Đang tận hưởng cuộc sống hạnh phúc, bỗng dưng mẹ chồng đến chơi rồi bắt phải bán nhà
Tôi không làm điều gì có lỗi, nhưng mẹ chồng vẫn giận dỗi đòi vợ chồng tôi bán nhà trả tiền đất cho bà.
Tôi năm nay 32 tuổi, chồng tôi 36 tuổi. Chúng tôi kết hôn cách đây 7 năm, hiện tại cuộc sống gia đình ổn định, đầy đủ. Vợ chồng tôi có hai con, đều ngoan ngoãn, đáng yêu và khỏe mạnh. Đời sống vợ chồng hòa hợp, hai chúng tôi luôn yêu thương, hỗ trợ nhau trong việc nhà.
Chúng tôi sớm có nhà riêng, đó là ngôi nhà khang trang, hiện đại mà hai vợ chồng tôi đang ở. Tôi mở thêm cửa hàng ở nhà, hàng tháng có thu nhập tốt nên tiền bạc chưa bao giờ là nỗi lo lắng của vợ chồng tôi. Để có được ngôi nhà riêng, vợ chồng tôi có sự ủng hộ, hỗ trợ của gia đình đôi bên.
Tôi luôn biết ơn gia đình hai bên, bởi vậy khi làm ra nhiều tiền, tôi chu đáo, thường xuyên mua quà, biếu tiền bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ. Tôi cũng luôn hiểu rằng có được ngày hôm nay, vợ chồng tôi nhận được sự ủng hộ về vật chất lẫn tinh thần của hai bên nội, ngoại. Bổn phận của tôi sẽ phải quan tâm, chăm sóc, báo hiếu bố mẹ.
Tuy nhiên, gần đây mẹ chồng có vẻ không hài lòng điều gì đó với tôi. Dù không ở gần nhưng bà hay gọi điện trách móc, lúc nói rằng tôi không chăm sóc chồng con tử tế, khi thì nói tôi chỉ biết đến nhà ngoại mà quên nhà nội… Tôi cố gắng để giải thích nhưng dường như mẹ chồng không để ý tới, bà cố ý biến con dâu thành người sống không biết điều.
Mẹ chồng bất ngờ tới chơi rồi yêu cầu vợ chồng con trai phải bán nhà. Ảnh minh họa
Cách đây một tuần, mẹ chồng bất ngờ tới nhà vợ chồng tôi. Từ lúc bà bước chân vào nhà là mắng mỏ, trách móc con dâu ăn ở không biết điều, coi thường nhà chồng. Tôi không hiểu mẹ chồng đang khó ở, bực tức ở đâu nên đành nín nhịn chịu đựng. Tối hôm đó, mẹ chồng gọi vợ chồng tôi ra phòng khách nói chuyện và tuyên bố một điều gây sốc.
Video đang HOT
Mẹ chồng tôi quả quyết: “Trước giờ mẹ để hai con tự do, còn tạo điều kiện rất nhiều, nhưng đổi lại là sự vô ơn, chỉ biết đến nhà ngoại. Bây giờ mẹ yêu cầu các con bán nhà rồi trả tiền đất cho mẹ. Đất cát cứ tính theo giá thị trường, hoặc mẹ lấy 50%, còn lại là của các con. Đất của mẹ cho, giờ mẹ không hài lòng thì mẹ đòi lại đất, còn tiền xây của các con, cứ bán đi chia đôi là xong”.
Sau câu nói của mẹ chồng, tôi quá bất ngờ và không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ mẹ chồng để ý dạo gần đây mẹ đẻ tôi hay lên chơi là để chữa bệnh, bà ở nhà tôi, bệnh tình đỡ là về. Biết mẹ đẻ bị ốm, tôi cũng hay về chơi, cho tiền… Chuyện cũng hết sức thường tình, nhưng mẹ chồng lại coi tôi chỉ quan tâm đến nhà ngoại, không màng nhà nội quả oan uổng cho tôi.
