Đàn ông Việt không chỉ ‘xấu tệ’ mà còn “yếu kém”
Sự xấu xa, tệ hại của đàn ông Việt thì khỏi phải nhắc nhiều rồi. Nhưng tôi còn nhận ra, đàn ông Việt 100 người thì 80 người yếu – kém và lệch lạc nặng về “chuyện ấy”.
ảnh minh họa
Tôi cũng biết là đã có nhiều bài chị em “than phiền” về đàn ông Việt rồi. Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn góp thêm vài lời chê nữa với cánh đàn ông Việt này. Bởi thực sự tôi rất “ngứa mắt” và bất bình với các quý ông Việt Nam.
Tôi không hề nói suông hay vơ đũa cả nắm mà nói có sách, mách có chứng hẳn hoi. Tôi đã từng yêu qua vài anh và trải qua quá hai đời chồng. Vì thế tôi hiểu quá rõ, quá tường tận bản chất của đàn ông Việt.
Đàn ông Việt yếu kém đủ mọi đường từ mặt tâm đến sinh lý.
Chị em có thấy các quý ông Việt thần kinh không được bình thường, tâm lý bất ổn định không?
Biểu hiện đầu tiên là tính tự sướng, hay nói cách khác là hoang tưởng. Tôi tiếp xúc với 10 ông thì cả 10 đều có tính ngạo mạn, tự cho là mình giỏi. Tài năng có hạn nhưng tinh vi tinh tướng thì không ai bằng.
Biểu hiện thứ hai là tính gia trưởng và xu hướng bạo lực. Không thể nói lý được với các ông chồng Việt Nam. Khi họ sai và bị người khác vạch cái sai ra cho mà biết, chẳng mấy người mở miệng nhận lỗi, xin lỗi một câu. Lúc nào đàn ông Việt cũng trong trạng thái chuẩn bị phát hỏa và cứ nóng lên là “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” để giải tỏa bức xúc.
Biểu hiện thứ ba là tâm lý của họ không lớn được, suốt đời làm trẻ con ỷ lại vào mẹ. Bên Tây 18 tuổi là ra khỏi nhà, sống riêng tự lập. Bên ta không có truyền thống ấy, nhưng phụ nữ Việt từ 20 tới 30 tuổi là bắt đầu đi lấy chồng, làm dâu nên cũng tự lập, chững chạc. Còn đàn ông Việt, suốt đời ở cùng mẹ nên lúc nào cũng là thằng bé lớn xác bám váy mẹ.
Hơi một tí là “Mẹ anh bảo là…”. Cứ chuyện gì dù bé bằng cái móng tay cũng phải “Mẹ ơi,…”. Khi nào mẹ các bố ra đi, các bố mới trở thành người đàn ông đích thực. Và khi ấy thì các bố cũng già khú đế, đã 40 – 50 tuổi chuẩn bị xuống lỗ đến nơi.
Vì thế, phụ nữ Việt luôn khổ. Phụ nữ Việt dù chân yếu tay mền nhưng luôn trưởng thành hơn đàn ông Việt vì họ phải cả đời lo lắng đủ điều cho đàn ông. Nhưng đàn ông Việt lại vô ơn, coi thường phụ nữ Việt và cho rằng phụ nữ đang lệ thuộc, ăn bám họ. Thế mới điên tiết chứ!
Đã xấu xa, tệ hại thế, đàn ông Việt 100 người thì 80 người còn yếu – kém và lệch lạc về sinh lý nặng.
Ở mục Tâm sự này, tôi thấy phần nhiều chị em đã có gia đình nên cũng xin nói thẳng vào vấn đề. Hơi thô thiển một tí nhưng tôi xin được hỏi “Có mấy phụ nữ Việt nào trèo lên được đỉnh khi mây mưa cùng chồng?”. Đảm bảo con số không đạt được 80%. Lý do là vì các quý ông Việt quá “yếu”, không biết chiều chuộng vợ, không để ý đến kỹ thuật tác chiến trong phòng the.
