Đằng sau lớp son phấn của vợ là sự thật khó tin
Bạn bè Đạt, ai gặp Ngân cũng xuýt xoa: “Người yêu xinh nhỉ”, nhưng đằng sau đó là không ít lời xì xèo…
Cả tuần nay Đạt đến điên đầu vì đứng giữa hai làn đạn, một bên là nàng người yêu xinh đẹp, một bên là mẹ Đạt. Số là tuần trước Đạt mới đưa Ngân – cô người yêu về ra mắt gia đình. Ngay sau buổi ra mắt đó, mẹ anh đã lập tức gọi con trai vào phòng riêng nói chuyện nghiêm túc. Bà bảo: “Con đưa bạn gái về ra mắt là mẹ biết con có ý định nghiêm túc rồi. Nhưng con thử nhìn xem, nó mắt xanh mỏ đỏ, tay nhuộm, tóc không ra tóc đầu không ra đầu như thế thử hỏi làm được gì. Mẹ là mẹ không &’duyệt’ được. Con thì giản dị, đứng đắn như này, hỏi người ngoài xem, có ai thấy hai đứa hợp được nhau không?”. Đạt xua đi: “Mẹ, thời giờ con gái ai chẳng thế, son phấn, điệu đà thì mới xinh đẹp chứ”. Bà tiếp lời: “Mẹ công nhận nó xinh. Nhưng xinh mà lấy nhau về có mài ra ăn được không? Lấy nó về rồi phục dịch nó cả đời con ạ? Nó chỉ biết ngày đêm tô tô chát chát thôi”…
Ngân dường như rất tinh ý, chỉ thoáng qua cô đã hiểu mẹ Đạt không vừa mắt mình. Hôm sau, cô chất vấn Đạt ngay: “Hôm qua, mẹ anh nói gì về em?”. Đạt định chối quanh, không muốn người yêu buồn nhưng loanh quanh mãi, rốt cục anh phải kể thật. Xong, cô bừng bừng nổi giận: “Em tưởng em sơ ý gì chứ chuyện son phấn ấy, mẹ là mẹ cổ hủ quá đấy. Thế anh nói thế nào?…”.
Hễ về nhà, Đạt lại sợ mẹ gọi vào phòng giáo huấn, gặp Ngân thì anh “căng như dây đàn” vì bị bạn gái giận dỗi, cho rằng “Anh không biết bảo vệ quan điểm của mình. Anh mà biết ăn nói thì mẹ cũng nghe ra chứ làm gì có chuyện phản đối gay gắt thế”.
Bạn bè Đạt, ai gặp Ngân cũng xuýt xoa: “Người yêu xinh nhỉ”, nhưng đằng sau đó là không ít lời xì xèo “Lấy vợ thế về cong lưng kiếm tiền cũng không đủ cho vợ son phấn”, “Trông bóng bẩy vậy thì có mà nấu cơm, quét nhà cho vợ &’bảo tồn nhan sắc’ mất”… Đạt biết ai cũng cho rằng Ngân và anh không “đôi lứa xứng đôi”. Trong khi Đạt ăn mặc giản dị, lúc nào cũng quần âu, giầy đen, áo sơ mi đóng thùng, bao năm nay vẫn nguyên một kiểu tóc cắt sát quen thuộc thì mỗi lần Ngân xuất hiện là quần áo, đầu tóc khác và chưa ai được tận mắt thấy gương mặt thật của cô khi không trang điểm .
Bất chấp sự phản đối của gia đình, những lời bàn ra tán vào của bạn bè, đám cưới giữa Ngân và Đạt vẫn diễn ra. Ngày cưới, lẽ ra mẹ chồng “mát mặt” vì con dâu xinh đẹp thì nét buồn hiện rõ trên mặt mẹ Đạt. Có khi bà còn thở ngắn than dài: “Xinh mà để làm gì…”.
Video đang HOT
Nhà Đạt ở ngoại thành, khá rộng rãi nên tổ chức đám cưới ở nhà. Tan tiệc, quay đi quay lại không thấy cô dâu đâu, mẹ Đạt nghĩ thầm “Chắc nó lại đi son phấn với quần áo rồi”. Đúng thật, thấy khách khứa đã về hết, Ngân thoắt lên phòng thay váy cô dâu. Rồi trong trang phục quần bò, áo phông gọn gàng, trẻ trung, Ngân liến thoắng thu bàn ghế, quét dọn, lượm lặt đồ đạc thừa. Làm đến đâu cô lại luôn miệng hỏi “Mẹ ơi, cái này để đâu ạ?”, “Cô ơi, mấy thứ này để lại hay vứt đi ạ”. Mấy người họ hàng thấy cô dâu mới nhanh nhẹn, mau mồm lại chịu khó đều hết lời khen, còn tấm tắc với mẹ Đạt: “Đã xinh còn chăm ngoan, cô còn chê trách gì nữa”. Mẹ Đạt lại nhát ngừng: “Thì mới cũng phải ra vẻ để che mắt thiên hạ. Son phấn thế, liệu có chăm mãi được không?”.