Hai vợ chồng tôi từ hôm đó xảy ra những tranh cãi liên miên, chồng đổ lỗi cho tôi gây ra lỗi lầm khiến mẹ bực tức. Anh ấy còn quy kết cho tôi làm tan nát gia đình, đang yên ổn làm ăn giờ phải bán nhà chia tiền. Với số tiền được chia, chắc hai vợ chồng tôi chỉ mua được căn nhà nhỏ, không kinh doanh tại nhà được nữa.
Có vài lần tôi gọi điện giải thích, xin lỗi mẹ chồng song không được chấp thuận. Cũng bởi mẹ chồng đã không ưa con dâu từ trước, giờ lại giận dỗi chỉ vì tôi hay về nhà ngoại chơi. Tôi rất buồn và mệt mỏi, không muốn gia đình đang hạnh phúc, sung túc mà giờ lại đứng bên bờ đổ vỡ.
Tôi phải làm gì để mẹ chồng hiểu và yêu thương? Tôi có nên chiều theo ý của mẹ chồng để cuộc sống sau này hoàn toàn được tự do, thoải mái? Hãy cho tôi lời khuyên!
Mẹ chồng xúi con trai làm điều này vì con dâu có học thức cao
Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại" 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Chê con dâu không "vượng phu", mẹ chồng muốn tôi đi hỏi cưới vợ mới cho con trai bà Đòi thông gia chia đất cho con rể, mẹ tôi muối mặt cứng họng khi con dâu bóc trần sự thật khủng khiếp giấu kín suốt 5 năm ròng
Tôi càng ngày càng thấy nặng lòng khi sống trong căn nhà mà có lẽ, cho dù tôi cố gắng đến đâu cũng không bao giờ trở thành "nhà" của mình. Như một viên sỏi kẹt giữa dòng, tôi luôn cảm thấy mình không hợp, không thuộc về nơi này. Quả là một điều trớ trêu, khi nguyên nhân của sự bất hòa, cô lập ấy không phải vì tôi không biết chăm lo cho gia đình, không phải vì tôi không đủ tấm lòng hiếu thảo, mà chỉ đơn giản vì tôi có... học thức cao quá.
Mẹ chồng tôi, bà là một phụ nữ truyền thống, luôn luôn chấp niệm những quan niệm đã cũ kỹ. Trong mắt bà, người phụ nữ tốt là phải biết đứng sau hỗ trợ chồng, là phải giữ mình trong khuôn khổ không bao giờ chạm tới vạch đích của sự vượt trội, không được phép có sự nghiệp thành công, càng không được kiếm tiền nhiều hơn chồng. Và tôi không khác gì cái gai trong mắt bà vì có nhiều bằng cấp, công việc ổn định và thu nhập cao...
Rõ ràng mọi thứ đều là sự lựa chọn của con người, bà là người không muốn cho con học cao, chồng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba là bà xin việc cho con trai luôn. Mẹ chồng tôi xem thường việc học, cho rằng học hành tốn kém nhưng chẳng được lợi lộc gì, thay vì ngồi "ăn hại" 4-5 năm trời vừa tốn tiền vừa tốn thời gian thì đi làm luôn mà kiếm ăn.
Đương nhiên, thời đại này không có học thức thì đâu dễ dàng gì mà xin việc làm nên dù chồng tôi đi làm đã rất nhiều năm rồi vẫn chỉ có thể giậm chân tại chỗ, dù anh giỏi nhưng không có bất kỳ cơ hội nào để thăng tiến.
Tôi sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình mà tất cả mọi thứ đều xếp sau việc học. Bố mẹ tôi không yêu cầu quá nhiều ở con cái nhưng lại đặt ra rất nhiều kỳ vọng vào việc học. Ngày bé nhiều khi tôi cũng uất ức và bất mãn nhưng giờ trưởng thành thì lại hiểu rằng nếu không có sự nghiêm khắc kinh khủng của bố mẹ thì có lẽ giờ này tôi cũng chẳng khác gì chồng mình.
Tôi có 2 bằng đại học và vừa hoàn thành việc học lên thạc sĩ. Công việc của tôi ổn định và có nhiều cơ hội thăng chức. Vì có năng lực và bằng cấp nên tôi khá được trọng dụng ở cơ quan và thu nhập cũng tốt hơn.
Thế nhưng mẹ chồng tôi không thích điều đó.
