‘Đối thoại’ với thầy cô, dễ hay khó?
Khi con có vấn đề với thầy cô, phụ huynh nên gặp để trao đổi nhưng đừng gặp với tư thế của người đi tra vấn.
Các buổi gặp gỡ thẳng thắn trên tinh thần tôn trọng, lắng nghe nhau rất quan trọng trong mối quan hệ gia đình – nhà trường – Ảnh: Fotolia
Nên chọn thời điểm thích hợp để gặp thầy cô – đừng gặp vào lúc đưa con đến trường hay đón con về. Hãy nói với giáo viên rằng: “Tôi đến gặp thầy/cô về một vấn đề mà tôi chưa hiểu hết, nhưng tôi mong chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết cho cháu có được tâm trạng ổn thỏa”.
Bạn hãy kể lại một cách trung thực những lời con bạn đã nói với bạn. Đừng bao giờ nói “Con tôi bảo thầy/cô nói thế này, thế kia”, trái lại, hãy nói rằng “Tôi mong được thầy/cô giúp đỡ để hiểu rõ điều gì đã khiến cháu có tâm trạng như thế”.
Hãy trình bày sự việc khách quan, có thể là con đã quấy phá gì đó làm giáo viên bực bội. Nhiều phụ huynh cứ luôn cho rằng con mình ngoan hiền, không bao giờ làm điều gì sai trái. Trên thực tế, có nhiều đứa trẻ ở nhà thì có vẻ ngoan (vì sợ bố mẹ đánh đòn), nhưng vào lớp nó là đứa đầu trò bày ra đủ chiêu quậy phá đến mức thầy cô chịu không nổi, phải áp dụng hình phạt nào đó.
Trò chuyện cởi mở với giáo viên, cha mẹ sẽ hiểu rõ hơn vấn đề của con mình – Ảnh minh họa: Metadata
Chúng ta phải hiểu rằng trẻ con bao giờ cũng là trẻ con, không phải lúc nào cũng thành thật. Vậy nên khi trẻ nói dối, dù bạn có trình bày sự việc nhẹ nhàng, người giáo viên vẫn cảm thấy họ bị chỉ trích, điều này là dĩ nhiên, nhất là đối với những người có tính cách nhạy cảm.
Do đó, bạn hãy trấn an và động viên giáo viên rằng bạn không có ý đổ lỗi cho họ. Đừng đẩy giáo viên vào thế phòng thủ, chỉ càng làm cuộc trò chuyện nên căng thẳng và nặng nề thêm.
Nếu họ tỏ ra bực bội, bất an, bạn hãy giữ bình tĩnh và lặp đi lặp lại rằng bạn chỉ muốn tìm hiểu cho rõ ràng sự việc mà thôi. Khi giáo viên cảm thấy thoải mái, họ sẽ cho bạn biết tại sao con bạn lại có tâm trạng như thế.
Ví dụ con bạn cho rằng thầy/cô bỏ lơ nó, không gọi nó trả lời câu hỏi, có thể giáo viên sẽ cho bạn biết lý do: con bạn rất khá, trả lời được, nhưng họ sẽ gọi những học sinh kém hơn, thụ động hơn để khuyến khích và động viên chúng.
Video đang HOT
Lúc này, bạn và giáo viên sẽ cùng trao đổi hướng xử lý để có cách dạy phù hợp nhất đối với con bạn.
Việc gặp gỡ trực tiếp với giáo viên cũng sẽ giúp bạn hiểu thêm về cá tính của người đó. Nhờ vậy, bạn có thể giải thích với con mình rằng có những thầy/cô rất nghiêm nghị, ít nói cười, hoặc đôi khi cáu gắt, nhưng bản chất họ là người tốt và họ hoàn toàn không có ác cảm cá nhân gì với nó.
Hai bên cũng sẽ giải tỏa được những khúc mắc, cùng hợp tác để tìm hướng ứng xử phù hợp nhất cho đứa trẻ.
Trong trường hợp giáo viên là người “có vấn đề”, cố ý gây rắc rối cho con bạn, cuộc gặp còn có tác dụng “nhắc khéo” người đó rằng hãy thay đổi cách cư xử vì bạn rất quan tâm và đang theo dõi cách họ đối xử với con bạn.
