Chuyện vợ chồng 8x Việt Mỹ của tôi
Đàn ông Việt cũng có những điểm tốt mà đàn ông phương Tây không có, nên khó mà biết được liệu rằng, lấy anh người yêu đầu tiên kia, em có hạnh phúc hơn lấy anh chồng Mỹ bây giờ không.
Năm nay em 26 tuổi, còn chồng em người Mỹ, 32 tuổi, là kỹ sư phần mềm. Hiện vợ chồng em đang sống ở thành phố Loveland, bang Colorado và đang chờ đón bé con đầu lòng sắp ra đời vào tháng 8 này. Em có đọc nhiều bài chia sẻ trên Eva tám, có những bài về cuộc sống gia đình, chuyện ngoại tình hay chuyện lấy chồng tây, qua đây em cũng xin chia sẻ câu chuyện thật của mình để mọi người có thêm cái nhìn nào đó về một cặp vợ chồng 8x Việt – Mỹ lần đầu kết hôn.
Trước khi quyết định bỏ lại gia đình, bạn bè sự nghiệp để theo anh, em cũng đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, đau khổ. Gia đình nhà ngoại kịch liệt phản đối chuyện của bọn em. Phần vì em là con một, bố mẹ sớm ly hôn chỉ có mình mẹ nuôi nấng chăm sóc em, phần vì lo cho sức khỏe của em, phần nữa em lại đang có công việc rất tốt trong văn phòng một đại sứ quán tại Hà Nội. Mẹ em nhiều lần thẳng tay cho em mấy cái bạt tai xây xẩm mặt mày, hay những bài tâm lý chữ hiếu chữ tình, ngọt nhạt có, căng thẳng có, chiến tranh nóng, lạnh, viện trợ tâm lý từ họ hàng, không thiếu biện pháp gì mà mẹ em chưa áp dụng. Cuối cùng, theo tiếng gọi của tình yêu, em đã phải đi đường vòng, cố gắng xin được một suất học bổng đi New Zealand, và sau đó thì bỏ để sang Mỹ định cư cùng chồng.
Đôi khi nghĩ lại, em thấy mình quả thật gan to bằng trời mới có đủ nghị lực để đi được đến ngày hôm nay. Những đêm thức đến 2,3 giờ sáng viết bài luận, ôn tiếng anh, luyện phỏng vấn, rồi hôm sau 8g lại dậy đi làm. Thất bại nối tiếp thất bại nhưng quả thật ông trời không phụ lòng người. Cuối cùng em cũng xin được một xuất học bổng 100% tiền học ở trường Waikato. Gia đình em quyết định hỗ trợ tiền máy bay và một năm đầu sinh hoạt phí cho em đi học.
Đôi khi nghĩ lại, em thấy mình quả thật gan to bằng trời mới có đủ nghị lực để đi được đến ngày hôm nay. (ảnh minh họa)
Mặc dù đã có gần 3 năm yêu thương tìm hiểu trước khi quyết định nên duyên chồng vợ cũng như trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng lấy nhau rồi, anh chồng Mỹ nhiều phen khiến em uất ức không nói lên lời. Đỉnh điểm có lần em đã thu xếp quần áo đòi về Việt Nam. Phải công nhận là dù tây hay ta thì đàn ông không thể nào tự động đọc được suy nghĩ của người phụ nữ. Bài học này em đã ngấm từ những lần chiến tranh nổ ra. Ví dụ, nếu em muốn anh lau bát trong khi anh đang đọc báo, tốt nhất là em nên nói thẳng ra thay vì chờ đợi anh sẽ buông tờ báo tự động chạy ra giúp. Hay nếu đi chơi đâu anh có ngồiquá lâu, thì bọn em sẽ có mật ngữ ra hiệu cho nhau. Nói chung toàn những việc nhỏ nhặt nhưng nếu không nói rõ ngay từ đầu thì đàn ông khó mà tinh tế để hiểu được.