Vậy mà, trái ngược hoàn toàn với những gì mẹ Đạt tưởng tượng và lo lắng, từ ngày có con dâu, bà không còn phải đảm nhận nhiệm vụ đầu bếp trong nhà nữa bởi Ngân đảm đang làm tất. Sáng, cô dậy sớm đi chợ, hôm thì nấu nướng tại nhà, hôm thì mua đồ ăn sẵn. Thực ra mẹ Đạt ngày nào cũng dậy sớm, nhưng bà cứ để mặc xem cô con dâu xinh đẹp, son phấn có định làm gì không. Chưa một lần để bà nhắc nhở, Ngân đều tự giác chuyện cơm nước, dọn dẹp trong nhà. Buổi trưa, vợ chồng cô đi làm xa nên không về nhà, đồ ăn cô đã đi chợ từ sớm nên dặn mẹ: “Mẹ ơi, bọn con không ăn trưa ở nhà, mẹ chịu khó nấu bữa trưa ăn cho nóng nảy chứ con nấu sẵn lại nguội mất. À, với bố mẹ thích ăn gì, không thích ăn gì, mẹ cứ bảo con, con mới về chưa quen nên cứ tự ý đi chợ rồi nấu nướng, không biết có hợp khẩu vị cả nhà không nữa?”…
Ngân nấu cực nhanh, dọn dẹp việc nhà đâu đấy. Chỉ có điều thói quen son phấn, trang điểm thì vẫn y nguyên như thời con gái. Sáng sáng, sau khi mọi việc đã xong, cô ngồi vào bàn trang điểm, lựa chọn váy vóc ít nhất cũng phải nửa tiếng mới ra được khỏi nhà. Và điệp khúc ngày nào mẹ Đạt cũng nghe được là: “Em có nhanh nhanh lên không, son phấn qua loa thôi, ra đường rồi cũng bay hết…”. Mỗi lúc như thế, mẹ Đạt lại nén tiếng thở dài.
Đi làm về, không bao giờ Ngân vào bếp nấu nướng ngay, cho dù có hôm về hơi muộn. Việc đầu tiên của cô là vào phòng thay đồ, tẩy trang kĩ lưỡng rồi mới mặc đồ ở nhà, đeo tạp dề. Nhiều khi sốt ruột vì trời thì tối mà bếp núc vẫn lạnh tanh, mẹ Đạt lại tất tưởi cắm cơm, nhặt rau. Thấy vậy, Ngân nhanh miệng: “Mẹ cứ để đấy con làm hết, con làm tí là xong. Chiều mẹ cứ đi tập yoga cho khỏe mẹ ạ!”.
Rồi bạn bè Đạt, nhiều người tò mò không biết Ngân có biết cắm nổi nồi cơm đã có phen “mắt tròn mắt dẹt” khi đến n hà anh chơi. Khác hẳn với vẻ bề ngoài sang chảnh, bóng bẩy, son phấn kĩ càng, móng tay điệu đà, tóc bồng bềnh… ở nhà Ngân giản dị với mặt mộc, quần áo đơn giản, chẳng việc gì cô không biết làm.
Từ ngày sống với nhau, không ít lần hai vợ chồng nói qua nói lại vì chuyện Ngân quá chăm chút cho chuyện ăn mặc, tiêu tốn không ít tiền vào mỹ phẩm… Hậu quả là lần nào đi đâu Đạt cũng phải giục giã, chờ đợi. Những lần ấy, Ngân luôn thẳng thắn: “Tính em vậy, ở nhà không sao , ra ngoài là phải xinh đẹp, chỉn chu. Em không tự tin khi không trang điểm. Nhưng em không sa đà đến mức mua sắm hết cả tiền chi tiêu. Từ lúc yêu, anh đã biết vậy rồi, đừng cằn nhằn em chuyện này, em không thay đổi được đâu…”.