“Yếu” ở đây thể hiện ở điều gì? Thứ nhất, “cái ấy” quá nhỏ theo nghĩa đen 100% luôn. Thứ hai, kỹ năng làm chuyện đấy kém quá.
Video đang HOT
Vế thứ nhất thì khỏi phải nói rồi. So với đàn ông châu Âu, châu Mỹ, châu Phi, đàn ông châu Á trong đó Việt Nam chúng ta có “biểu tượng nam tính” quá khiêm tốn. Điều này ai cũng biết, không phải bàn cãi nhiều.
Tôi đã từng đọc một bài báo mạng phỏng vấn cô gái gọi hạng sang. Và em ấy bảo rằng “70% đàn ông Việt yếu sinh lý”. Em ấy bảo các quý ông cứ chém gió về sex thế thôi chứ chả làm ăn được gì. Vì vậy nghề của em ấy rất nhàn, rất sướng, chẳng phải làm gì mà tiền về đầy tay.
Đọc xong bài báo ấy, nhìn lại hai cuộc hôn nhân của mình, tôi thấy sao mà chuẩn thế. Cả hai lão chồng của tôi đều “tí hon” cả về bề ngang và bề dọc. Nếu như các anh Tây là đại bàng mạnh mẽ thì các anh Việt chắc chỉ là chim sẻ, chim cút bé nhỏ. Người ta bay vạn dặm vẫn còn khỏe khoắn bừng bừng, còn đây các bố mới bay được vài phút thì ngủm củ tẻo, thở không ra hơi.
Dở một cái là nhiều ông lại thích xem phim đen và rủ rê vợ xem cùng. Thử hỏi sau khi nhìn thấy “đại bàng” của các anh Tây trong phim tung cánh, ai mà muốn dây với “chim sẻ” của mấy bố Việt?
Người chồng thứ nhất của tôi chính là điển hình của mẫu này. Hắn đã yếu còn bệnh hoạn, lệch lạc sinh lý. Thích xem phim sex và làm theo, nhưng không tới được vì yếu kém, chưa đến chợ đã hết tiền.
Vốn bản thân có đã ít ỏi thì chớ, các ông còn không thèm bù đắp thêm bằng kỹ năng. Đằng này, ông nào cũng chỉ biết hùng hục cho sướng cái thân, rồi mặc kệ vợ. Do đó, rất nhiều chị em phải lâm vào hoàn cảnh phải giả vờ thỏa mãn cho chồng vui, chứ chẳng cảm nhận được cảm giác sung sướng, lên đỉnh gì sất.
Vì nhiều lý do không hợp, tôi ly dị ông chồng đầu. Được hơn một năm thì có người mai mối tôi lấy tấm chồng thứ hai. Bố này yếu đủ mọi đường, nếu không muốn nói là nhàm chán, vô vị.
Vợ mà có tí hoang dại trong sex là không chịu, quy chụp là vợ hư, chẳng ngoan hiền. Lão chỉ cho phép “yêu” cùng chồng trong tư thế truyền thống, bó hẹp phạm vi trên chiếc giường ở phòng ngủ. Chỉ cần tôi diễn tập tư thế khác lạ, muốn đổi mới tư thế hay gợi ý đổi địa điểm để “đổi gió” chuyện ấy là y như rằng bị lão quy vào loại đàn bà hư hỏng.
Hồi mới về, tôi cứ nghĩ là cố gắng chiều chồng, giúp chồng được thoải mái thì cuộc sống hôn nhân sẽ hạnh phúc hơn. Tôi rủ lão đổi mới, “oral sex”, yêu trong bếp, trong nhà tắm. Nhưng lão giãy nảy không chịu, còn ầm ĩ lên chửi và bảo tôi “Không biết cô và thằng chồng cũ cô bệnh hoạn thế nào. Nhưng về với tôi rồi cô bỏ bớt cái tính dâm loạn đó đi”.