Một điểm mà em rất không bằng lòng là việc anh sử dụng “bad language”, có lần cãi nhau rất lớn, anh đã không kiềm chế mà hét lớn câu nói không tế nhị với em, giống như câu chửi bậy ở mình đó. Trời ơi, em khóc hết nước mắt, kiên quyết đòi về vì không thể chấp nhận bị xúc phạm như vậy. Bố chồng em biết chuyện, hôm sau gọi chồng em ra ngoài nói cho một bài, rồi ông động viên em suy nghĩ cho kỹ.
Video đang HOT
Em với chồng ngồi lại, anh nói với em, chuyện chửi thề ở đây không phải là quá kinh khủng như trong văn hóa Việt. Khi nóng giận lên, đàn ông hay đàn bà cũng có thể văng ra mấy lời đó như anh và bạn gái cũ đã từng ném vào mặt nhau những lời khó nghe như vậy nhưng sau khi bình tĩnh cả hai đều xin lỗi nhau và không coi nó quá nghiêm trọng. Em cũng giải thích cho anh văn hóa của người Việt Nam và thỏa thuận em không chấp nhận nếu việc này xảy ra một lần nữa.
Tuy nhiên, em không thể phủ nhận chồng tây rất chịu khó bày tỏ tình cảm với vợ kể cả trước đám đông. Chồng em có thói quen nắm chặt tay vợ mỗi khi xuống xe, tối đi ngủ dù vợ đã ngủ mà quên không chúc chồng ngủ ngon anh vẫn hôn em và nói &’good night love, love you’. Ngay cả trước mặt bố mẹ chồng, anh vẫn hay nắm tay, hôn trán rồi nói yêu em mà không có chút gì e ngại. Điều này, với người yêu đầu tiên người Việt thì em hoàn toàn không thấy.
Có một câu quen thuộc mọi người vẫn hay nói, Tây hay Ta, đâu cũng có đàn ông tốt và chưa tốt, tốt rồi thì mình gắng giúp họ duy trì mà chưa tốt thì như chồng em nói, người vợ hãy bao dung và giúp đỡ chồng, cùng học ở nhau để trở nên tốt hơn. (ảnh minh họa)
Em đọc bài thấy nhiều chị nói về khoản kinh tế chồng tây rất rạch ròi, cái gì cũng chia đôi hoặc không để vợ quản lý tiền, cái này thì em thấy không đúng với vợ chồng em. Trước khi qua Mỹ, em đi làm tiền lương khá cao nên cũng có để dành được một chút mang theo. Nói là to với người Việt mình chứ thực ra cũng chỉ bằng hơn nửa tháng lương của chồng em. Ngày đầu tiên, em mở vali lấy hết tiền đưa cho chồng (lúc đó chồng em mới nghỉ việc để mở công ty riêng, hàng tháng hai vợ chồng có vỏn vẹn gần 2000 đô để chi tiêu và trả tiền nhà), anh ấy rất ngạc nhiên không nhận, nói em cất đi làm tiền riêng. Em nhất định không cầm, nói tiền của em mang sang anh cất đi lo chi tiêu cần thiết.
Ngay hôm sau, anh đưa em ra ngân hàng, nói họ thêm tên của em vào tài khoản của anh, nhưng lúc đó em chưa có số bảo hiểm xã hội hay giấy tờ gì trên đất Mỹ nên ngân hàng nói không làm được và khuyên anh nên mở một thẻ mới đứng tên cả hai bọn em. Em giữ thẻ này, hàng tháng anh bỏ vào đó gần 1000 đô để em chi tiêu, không hề kiểm tra xem em tiêu pha những gì, mua gì cho ai. Về sau này khi cuộc sống của bọn em khá hơn, mỗi tháng anh bỏ vào đó 2000 đô, và dặn em thỉnh thoảng mua gì cho bản thân.
Dù hiện giờ đang mang thai, không đi làm, lại rất khái tính, nhưng chồng luôn cố gắng khiến em không có cảm giác mình ăn bám. Hàng tháng, anh đưa em đi chợ người Việt, cách nơi chúng em sống khoảng hơn 1 giờ lái xe. Lúc nào trước khi vào cửa hàng, anh cũng nói em, cứ mua những gì em cần (mặc dù có lúc chúng em chẳng có nổi 500 đô trong tài khoản).