Nhưng, nếu mọi sự cứ vẫn như cũ thì sao? Bạn phải làm gì để cải thiện tình hình học tập và ổn định tâm lý cho con mình?
Theo tuoitre
Có ai nghe thấy người thầy đang kêu cứu?
Sau những câu chuyện buồn trong giáo dục thời gian qua, có khi nào chúng ta tự hỏi: phải chăng giáo viên đang thiếu trầm trọng những khóa đào tạo kỹ năng cũng như làm chủ cảm xúc của mình khi đứng lớp?
Tranh: Hữu Lộc
Tôi cũng là giáo viên và phải nói thật là có lúc tôi cũng "chết điếng" khi học sinh quậy phá. Nhưng tôi rút được kinh nghiệm: có lúc một lời phê bình hoặc roi vọt giúp con người ta trưởng thành, nhưng có không ít trường hợp bạo lực đã vô tình lấy cắp đi niềm tin của học trò vào thầy cô và vào chính học trò.
Trăm nghìn cách không có chỗ cho đòn roi
Cách đây 15, 16 năm, học sinh của tôi là những cô cậu 8X đời đầu. Ngày đó học sinh ngoan, ít cãi lời và tiếng nói của giáo viên khi đó cũng có trọng lượng hơn bây giờ nhiều. Tất nhiên cũng có những trường hợp cá biệt.
Những năm 2000, 2001, tôi chủ nhiệm lớp tổng hợp vì không chuyên khối nào cả, trong lớp cũng có những em là "đàn anh đàn chị" của trường. Có học sinh còn mang cả côn, dao trong cặp sách.
Có lần sau khi bị tôi nhắc nhở vì quậy phá lớp, em này nói: "Ở trong lớp em là người khác, ra khỏi trường em là người khác...". Cơn giận dữ của tôi bùng lên khi nghe lời thách thức, bất cần của học trò. Nhưng rồi tôi cố kìm nén, bước ra ngoài hít một hơi dài...
Cậu học trò này ít khi đến lớp, nếu đến chủ yếu chỉ để ngủ hoặc quậy. Nhiều lần tôi gửi giấy mời về gia đình nhưng khi thì bác xe ôm, khi thì bà bán xôi đóng thế đến. Tôi bị ban giám hiệu khiển trách không ít lần, điểm thi đua của lớp rất bết bát và luôn nằm trong tốp cuối của trường.
Thú thật, chẳng một giáo viên nào vui và toàn tâm toàn ý đứng lớp khi ban giám hiệu liên tiếp nhắc nhở, phê bình. Trong khi đó, tôi lại không nhận được sự hợp tác của phụ huynh.
Tôi cũng cảm thấy áp lực, cũng buồn, cũng thất vọng và mệt mỏi. Có lúc tôi nghĩ tại sao mình lại đen đủi như vậy? Tại sao các thầy cô giáo khác may mắn thế?
Điều đáng nói, có những khi học trò đẩy mình vào chân tường và sự thật là tôi rất vất vả trong việc kiềm chế bản thân. Tôi cũng cố nghĩ đủ kiểu để "kìm hãm" học trò cá biệt nhưng đều thất bại. Cuối cùng, lớp phải "đánh" vào kinh tế theo sự góp ý của lớp trưởng, bằng cách phạt tiền theo kiểu "có bệnh thì vái tứ phương".
Lớp tôi chủ nhiệm bắt đầu áp dụng "luật ngầm" như thế không ngờ có sự thay đổi. Tôi không cho rằng đó là biện pháp hữu hiệu, nhưng trong nhiều trường hợp để lớp có nề nếp thì phải thử các cách. Nhưng chắc chắn trong trăm nghìn cách rèn học trò không có chỗ cho đòn roi.
Trường học là nơi dạy yêu thương chứ không chỉ có điểm số. Trong ảnh: một thầy giáo ở huyện Sơn Hà, Quảng Ngãi rửa tay cho học trò khi đến thăm nhà các em - Ảnh: TRẦN MAI
Những áp lực dồn nén lên vai người thầy
Tôi từng chứng kiến cảnh người cha lột quần áo đứa con học lớp 7 và đánh con từ quán game về nhà. Trong suy nghĩ của người cha ấy, lột quần áo của con giữa đường là nghiêm khắc dạy dỗ, là thương con, vì tương lai của con. Nhưng hành động đó thực chất là làm nhục một con người.
