chúng còn tuyên bố sẽ chỉ có trách nhiệm nuôi con đến 18 tuổi, còn chuyện sau này của nó, bản thân nó phải tự lo.
Đã thế ngay lúc đó còn có người gõ cửa giao hàng, đó là một túi xách hàng hiệu của con dâu có giá tới 30 triệu khiến tôi phát sốc. Quá bức xúc nên tôi nói con dâu vài câu mà nó quay ra nói tiền của nó nó tiêu tôi không có quyền kiểm soát, con trai khi ấy còn bênh vợ bảo tôi đừng can thiệp vào cuộc sống của chúng nữa. Tôi thất vọng không nói nên lời đành lập tức bỏ về trong giận dữ, tất nhiên sẽ không cho chúng bất kỳ đồng nào nữa. Số tiền này vợ chồng già chúng tôi để phòng thân và làm những điều có ích hơn là cho những đứa con phung phí, bất hiếu đó!
Độc giả giấu tên
Bạn gái tôi là người ăn tham Bạn gái ăn phần lớn mâm cỗ nhà tôi, khiến ai nấy đều không đủ no. Ảnh minh họa Bạn gái tôi có một tật xấu là ăn tham, ăn gấp khoảng ba lần người bình thường. Khi tôi dẫn bạn gái về ăn cỗ ở nhà bà ngoại tôi, cô ấy đã ăn gần như hết cả mâm cỗ, khiến những người...