Có một câu quen thuộc mọi người vẫn hay nói, Tây hay Ta, đâu cũng có đàn ông tốt và chưa tốt, tốt rồi thì mình gắng giúp họ duy trì mà chưa tốt thì như chồng em nói, người vợ hãy bao dung và giúp đỡ chồng, cùng học ở nhau để trở nên tốt hơn. Em cũng từng có người yêu Việt Nam, chỉ là có duyên gặp nhau mà không nên duyên chồng vợ. Đàn ông Việt cũng có những điểm tốt mà đàn ông phương Tây không có nên khó mà biết được liệu rằng lấy anh người yêu đầu tiên kia em có hạnh phúc hơn lấy anh chồng Mỹ bây giờ không. Chỉ biết là em đã yêu và lấy người mình yêu, không có chút gì hối hận vì con đường mình đã chọn.
Nên chồng Tây và chồng ta cũng vậy, phải hiểu và chia sẻ với nhau, đó mới mang lại hạnh phúc được. Với người ở hai dân tộc khác nhau thì nên tìm hiểu văn hóa ứng xử của nhau, như thế sẽ dễ dàng cho cuộc sống gia đình. Ở đâu cũng có người này, người kia. Nên tốt nhất, hãy đi theo tiếng gọi con tim, tình yêu, chứ không nên phân biệt đàn ông Việt và đàn ông ngoại quốc.
Theo VNE
Lấy chồng tây, tôi sướng một đời
Tôi chưa từng nghĩ, có ngày mình lại được xuất ngoại, được trở thành vợ của một anh chàng trai Tây đẹp trai, phong độ, giàu có.
Ngày nhỏ, tôi có mơ ước trở thành hướng dân viên du lịch nên khi lớn lên, tôi quyết tâm phải thi vào ngành du lịch hoặc là ngoại ngữ, thế mới có cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài. Ngày mới lớn, tôi đi xem bói, thầy bói phán tôi có tướng xuất ngoại, tôi không tin. Vì ngày đó, một đứa con gái chân ướt chân ráo như tôi, gia đình quê mùa, xuất thân nhà quê nông dân thì mơ gì tới việc xuất ngoại. Có mà mơ cũng không dám mơ. Bọn bạn toàn đùa tôi rằng, chắc xuất Lào, xuất Campuchia.
Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên tôi nhất định theo học nghề ngoại ngữ và học thêm chuyên ngành du lịch, để làm hướng dẫn viên du lịch. Và cuối cùng, nhờ sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, tôi trở thành hướng dẫn viên du lịch thật sự. Vì có đam mê và mơ ước từ nhỏ nên tôi làm việc rất chăm chỉ, được khen ngợi nhiều.
Có công việc rồi, có thu nhập rồi, tôi chỉ mơ ước kiếm được một anh chàng yêu mình và mình cũng yêu thương để lấy làm chồng. Nhưng mối tình đầu tan vỡ đã khiến tôi mất hết niềm tin vào cuộc sống và tình yêu. Nhất là khi tôi đã hiến dâng cho người đàn ông ấy. Anh ta hứa hẹn lấy tôi, vậy mà đùng một cái anh ta bỏ đi lấy vợ. Tôi có khóc lóc hỏi han vì sao thì anh ta nói, đàn ông không bao giờ thíchphụ nữ làm hướng dẫn viên du lịch. Vì mối quan hệ của họ phức tạp và hộ phải đi nhiều nơi, phải công tác suốt, không thể lo chu toàn cho gia đình. Nghĩ lại, anh ta nói cũng không sai. Con trai Việt mình là vậy, họ luôn lấy vợ về để phục vụ chồng, chứ không phải là làm việc kiếm tiền hay làm công việc mà vợ họ yêu thích.
Từ đó, tôi chẳng màng tới chuyện chồng con. Chỉ thực hiện đam mê của mình, chỉ đi làm, kiếm tiền và cố gắng phấn đấu vì bản thân. Chỉ cho tới ngày tôi gặp được chàng trai nước ngoài ấy, tôi mới thực sự rung động. Anh ta là người Mỹ, cũng là người quen của chị họ tôi trong chuyến đi tour du lịch. Chị tôi có giới thiệu và chúng tôi cũng quen nhau. Nói chuyện vui vẻ vì cả hai có quen biết sơ sơ, tôi cảm thấy anh ta cũng rất gần gũi.