Khi cha mẹ không tôn trọng con, giáo viên không tôn trọng học sinh, sao dám mong trẻ có niềm tin vào chính mình? Nhưng tự khi nào ngay chính những người thầy cũng đang rơi vãi niềm tin vào bản thân?
Vì đâu mà nghề giáo trở nên nông nỗi này? Ai cứu giáo viên chúng tôi? Ai mở đường cho chúng tôi? Tại sao thi thoảng đâu đó lại có những sự việc đáng tiếc xảy ra? Tại sao những người thầy như chúng tôi vẫn mãi đi tìm câu trả lời?
Có lẽ nạn nhân trong các sự việc này không chỉ học sinh, mà cả giáo viên. Có lẽ người đang cần cầu cứu lúc này chính là giáo viên. Bởi chúng tôi có trăm công nghìn việc đè nặng lên vai, lại phải "gánh team", chạy đua thành tích...
Nhưng điểm thi đua mà chi, thành tích mà chi bởi đó chỉ là ảo, còn tình yêu thương là thật. Trường học là nơi nuôi dưỡng con người, chứ không phải tạo ra thật nhiều điểm số.
Vì đâu những áp lực đang dồn nén lên vai người thầy? Chắc chắn là vì sự hài lòng của phụ huynh, của cấp trên và của xã hội. Có một sự thật là vì để đáp ứng những mong mỏi ấy, không ít giáo viên đã quên mất vai trò của mình là dạy chữ, dạy làm người cho trẻ.
Thay vào đó, họ cố gắng làm tròn vai nhưng lại vô tình đánh mất mình tự lúc nào. Nếu như giáo viên bộn bề với công việc của mình, không có khoảng lặng để thở, để nhìn lại và ngẫm nghĩ, rất có thể sẽ kéo theo những sai lầm này đến sai lầm khác.
"Vì đâu những áp lực đang dồn nén lên vai người thầy? Chắc chắn là vì sự hài lòng của phụ huynh, của cấp trên và của xã hội".
Cô giáo NGUYỄN PHI KHANH
Thiếu những khóa học đào tạo kỹ năng cho giáo viên
Ở trường tôi, thi thoảng cũng có đợt giáo viên được cử đi đào tạo, nhưng thực tế những khóa học ấy vẫn quá ít, chưa đủ đáp ứng. Chúng tôi vẫn còn "đói" những khóa đào tạo về kỹ năng, đặc biệt là kỹ năng trong giao tiếp với học trò, kỹ năng đưa học trò vào nề nếp.
Chung quy lại, giáo viên thời nay trăm công nghìn việc, nếu thiếu kỹ năng xử lý tình huống sư phạm sẽ từ nghiêm khắc dẫn đến bạo hành. Chúng ta không thể đổ lỗi cho áp lực, cho những căng thẳng, mệt mỏi để dẫn đến những hành động sai lầm. Làm chủ cảm xúc cũng là bài học mà mỗi giáo viên nên học.
Với những gì đã trải qua, tôi nhận ra dù nghiêm khắc cũng phải nghiêm khắc trong tình yêu thương. Và hơn cả, chúng ta đừng nhầm lẫn giữa nghiêm khắc và bạo hành. Đừng nuôi dưỡng những cảm xúc tiêu cực khi đứng lớp.
Bạo hành và nghiêm khắc là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau nhưng nhiều người lại nhầm lẫn, đánh đồng. Sau một sự vụ nào đó, dư luận lên tiếng chỉ trích người thầy.
Có người cho rằng giáo viên mà đánh, nặng lời với học sinh thì nên ra khỏi ngành. Nhưng trong thực tế đó chỉ là giải pháp tức thời, nhỏ lẻ. Chúng ta cần một giải pháp bền vững, chứ không thể rách đâu vá đấy.
Theo tuoitre
10 từ lóng tiếng Anh phổ biến ở London Nếu một người London nói "keep your hair on", anh ta muốn khuyên bạn giữ bình tĩnh. Bạn đang lên kế hoạch đến London du lịch? Hãy ghi nhớ một số từ lóng phổ biến nhất ở thủ đô nước Anh. Blimey! Đây là từ cảm thán biểu lộ sự ngạc nhiên. Chẳng hạn, bạn có thể nghe người London nói: "Blimey! The...