Đau lòng khi biết lý do chồng sắp cưới hắt hủi tôi trong bệnh viện
Thương bạn trai chịu tổn thương về thể xác lẫn tinh thần nên tôi cố gắng ở bên chăm sóc. Nhưng anh không hài lòng về những việc làm của tôi.
Ảnh minh họa
Trước khi cưới vài ngày, vụ tai nạn thương tâm xảy ra với Trọng. Tôi nhớ như in ngày hôm đó. Lúc tôi đang ở nhà trang điểm, đợi chồng sắp cưới đến chở đi đưa thiệp mời. 1 cuộc điện thoại gọi đến và báo tin Trọng bị xe tông, nằm bất động trên đường.
Khi đó, toàn thân tôi run rẩy, phải mất 1 lúc mới bình tĩnh và đi tìm Trọng. Đến nơi người ta đã đưa anh vào bệnh viện. Hơn 1 ngày, anh mới tỉnh táo lại. Phần đầu không bị sao nhưng 1 bàn chân của anh bị hỏng, không thể phục hồi được. Sau này sẽ phải lắp bàn chân giả.
Trong những ngày Trọng nằm viện, tối nào tôi cũng vào chăm sóc và thức đêm xoa bóp cơ thể cho anh. Nhưng anh mắng mỏ tôi rất nhiều, cứ động việc gì không vừa mắt là anh quát nạt và đuổi tôi về. Anh nói không muốn nhìn mặt tôi, chỉ muốn mẹ đẻ chăm sóc.
Lúc đầu tôi cho rằng tinh thần anh đang bất ổn, không chấp nhận được sự thật trước mắt nên mới khó tính khó nết và tôi cố gắng chịu đựng 1 thời gian. Cho đến khi tôi sơ ý bón cháo nóng cho Trọng, anh nổi giận hắt đổ cả hộp cháo tôi đang cầm trên tay xuống nền nhà. Nhiều ngày cố gắng chăm sóc Trọng nhưng đổi lại tôi bị quát tháo và đuổi đi. Bao nhiêu uất ức dồn nén lại, tôi bật khóc và chạy khỏi phòng bệnh.
Nửa tháng nay, chúng tôi không liên lạc với nhau. Cứ nhớ đến những gì anh đối xử với tôi trong bệnh viện là tim tôi quặn đau. Mấy người bạn thân khuyên tôi nên bỏ sớm người bạn trai như thế, lấy về rồi khổ cả đời.
Video đang HOT
Nhưng Trọng đang bị vết thương về thể xác và tinh thần, tôi không thể bỏ rơi anh trong lúc này được. Đúng lúc tôi phân vân chưa biết phải đối mặt thế nào với bạn trai thì mẹ anh ấy gọi điện đến. Bác gái nói hôm tôi ở bệnh viện, Trọng cố tình đối xử tệ bạc để tôi tự rời bỏ anh ấy. Bởi anh không muốn tôi phải sống cả đời bên người chồng tàn phế. Trọng không muốn tôi vì thương hại mà phải ở lại bên cạnh anh.
Tôi yêu anh thật sự, không phải là vì thương hại mà quan tâm chăm sóc anh. Theo mọi người, tôi phải nói sao để anh ấy hiểu được tình cảm của tôi là thật lòng, không phải giả dối đây?
Ủng hộ vợ đi họp lớp, tôi hối hận vì thái độ của cô ấy khi trở về
Sau khi gặp bạn bè cũ, vợ tôi liên tục trách móc chồng và tỏ vẻ không hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Trong khi nhiều ông chồng kêu ca, lo lắng chuyện vợ đi họp lớp hay hội khóa, tôi lại suy nghĩ khác. Ai cũng cần có khoảng trời và bạn bè của mình.
Thực tế, không hiếm câu chuyện phát sinh từ họp lớp, nhưng con số đó rất ít. Không nên căn cứ vào vài câu chuyện được nghe mà suy nghĩ mọi thứ theo hướng méo mó.
Năm nay, trường cấp 3 của vợ tôi tổ chức hội khóa 20 năm. Vợ băn khoăn nên về hay không vì xa xôi và chuyện kinh phí đi máy bay, ăn ở gần một tuần.
Tôi lại suy nghĩ khác, cả nhà bớt ăn tiêu một chút, hoàn toàn đủ tiền nong cho vợ về quê.
Sau khi về hội khóa, vợ tôi liên tục tỏ vẻ không hài lòng với cuộc sống hiện tại (Ảnh minh họa: Freepik).