Bây giờ thì tôi đã tin lời thầy bói là tôi được xuất ngoại, quả thặt chẳng sai chút nào. Cám ơn ông trời vì đã cho tôi gặp anh. (ảnh minh họa)
Nói thêm rằng, tôi có vẻ ngoài rất bắt mắt và được nhiều người để ý. Đó là lý do tôi xin việc làm hướng dẫn viên không khó, công việc đòi hỏi người có ngoại hình. Tôi được anh ta chú ý, lại được chị tôi giới thiệu nhiều nên anh ta rất quý mến tôi. Anh ta cũng làm việc ở Việt Nam nên hàng tháng sang một lần. Vì thế, tôi có cơ hội gặp, giao lưu với anh ta nhiều hơn. Ở nước bạn, anh ta ít biết ai, ít có người nói chuyện và hiểu ngôn ngữ lại thân thiết với anh ta, nên tôi là điểm tựa, là chỗ dựa, và là người bạn mỗi khi anh ta cần ai đó nói chuyện, cà phê.
Lâu dần, tôi trở thành cô hướng dẫn viên du lịch của anh ta từ bao giờ không biết. anh ta đi đâu là có tôi đi cùng nếu tôi rảnh rỗi. Anh ta luôn đòi đi du lịch cùng tôi nếu như tôi có theo đoàn, và khi đó anh ta cũng nhập vào đoàn. Anh ta là người rất giỏi lại giàu có, hơn tôi gần 10 tuổi. Tuy vậy, tôi không cho đó là vấn đề quan trọng. Chúng tôi hợp nhau.
Với người nước ngoài mà nói, họ rất nhanh có tình cảm và khi có tình cảm, họ cực kì chủ động. Anh ta chủ động ngỏ lời yêu tôi. Tôi cũng cảm mến người đàn ông đó nhưng tôi do dự là chuyện không còn trong trắng. Khi tôi nói điều này ra, kể câu chuyện của mình và nỗi lo của mình, anh ta đã cười. Anh ta bảo, đàn ông nước anh không quan trọng chuyện đó, con gái lớn là phải như vậy. Chỉ ở mình, đàn ông mới hay quan niệm trinh tiết là thứ đánh giá phẩm hạnh con người.
Tôi như &'chết đuối tìm được cọc', tôi bám vào anh vội vã và chân thành. Và tôi đã yêu người đàn ông đó. Bây giờ thì tôi đã sinh cho anh một đứa con trai kháu khỉnh, con lai tây nhìn thật thích. Tôi sang nước anh sống cùng anh, thi thoảng có về quê hương thăm Việt Nam. Có lẽ, số tôi may mắn vì lấy được người chồng tốt, và tôi cũng quá may khi gặp được anh. Cái nghề đã khiến tôi có một mái ấm hạnh phúc. Một người chồng không bận tâm tới quá khứ của tôi, người chồng có thể để tôi làm những gì tôi thích, người chồng biết san sẻ với vợ. Tôi không nghĩ đàn ông ngoại quốc lại hay như vậy, đúng là thế.
Bây giờ thì tôi đã tin lời thầy bói là tôi được xuất ngoại, quả thặt chẳng sai chút nào. Cám ơn ông trời vì đã cho tôi gặp anh. Nếu có thể, các bạn cũng nên mở lòng, đón nhận bất cứ người đàn ông nào yêu và không bận tâm quá khứ của bạn, kể cả là đàn ông ngoại quốc.
Theo VNE
Chán chồng Việt, tôi đi xin con trai Tây Quyết định ly hôn vì chán ngấy thói gia trưởng của chồng Việt, tôi quyết định đi xin con trai Tây và làm mẹ đơn thân. Năm 28 tuổi, tôi kết hôn người đàn ông hơn tôi 12 tuổi. Những tưởng, cuộc sống hôn nhân sẽ là những ngày tháng hạnh phúc vì cả hai đều đã có đủ sự chín chắn, trách...