Theo PLXH
Muốn lấy chồng em phải học... lẳng lơ?
Em phải thêm chút lẳng lơ, phải thêm sexy, điệu đà, son phấn thì mới đủ sức quyến rũ, gieo bâng khuâng cho những kẻ đa tình, cũng đủ sức gieo cho người đó nhiều nỗi nhớ...
Ảnh minh họa
Em tự nhủ, mình sẽ không yêu sớm, bởi yêu đương khi đang còn học hành sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Thế nên trong suốt 4 năm đại học, em tập trung vào chuyện học để có thể tự mình tìm được một công việc tốt nhất. Như thế đồng nghĩa với việc em có thể tìm kiếm cho mình nhiều cơ hội gặp gỡ những người thành đạt hơn.
Trong suốt 4 năm đại học em cũng ít gặp gỡ bạn khác giới. Đi chơi thường là đi với những bạn gái thân của mình.
Mọi người bảo em dáng đẹp da lại mịn trắng mặc đồ sexy rất đẹp. Nhưng trong khi các bạn bè em ăn diện váy ngắn, áo hai dây, quần sóc trang điểm thì em ăn mặc rất bình thường thậm chí giản dị. Những đồ em diện cũng là hàng hiệu nhưng bạn bè em đều chê, không đẹp không mốt.
Với lại, trong khi các bạn bè em đều ép tóc nhuộm vàng thì em để tóc tự nhiên, nhiều lúc bị mọi người chê là như cái tổ quạ. Em không phấn son, không điệu đà, không dịu dàng. Bốn năm đại học trôi qua em biết học, biết học mà không biết ăn chơi.
Bây giờ, 27 tuổi, cũng là lúc muốn tìm một người bạn trai để yêu, để chia sẻ và lấy làm chồng, tuy nhiên em vẫn chưa gặp được người nào yêu em.
Hơn nữa môi trường làm việc của em lại nhiều con gái, hầu như không có nam. Mà có nam thì toàn những người lớn tuổi.
Thấy không có một mảnh tình vắt vai, mọi người trong công ty có giới thiệu cho em vài người nhưng chỉ sau một lần gặp gỡ là đã thôi.
Lần đầu tiên em gặp một anh giáo viên ở ĐH Ngoại thương. Qua tiểu sử tóm tắt của bạn em thì đó là một người giỏi, trí thức. Đây đúng là mẫu người em thích. Em đã chuẩn bị và rất hào hứng để gặp người ấy. Tuy nhiên, sau buổi gặp đó, anh ấy không hề liên lạc lại với em. Về sau em được biết là anh ấy không thích em, bởi vì anh ấy nói em quá thông minh, nói chuyện có vẻ như coi thường người khác. Mà là con trai không ai thích lấy vợ quá thông minh, sau này lấy về sẽ không hòa hợp.
Sau lần gặp gỡ ấy, em không còn thiết gặp gỡ ai khác. Rồi ngày tháng qua đi em bị liệt vào danh sách ế của công ty. Gia đình em cũng thúc giục hoài. Em cũng không hiểu một người phụ nữ như em sao lại khó lấy chồng vậy?
Mọi người bảo, em phải thay đổi. Em phải thêm chút lẳng lơ, phải thêm sexy, điệu đà, son phấn thì mới đủ sức quyến rũ, gieo bâng khuâng cho những kẻ đa tình, cũng đủ sức gieo cho người đó nhiều nỗi nhớ... Hơn nữa em phải dịu dàng, ít nói và đặc biệt phải giấu cái thông minh của mình, đôi khi cũng phải ngu ngơ một chút... Ngoài ra, em cũng phải đi chơi nhiều, giao lưu với con trai....
Sắp tới đây, một người bạn của em sẽ giới thiệu cho em một anh làm ở Bộ Công thương. Em ngại chỉ sợ giống anh lần trước nên chần chừ mãi không chịu gặp. Em không biết có nên thay đổi như lời bạn em nói để có thể lấy một người chồng hay là sống như mình đã có và ở vậy với bố mẹ.
Theo blogtamsu
Anh vẫn sẽ yêu, cho dù em là cô gái massage Dù biết em làm nghề massage nhưng tôi vẫn yêu em. Không giống như những con người khác, em làm cái nghề này nhưng em lại rất giản dị, không diện son phấn lòe loẹt Tôi 25 tuổi, cách đây ba năm, tôi tốt nghiệp đại học khoa Kinh tế, đang học văn bằng hai và đợi gia đình xin cho một chỗ...