Ừ thì chồng không thích, tôi cũng chẳng ép. Nhưng có mấy lần, thấy lão không lên được, làm được chút thì thở hồng hộc, tôi đề nghị đổi ca, để tôi lên trên cho chồng đỡ mệt. Tôi có ý tốt như vậy mà lão cũng khó chịu, tức tối, bực dọc chửi vợ “Cô coi thường tôi à?” rồi thì “Đàn bà đâu mà dâm đãng, lăng loàn,…”
Đã sinh lý yếu mà tính lão sĩ hão lại cao. Lão bị bệnh yếu tinh trùng nên 3 năm kết hôn, hai vợ chồng tôi mãi không đẻ con được.
Kết hôn 3 năm không có con cái, cả chồng và nhà chồng đều quay sang xỉa xói, chửi tôi điếc. Tôi đi khám đủ kiểu, từ Đông đến Tây người ta đều nói tôi hoàn toàn khỏe mạnh, bình thường, lỗi chắc chắn là ở phía chồng.
Nhưng chồng tôi và gia đình chồng vẫn tinh vi, khăng khăng là lỗi của tôi và còn đòi đi gái, lập phòng nhì, lấy vợ hai để kiếm đứa con. Tôi để cho đi thoải mái, đi vô tư xem có kiếm được mụn con nào về không. Đi chán chê rồi vẫn không đẻ được, chồng tôi mới chịu đi khám. Kết quả y như rằng lão bị hiếm muộn.
Thế rồi lão sinh ra bất cần. Bác sĩ đưa phương pháp chữa trị, cho uống thuốc rồi bảo yêu theo lịch nhưng chỉ được một thời gian là chán vì kết quả không ra sao. Cuối cùng, lão bỏ bê, không chịu chữa trị gì nữa.
Những ngày sau đó là địa ngục với tôi vì lão ra sức giữ vợ, sợ vợ cặp bồ, ghen tuông đủ kiểu. Ban đầu tôi thông cảm, cũng thương thương vì chồng “yếu” sinh ra tâm lý bất ổn định, cũng muốn dùng tình cảm để động viên chồng. Nhưng lão ngày càng khùng điên, dở chứng. Hết chịu nổi tôi đành ly hôn.
Còn nhiều lắm những câu chuyện, bằng chứng đàn ông Việt đã yếu kém còn bệnh hoạn mà tôi đã gặp, đã biết. Nhưng kể ra thì có hết cả ngày.
Vì trót dây vào hai đời chồng Việt mà giờ tôi cạch, sợ đến già. Tôi có cặp thêm với một người đàn ông nữa nhưng cũng nhanh chóng tách ra vì không chịu nổi.
Hiện, tôi sống một mình, rất thoải mái, tự do, vui vẻ. Chẳng bị ai bó buộc, chẳng phải hầu hạ phục dịch ai. Nói thật, phụ nữ sống một mình cũng hơi “đói” sex nhưng thà như vậy còn hơn phải chịu cảnh sex nửa vời, rồi phải vờ vịt như là sướng lắm để làm vừa lòng chồng. Nói chung giờ thấy ai chê bai đàn ông Việt, tôi thấy là lẽ đương nhiên.
Theo VNE
Sợ vợ là đức tính quí báu
Sợ vợ là đức tính quí báu vô cùng hiếm hoi còn sót lại trên một số cá thể 'động vật bậc cao' (không hề hiếm hoi) tại Việt Nam mà các bà, các chị vẫn âu yếm gọi là "đức ông xã nhà em".
Giang hồ đồn rằng, xuất thân của nghĩa cử cao đẹp này vốn bắt nguồn từ câu sấm "Sợ vợ sống lâu, đội vợ lên đầu trường sinh bất lão". Mà cánh "Râu hùm hàm én mày ngài/Vai năm tấc rộng thân mười thước cao" thì hầu hết đều sợ chết. Theo Bách Khoa Toàn Thư Về Những Cái Chết Bất Thường thì cá thể không sợ chết mang dương vật người cuối cùng được tìm thấy đã chết đứng cách đây gần năm trăm năm vì lỡ đem lòng yêu một gái lầu xanh cao số có tên Thuý Kiều.