Vợ tôi chia sẻ, về hội khóa rất vui nhưng bạn bè thành đạt nhiều. Bây giờ ở quê, nhiều bạn đã có nhà lầu, xe hơi, sở hữu cơ sở kinh doanh hoặc có trong tay vài ba miếng đất.
Trong khi đó, vợ chồng tôi ở thành phố chỉ có tài sản lớn nhất là ô tô và căn hộ chung cư cùng sổ tiết kiệm chưa đến một tỷ đồng. Cho nên, cô ấy có chút tự ti.
Tôi an ủi vợ, tài chính của mỗi gia đình không ai giống ai, đủ sống qua ngày, mạnh khỏe là điều đáng để hài lòng.
Chuyến về hội khóa của vợ vẫn diễn ra đúng như dự định. Trước ngày đi, tôi thấy cô ấy háo hức mua sắm quần áo, đổi điện thoại mới để chụp những bức ảnh đẹp với thầy cô giáo cũ và bạn bè. Nhìn vợ vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.
Sau một tuần, vợ tôi trở lại thành phố, kể nhiều chuyện vui khi gặp lại bạn bè và thầy cô. Bên cạnh đó, cô ấy cũng liên tục trách móc chồng thiếu quyết đoán, tháo vát trong chuyện làm ăn nên kinh tế gia đình cứ ì ạch.
Sau khi nghe bạn bè kể đường kinh doanh rộng mở, làm ăn đến đâu có lãi đến đó, vợ tôi dường như cảm thấy hậm hực và "kém miếng khó chịu". Cô ấy "nóng mặt" khi bạn bè đi xe sang đến họp lớp, dùng điện thoại xịn, diện quần áo đắt tiền.
Nhìn bạn bè có của ăn của để, vợ tôi không khỏi cảm thấy áp lực và sốt ruột. Cô ấy vừa kể, vừa than vãn do chồng không thể đóng vai trò là trụ cột kinh tế của gia đình như người ta. Nhiều bạn bè có chồng ăn nên làm ra, vợ chẳng cần làm gì, chỉ lo làm đẹp và mua sắm.
Gần như ngày nào, vợ tôi cũng nhắc đến chuyện bạn bè giàu có. Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy mình như kẻ bất tài, vô dụng.
Vợ tôi muốn mượn chuyện bạn cũ để đổ lỗi do chồng nên vợ con chưa thể nở mày nở mặt.
Tôi phân tích cho vợ hiểu, chi tiêu ở thành phố khác hơn so với ở quê. Bên cạnh đó, hai vợ chồng xuất phát gần như chẳng có gì trong tay, cố gắng chắt bóp mãi mới mua được chung cư tiền tỷ.
Trong khi đó, bạn bè của cô ấy gần như không phải lo chuyện nhà cửa. Họ có thể dùng số tiền đó để đầu tư, làm ăn.
Vợ cần nghe người ta kể để mình cố gắng hơn, chứ không phải gây áp lực cho gia đình, dẫn đến không khí căng thẳng. Thực tế, không hiếm người khoe giàu sang và thành đạt, thích "phông bạt" bên ngoài, còn tài chính gia đình chỉ là vay chỗ nọ lấp chỗ kia.
Thay vì thông cảm và chia sẻ, vợ cho rằng, tôi bao biện, không chịu cố gắng.
Trong cuộc sống, ai chẳng muốn giàu có về vật chất nhưng khả năng của bản thân và cơ duyên làm giàu là yếu tố rất quan trọng.
Tôi thừa nhận chưa giỏi bằng chồng của bạn vợ nhưng không bao giờ thiếu trách nhiệm với gia đình. Thu nhập của tôi chưa thể làm giàu hay thành đại gia, song không bao giờ để vợ con thiếu thốn.
Động viên vợ về hội khóa tưởng tìm được niềm vui cho bà xã, không ngờ cả tháng nay tôi sống trong cảnh áp lực và mệt mỏi.
Thực lòng mong các bà vợ sau khi đi họp lớp, đừng so sánh bản thân với mọi người khiến những ông chồng phải khổ sở như tôi.
Mẹ chồng chê tôi ở nhà "ăn bám", một lần thấy cảnh bên nhà hàng xóm bà liền hối hận Mẹ chồng xét nét tôi đủ đường, đã vậy còn thường xuyên nói "mát mẻ" tôi là kẻ "ăn bám", rồi so sánh tôi với con dâu nhà hàng xóm. Ngay từ hồi mới yêu nhau, mẹ chồng đã không ưa tôi, cũng chỉ vì nhà tôi nghèo, bản thân tôi lại không kiếm ra nhiều tiền. Đáng nói, mẹ không hề giấu...