Ảnh minh hoạ
Không chỉ dừng lại ở những lời nói ám chỉ, bà còn công khai khuyến khích con trai mình - chồng của tôi, rằng anh ta nên tìm kiếm hạnh phúc nơi khác, nơi anh ta có thể cảm thấy mình là "đàn ông" thực sự, nơi anh ta không bị "lép vế" bởi một người vợ "quá giỏi". Cứ như thể học thức và thành tựu của người phụ nữ chỉ là gánh nặng, là nguyên nhân của sự tự ti và mất mát lòng tự trọng của người đàn ông.
Ở lâu với những con người có suy nghĩ thiển cận như vậy, có lúc trong những giây phút như thể bị tẩy não, tôi từng tự hỏi mình rằng liệu tôi có cần phải giảm bớt ánh sáng của mình đi không, chỉ để cho ngọn đuốc mỏng manh của người khác có thể tỏa sáng. Nhưng cũng nhanh chóng tôi lại nhận ra, tại sao tôi phải tự làm mình nhỏ bé đi, khi mỗi chúng ta đều có quyền được rạng rỡ theo cách của riêng mình?
Mẹ chồng tuyệt vời của tôi khuyên con trai mình nên ngoại tình và đối tượng là cô bé giúp việc cho nhà tôi, con bé mới hơn 20 tuổi, chỉ học hết lớp 9 đã phải nghỉ học để đi làm vì hoàn cảnh gia đình. Ấy vậy nhưng hiện tại con bé nó đang cố gắng tích lũy để theo học hệ cao đẳng. Nói thật, chỉ cần nó hiểu rằng việc học quan trọng và sẵn sàng phấn đấu như thế là hơn đứt suy nghĩ tủn mủn của mẹ chồng tôi rồi.
Tôi từng mơ về một cuộc hôn nhân đầy sự đồng lòng và hỗ trợ lẫn nhau, nơi mà chồng tôi sẽ tự hào về những gì tôi đạt được, cũng như tôi tự hào về anh ấy. Thế nhưng tôi lại phải chứng kiến cảnh chồng mình bị xúi giục đi tìm niềm vui nơi khác, chỉ vì theo quan điểm của mẹ anh thì anh cần 1 người an ủi, vuốt ve cái sĩ diện, lòng tự trọng của đàn ông khi phải ở cạnh 1 cô vợ học thức cao hơn mình
Trong khi tôi mải miết làm việc, cố gắng xây dựng sự nghiệp của mình, tôi vẫn cứ phải đối mặt với những âm thầm đau đớn từ chính người thân trong gia đình. Tôi cảm thấy mình giống như một bức tranh treo lệch trên tường.
Tâm trạng của tôi lúc này dường như chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: chua chát. Tôi chua chát vì những nỗ lực của mình trở thành lý do khiến chồng mất tự tin, tôi chua chát vì những thành công của mình biến thành tội lỗi. Khi nào một người phụ nữ mới có thể tự hào về bản thân mà không phải sợ sự kiêu ngạo của người đàn ông bị tổn thương?
Cuộc sống gia đình tôi giờ như một mớ bòng bong, rối rắm không lối thoát. Tôi đau đáu mong chờ một ngày, khi mọi thứ quay trở lại quỹ đạo của nó, một ngày tôi không còn cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra sự mất cân bằng ấy. Một ngày, khi tình yêu không còn phải chịu đựng những rào cản do chính những người thân yêu của mình tạo ra...
Nhưng thật trớ trêu có lẽ ngày ấy chỉ xuất hiện khi tôi quyết định trở thành người xa lạ với chồng mình mà thôi...
Đem vỏ gối mẹ chồng ra giặt, tôi lặng người khi phát hiện một xấp giấy bên trong, bí mật thật khủng khiếp! Tôi để lại những tờ giấy kia trong bao gối của mẹ chồng, quyết định giữ nguyên hiện trạng để bà không nghi ngờ. Sau khi chồng tôi về, tôi hỏi anh về người phụ nữ được mẹ tôi gửi tiền kia. Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, đến nay đã 3 năm, vợ chồng tôi có một con trai 2 tuổi. Tôi...