Cưới nhau 6 năm chẳng bao giờ vợ đòi về ngoại ăn Tết, biết lý do mà tôi sững sờ
Vợ kể xong thì đã rơm rớm nước mắt muốn khóc mà tôi thương cô ấy quá.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 6 năm, có hai mặt con. Mỗi dịp Tết nhất gia đình người ta phải đau đầu chuyện ăn Tết nhà nội hay nhà ngoại thì riêng gia đình tôi khác biệt. Vợ tôi chẳng bao giờ đòi về ngoại ăn Tết cả.
Mỗi năm tôi đều trưng cầu ý kiến vợ, cô ấy luôn đáp rằng về ông bà nội ăn Tết. Ban đầu tôi nghĩ vợ thương chồng, không muốn tôi khó xử vì tôi là con trai duy nhất. Nhưng cả 6 năm trời đều như vậy thì tôi bắt đầu thấy khó hiểu.
Bố mẹ vợ chỉ sinh được 2 cô con gái, vợ tôi là út. Hiện tại ông bà đang ở với vợ chồng con gái cả và con rể. Đáng lý ra vợ tôi phải rất mong ngóng được về nhà đoàn tụ với bố mẹ và chị gái chứ nhỉ?
Năm nay tôi vẫn hỏi vợ có về ngoại ăn Tết không, cô ấy tiếp tục lắc đầu. Tôi hỏi thẳng luôn tại sao lại như vậy, cô ấy có điều gì giấu tôi chăng? Vợ im lặng một lát rồi thở dài thườn thượt: “Em về ngoại cũng có được hoan nghênh, chào đón đâu, vậy thì về làm gì? Về ông bà nội còn vui hơn nhiều”.
Video đang HOT
Vợ kể xong thì đã rơm rớm nước mắt muốn khóc mà tôi thương cô ấy quá. Ảnh minh họa.
Rồi vợ kể từ khi chị gái lấy chồng và anh rể đến ở rể thì cô ấy ít về thăm nhà hẳn. Chính chị gái vợ đã nói thẳng với em gái rằng vợ chồng họ sống với bố mẹ, sau này sẽ thừa hưởng toàn bộ nhà đất. Vợ tôi đã đi lấy chồng, làm dâu thì nên chăm lo nhà chồng, không cần phải về ngoại nhiều làm gì.
Nói đi nói lại cũng bởi anh rể và chị gái vợ lo cô ấy về tranh tài sản. Họ sợ vợ tôi về nhiều lại nịnh nọt bố mẹ rồi ông bà sẽ chia cho cô ấy một nửa đất đai.
Bố mẹ vợ biết chuyện nhưng cũng không nói năng gì khiến vợ tôi rất buồn và ấm ức. Có lẽ ông bà xác định sau này dựa vào vợ chồng con gái lớn và con rể nên mới để mặc như vậy.
Vợ kể xong thì đã rơm rớm nước mắt muốn khóc mà tôi thương cô ấy quá. Dù vợ nói không thích về nhưng chắc chắn trong lòng vẫn mong được về ngoại ăn Tết một lần. Tôi có thể làm gì để giúp vợ trong chuyện này?
Gửi con về quê tránh dịch, nó nói bậy những thứ mà vợ chồng tôi không thể tưởng tượng được, vậy mà mẹ chồng vẫn bênh khiến tôi tức ói máu
Vợ chồng tôi cưới nhau 5 năm nay, con trai đầu 4 tuổi, hiện tại tôi đang mang bầu đứa thứ 2 được 5 tháng. Chúng tôi sống và làm việc ở Hà Nội, 2 vợ chồng đều làm việc hành chính, sáng đi tối về. Chồng tôi thậm chí còn công việc nhiều còn phải làm cả thứ 7 và chủ nhật.
Đợt này tình hình dịch bệnh nghiêm trọng, nhà trường cho học sinh nghỉ học dài hạn, ở nhà không có ai trông nên chúng tôi quyết định cho cháu về quê với ông bà nội. Dù rất nhớ con nhưng đó là phương án duy nhất, an toàn nhất chúng tôi có thể chọn trong lúc này.