Căn nguyên của đức tính sợ vợ vẫn còn là một vấn đề gây nhiều tranh cãi, nhưng gần đây giới chuyên môn của Viện Nghiên Cứu Tiềm Năng Trảm Phong* đã đưa ra những luận cứ rất thuyết phục rằng "Nguyên nhân của đức tính sợ vợ là xuất phát từ lòng kính trọng". Đa phần ban đầu là yêu thương vợ, rồi nể vợ, rồi chuyển sang trạng thái kính trọng vợ lúc nào không hay. Còn người vợ, ban đầu là đón nhận những tình cảm yêu thương đó, nâng niu và thích thú với nó. Lâu dần nhàm chán nên tìm cảm giác mới lạ bằng cách hành hạ đủ điều, ngày một quái ác hơn và rồi vô tình phát hiện ra rằng chẳng có gì thú vị bằng việc chuyển hẳn lên đầu chồng ngồi. Còn lại một số ít cá thể không bắt nguồn từ việc kính trọng vợ, mà là kính trọng tiền bạc, thế lực của vợ hoặc của gia đình vợ. Những cá thể này mới thực sự là những nhân tài thông suốt đạo "Lùi một bước trời cao đất rộng...".
Sợ vợ, biểu hiện lâm sàng là thỏ thẻ, khúm núm khi đi cùng bề trên của vợ, chu đáo, tươm tất, hớn hở khi đi cạnh vợ. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy phảng phất đôi nét bất mãn ê chề ở đâu đó trong giọng nói tiếng cười. Và một điều nữa rất dễ nhận ra ở những người sợ vợ là cảm giác hồn nhiên, yêu đời đến bay bổng, thoát tục khi khi xung quanh không có một thành viên nào liên quan đến vợ và không ai lỡ mồm phạm huý nhắc đến tên của một trong những thành viên đó.
Sợ vợ, biểu hiện lâm sàng là thỏ thẻ, khúm núm khi đi cùng bề trên của vợ, chu đáo, tươm tất, hớn hở khi đi cạnh vợ. (ảnh minh họa)
Sợ vợ có trăm ngàn kiểu sợ. Có người ngồi ghế Chủ tịch hội đồng quản trị một tổng công ty mà mỗi lần đưa ra quyết sách đều phải ngấm ngầm nhắn tin hỏi ý kiến vợ. Có người sợ đến mức đi mua nước hoa tặng bồ cũng quen tay bấm máy xin ý kiến vợ. Tuy nhiên những thành quả tích cực mà đức tính sợ vợ đưa lại là nhiều không kể xiết.
Cho đến nay, chưa có trường hợp nào tử vong do sợ vợ được chính thức công nhận. Nếu có thì có thể do gia đình các nữ anh hùng luôn luôn biết cách khiêm tốn không muốn nhận sự vinh danh, còn người chết lại không biết cách lên tiếng. Bên cạnh đó lại có rất nhiều trường hợp thoát cờ bạc, thoát ngu dại, thoát nghèo, thoát chết... nhờ sợ vợ.
Ngoài ra cũng nhờ sợ vợ mà đàn ông có thể làm được những kỳ tích chỉ có thể có được trong trí tưởng tượng hay trong những câu chuyện tiếu lâm như trường hợp của bạn tôi...
***
Bạn tôi đẹp trai, tài giỏi, kiếm tiền hay! Thời còn độc thân thì bạn tôi là mẫu hình lý tưởng cho biết bao cô nàng theo đuổi và cũng là mẫu bạn mơ ước cho lũ đàn ông hay bù khú như chúng tôi. Vì bạn tôi rủ lúc nào cũng được, đi đâu cũng đi và còn hay trả tiền nữa.
Nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có tội tình gì. Có chăng chỉ tội lấy phải một cô vợ giáo viên quá trẻ, quá xinh. Vì cô quá trẻ, quá xinh nên bạn tôi hay chiều chuộng, lâu dần thành kính, thành sợ như các nhà chuyên môn Viện Trảm Phong đã nói trên. Mà một khi một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất đã đắc đạo sợ vợ thì việc đầu tiên là anh ta sẽ dần xoá sổ toàn bộ quyền tham gia bù khú với lũ bạn thân. Đơn giản đó là thứ vợ anh ta hoàn toàn không thích.
Cũng đúng thôi, lũ bạn bù khú luôn là lũ bạn rất thân. Mà đã rất thân thì có thể làm được với nhau nhiều thứ lắm. Toàn những thứ các cô vợ không thích! Bạn không thể đi hát karraoke ôm, đi masage, đi đánh bài, đánh bi-a thâu đêm suốt sáng, hay đi XYZ với một đối tác mới quen, một người biết sơ được, nhưng với bạn thân thì rất dễ. Bạn cũng không thể góp ý với một người quen sơ về việc sợ vợ của họ được, nhưng với lũ bạn thân thì đó là điều thương xuyên xảy ra.
Bạn tôi cũng không nằm ngoài quy luật đó. Trước đây bạn tôi luôn là người hăng hái tham gia đến cùng các trò vui cùng chúng tôi. Nhưng từ ngày đắc đạo thì hoạ hoằn lắm chúng tôi mới được diện kiến anh ta. Mà thường là có cô vợ đáng kính kia tháp tùng. Hôm nào mà được sổ lồng, vợ không đi cùng thì bạn tôi vui lắm. Cười nói hể hả, chém vung tí mẹt cả lên. Tuy nhiên niềm vui của bạn tôi thường không được lâu, vì trước sau gì thì đề tài chính của bữa nhậu còn lại cũng sẽ xoay về việc kính vợ của anh.
Hàng loạt lời hỏi han ân cần, lời khuyên rất đỗi chân thành sẽ được tuôn ra từ những cái mồm ngậm đầy dao găm và phả đầy hơi men kiểu như: "À ông ơi, hôm nay ông đi kiểm tra công trình nào đấy? Để lỡ "mẹ ông" hỏi tôi còn biết mà trả lời", "Này, ông uống ít thôi, tí về "mẹ ông" ngửi mồm lại không cho bú tí bây giờ", "Ông ơi, tôi thấy thằng nào sợ vợ cũng đều giàu như ông cả. Ông có bí quyết gì để sợ vợ được bày cho tôi với. Tôi nghèo quá ông ạ", "Bộ văn hoá đang trình Unesco xin công nhận "Đức tính sợ vợ" là di sản văn hoá phi vật thể của Việt Nam. Cả hội chỉ có ông là thằng có khả năng. Ông ráng phát huy để bọn tôi được nở mày nở mặt"...
Nếu chỉ có thế thì cũng chẳng có tội tình gì. Có chăng chỉ tội lấy phải một cô vợ giáo viên quá trẻ, quá xinh. (ảnh minh họa)
Rồi khi đã ngà ngà, bạn tôi bắt đầu bốc, bắt đầu cảm thấy vợ mình không đáng kính như mình vẫn thường nghĩ, và bắt đầu thấy có lỗi với chúng tôi thì chúng tôi bắt đầu xui. Phần lớn là xui dại, nhưng bạn tôi lại thấy chí lý. Chúng tôi nói rằng "Ôi, cái con cọp nhà ông nó bé tí như con mèo, có gì đâu mà ông sợ thế nhỉ. Không tin ông về thử mắng cho nó một trận mà xem. Chả cụp đuôi chạy mất dép ngay...".
Bạn tôi oai hùng gật gù...