Ông bà nội thì cực kỳ quý cháu, thậm chí còn bảo cứ để cháu ở nhà ông bà trông cho, sau đi học ở quê không lên thành phố nữa cũng được. Ở nhà ông bà lo mọi chi phí từ sữa, quần áo đến đồ ăn cho cháu rất cẩn thận, bố mẹ không phải lo gửi tiền hay mua đồ gửi về.
Chỉ có điều con về quê không biết học ở đâu cái thói nghịch bẩn, đi chân đất, nói bậy leo lẻo không thể chấp nhận nổi. Ở cùng bố mẹ cháu ra ngoài là có thói quen đi dép, kể cả lúc chơi bóng cùng bạn ở hành lang chung cư. Cháu không bao giờ chơi bùn đất hay những đồ chơi bẩn, mỗi lần đi nhà bóng cháu không bao giờ chơi khu vực xúc cát vì sợ cát dính vào chân. Hay trước mỗi bữa ăn cháu thường tự giác đi rửa tay sạch sẽ mới ngồi vào bàn.
Vậy mà về quê mọi thói quen ấy đi đâu mất hết. Cháu vô tư đi chân đất chạy ra ngõ chơi cùng bạn, nói thì ông nội bênh: Đi chân đất cho khỏe khoắn, đàn ông mà suốt ngày giầy dép yếu đuối khác gì đàn bà.
Trước khi ăn không bao giờ rửa tay nữa, ăn xong ông nội còn vô tư vơ luôn cái khăn lau bàn để lau mồm cho cháu. Tôi phản ứng thì ông tắc miệng: Ối dào, ăn bẩn sống lâu.
Nhìn thằng bé mới về 1 thời gian mà mặt mũi lấm lem, đen nhẻm, cách ngày mới được tắm còn toàn rửa chân tay. Hôm nào lạnh lạnh tí là ông bà để cho vài ngày mới tắm, cháu chẳng biết gì còn lấy làm thích thú, cứ nghe nói không phải tắm là nhảy dựng lên vui mừng.
Vấn đề cực kỳ nghiêm trọng khác đó là con tôi học ở đâu kiểu nói tục, chửi bậy. Sau mỗi câu nói cháu thường đệm vào vài 3 từ láo toét, chắc cháu học được từ trẻ hàng xóm. Vấn đề là mẹ chồng tôi đồng tình với việc này. Bà bênh cháu bảo:
- Nó thế mới khôn, trên Thành phố khác nào thằng tồ tự kỷ đâu. Về đây thông minh, khỏe mạnh ra bao nhiêu.
Tôi không hiểu nổi mẹ chồng nghĩ gì mà nói thế, để trẻ nói láo là nó sẽ thông minh sao? Tôi cương quyết phản đối thì bà gọi điện cho chồng tôi than thở, trách móc tôi chê bà không biết dạy cháu.
Đỉnh điểm là bà bảo tôi:
- Mày chê tao không biết dạy cháu thì đưa nó về mà chăm, tao không trông cho nữa.
Bực mình thật, góp ý để mẹ con cùng dạy cháu tốt hơn, vậy mà bà quá cố chấp và bảo thủ. Chả nhẽ tôi lại nghỉ việc đưa con về chăm hoặc thuê osin về họ còn nghe theo lời mình. Mọi người cho tôi lời khuyên với.
Chồng yêu cầu phải "bao trọn gói" cho nhà nội mới được về ngoại đón Tết, vợ tuyệt nhiên không phản đối nhưng hỏi ngược lại 1 câu khiến anh "đứng hình" "Năm nay em bàn với chồng đưa vợ con về ngoại ăn Tết với bố mẹ em 1 năm cho ông bà vui. Từ ngày em lấy chồng chưa về đón Giao thừa với các cụ lần nào...", người vợ chia sẻ. Năm nào cũng thế, Tết đến xuân về khiến người ta xốn xang rạo rực thì cũng khiến nhiều gia đình...