Thế là cả bọn cùng vui, cùng hỉ hả uống trong cái hừng hực khí thế sẽ mắng cọp của bạn tôi. Chỉ có điều sau khi tàn cuộc, trên đường về nhà thì bạn tôi thường sơ suất đánh rơi hết dũng khí (cũng có thể do lái xe làm tỉnh rượu) cho nên lúc con cọp mở cửa với ánh mắt đằng đằng sát khí thì bạn tôi mới rụng rời chân tay và bàng hoàng nhận ra rằng con cọp đáng kính của mình to gấp đôi con khủng long bạo chúa chứ không phải nhỏ như con mèo trong lời mấy thằng bạn mất dạy mớm lúc tối...
Nhiều lần như vậy quá nên chúng tôi mới nghĩ ra một kế. Một lần ngồi nhậu, cả bọn chuốc cho bạn tôi say rồi một thằng trịnh trọng như một triết gia phân tích thế này: "Đàn bà là chúa hay tiếc của. Tao biết một thằng trước còn sợ vợ gấp tỷ lần mày. Nhưng sau hễ vợ nó quá đáng là nó đập một thứ gì đó trong nhà. Lúc thì tivi, lúc thì lò vi sóng, lúc thì nồi cơm điện. Thế là vợ nó tự nhiên sợ nó, đến bây giờ về nhà nó oai như cóc. Mắng vợ như hát hay. Tao biết mày không dám mắng vợ, không dám chửi, đánh lại càng không dám. Nhưng đập đồ thì dễ như chơi, thằng hèn nào chả làm được..."
Cả bọn phụ hoạ, mắm muối vào thêm...
Bạn tôi mừng như Lưu Bị mời được Khổng Minh. Uống một mạch mấy cốc cảm ơn nhà triết gia kia và hứa sẽ y kế thi hành.
Bẵng đi một thời gian vài tuần, mỗi đứa một việc chưa có dịp tụ tập. Trưa hôm nọ lúc đi ngang siêu thị điện máy trên đường Phố Huế, giữa cái nắng gần 40 độ C tôi thấy bạn tôi mặt thất thần, đầu tóc rối bời, chân đất, quần ống cao ống thấp, tay cầm hai tờ 500.000, thất thểu bước vào hỏi mua nồi cơm điện.
Hoá ra sau mấy tuần hun đúc ý chí, ngày hôm qua bạn tôi quyết tâm thi hành kế sách đập đồ. Nhân tiện vợ nói hơi quá đáng, bạn tôi nhìn trước nhìn sau và tìm một thứ ít tiền để đập là cái nồi cơm điện. Cô vợ sững lại vì quá ngạc nhiên. Nhưng vốn dòng dõi Trưng Vương nữ kiệt, cô mở tủ lạnh, tay trái vớ lấy chai nước mát, cẩn thận đóng cửa tủ rồi xuống tấn, tụ khí đan điền, vận khoảng chừng 8 thành công lực ra cánh tay phải khẳng khiu vẫn hay cầm bút viết bảng và giảng "Mai cốt cách, tuyết tinh thần/Mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười..." cho lũ trẻ nghe... Rồi...
Ầm!
Kẻ vô sự biệt danh TOSHIBA 250 lít nằm quằn quại dưới sàn nhà với nội thương trầm trọng... Cô vợ bình tĩnh điều tức, thu thế, nhoẻn miệng cười rất duyên, uyển chuyển lướt mình qua phòng khách bật tivi, hạ hoả bằng vài ngụm nước mát và không quên an ủi anh chồng đang đứng há hốc mồm, đũng quần ướt sũng, mặt xám nghoét cắt không ra giọt máu một câu cực cool "Yên tâm, bố con anh muốn được ăn thì liệu hồn ra mua lấy cái nồi cơm mới!".
Theo VNE
Vợ mắng vì chồng quá bị 'yếu kém' Tôi xuất tinh sớm nên mỗi khi quan hệ vợ tôi rất khó chịu, tức tối. Tôi phải làm sao? Tôi năm nay 48 tuổi, đã lấy vợ 18 năm và đã có 2 cô con gái. Tôi muốn nhờ chuyên mục giải thích giúp tôi một chuyện. Trước khi lấy vợ tôi cũng từng quen với 4-5 cô gái và chúng tôi...