Cuộc sống vốn dễ dàng, đừng làm nó phức tạp
“Khi tôi đã làm việc vất vả, tại sao cuộc sống vẫn khó khăn?” – người nông dân Jon Jandai ở một vùng quê Thái Lan tự hỏi, rồi đi tìm câu trả lời.
Đoạn video clip chia sẻ triết lý cuộc sống dễ dàng của Jon Jandai đã nhận được hơn 30.000 lượt xem và rất nhiều bình luận nhiều chiều trên Youtube.
Jon Jandai bắt đầu câu chuyện của mình bằng sự sẻ chia: “Có một điều tôi luôn muốn được nói với mọi người trong cuộc đời tôi là: Cuộc sống dễ dàng. Thật dễ dàng và vui vẻ”.
Hành trình nhìn nhận cuộc sống
Jon Jandai kể về hành trình nhìn nhận cuộc sống của mình: “Khi tôi còn nhỏ, mọi thứ rất vui vẻ và dễ dàng. Nhưng khi có tivi và nhiều người đến làng tôi hơn, họ nói rằng chúng tôi nghèo quá, các bạn phải theo đuổi sự thành công. Các bạn phải đến Bangkok để theo đuổi thành công. Nhưng khi tôi ở Bangkok, tôi cảm thấy cuộc sống dường như rất khó khăn, phức tạp. Bạn phải học và làm việc rất nhiều mới có thể thành công”.
Trong 7 năm, Jon Jandai làm việc ít nhất 8 tiếng mỗi ngày nhưng chỉ có thể ăn mì hay cơm chiên cho mỗi bữa và ở cùng với rất nhiều người trong một căn phòng nhỏ xíu, nóng nực. Câu hỏi “Khi tôi đã làm việc vất vả, tại sao cuộc sống vẫn khó khăn vậy?” đến với Jon Jandai.
Một trong những ngôi nhà của Jon Jandai.
Jon Jandai quyết định vào ĐH nhưng rồi nhận ra “không kiến thức nào ở ĐH có ích với tôi”. Thậm chí Jon Jandai còn cho rằng học càng nhiều càng làm mọi thứ bị hủy hoại nhiều hơn mà thôi.
Anh trở về vùng quê hiền hòa của mình và bắt đầu sống như ngày bé thơ, làm việc 2 tiếng/ngày và 2 tháng/năm. Mười tháng còn lại dành cho bản thân, cho sự thấu hiểu chính mình và những người xung quanh. “Tôi dành 1 tháng trồng lúa và 1 tháng thu hoạch, đào hai ao cá, chăm một mảnh vườn với 30 loại rau, củ… và nhận ra rằng thật dễ sống, tại sao tôi phải đi Bangkok?”.
Jon Jandai làm phép so sánh: Hai tháng mỗi năm, có thể nuôi bản thân và 6 người trong gia đình mình với 8 tiếng/ngày, 12 tháng/năm và không đủ sống. “Thật dễ dàng” – Jon Jandai kết luận.
Video đang HOT
Để minh chứng thêm cho sự dễ dàng trong cuộc sống của mình, Jon Jandai cho biết ban đầu anh cảm thấy vô vọng trong việc có một chốn dung thân cho “những người ít học như tôi” khi mà “những người đứng đầu lớp, có việc làm ổn định phải mất 30 năm để có một căn nhà”.
Nhưng khi bắt đầu xây dựng công trình bằng đất, Jon Jandai đã nhận ra mọi thứ không khó khăn đến vậy.
“Tôi dành 2 tiếng mỗi ngày, từ 5-7h sáng để làm. Ba tháng sau, tôi có một căn nhà. Một người bạn của tôi cũng dành ra ba tháng để có một căn nhà, nhưng anh ta mắc nợ 30 năm. Anh ta là người học giỏi nhất lớp”.
Từ trường hợp của mình, Jon Jandai đưa ra triết lý: “Vậy, “làm sao” không phải là vấn đề, mọi người đều có thể xây nhà. Bọn trẻ 13 tuổi tự làm gạch với nhau, chúng làm một căn nhà, sau một tháng, chúng có thư viện”.
Mua vì thích hay vì cần?
Xong chuyện lớn là nhà thì đến chuyện nhỏ hơn là quần áo. “Tôi để dành cả tháng để mua 2 cái quần jean. Mặc vào rồi xoay trái xoay phải trước gương, tôi đều thấy một người. Quần áo đắt tiền không thể thay đổi đời tôi. Tôi bắt đầu suy nghĩ, tại sao phải chạy theo thời trang? Bởi vì chạy cũng không bao giờ theo kịp. Vậy thì đừng chạy, cứ ở yên đây thôi. Dùng những thứ bạn có”.
Ngôi nhà của Jon Jandai.
Jon Jandai cho biết đã 20 năm nay anh không mua quần áo mà chỉ mặc đồ người khác để lại khi đến thăm làng hoặc khi thấy anh mặc quần áo cũ, họ cho anh. Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là quần áo mà “là điều gì đó về cuộc đời tôi”.
Điều Jon Jandai học được là khi mua thứ gì đó, anh sẽ nghĩ xem mình mua vì thích hay vì cần. Nếu chỉ vì thích là sai. Chính điều này đã làm anh thấy tự do hơn với bản thân mình.
Điều cuối cùng và cũng là quan trọng nhất, đó là sức khỏe. Có dễ dàng chăng? Ban đầu khi không có tiền, Jon Jandai rất lo lắng với ý nghĩ mình bị bệnh thì sao. Nhưng sau anh nhận ra bệnh tật là điều bình thường. Bệnh chính là thứ nhắc rằng ta đã làm gì đó sai lầm trong cuộc đời mình.
“Nên khi tôi bị bệnh, tôi phải dừng lại và trở lại là chính mình rồi nghĩ xem mình sai điều gì”. Và người đàn ông dễ dàng đã tự học những kiến thức cơ bản để tự chữa bệnh.
Tự kiếm tiền và có đủ thức ăn mỗi ngày, tự xây nhà, không tốn tiền mua quần áo và tự chữa bệnh chính là bốn điều làm Jon Jandai cảm thấy mình tự do, ít sợ hãi hơn và có thể làm điều mình muốn: “Tôi không cần ép mình giống người khác, cũng không ai giống tôi. Tôi là số 1. Mọi thứ thật dễ dàng”.
Nhận ra có nhiều người từng rơi vào bi kịch giống mình khi ở Bangkok, Jon Jandai đã bắt đầu một thứ gọi là “Pun Pun” ở Chiang Mai.
Mục đích chính là cất trữ hạt giống, vì “hạt giống là thức ăn, thức ăn là cuộc sống”. Đó còn là một trung tâm học tập, học cách để cuộc sống trở nên dễ dàng hơn như cách Jon Jandai đã làm với cuộc đời mình.
Jon Jandai cho rằng nhiều người đã học cách phức tạp hóa cuộc sống và giờ là lúc học để sống với nhau. “Bởi vì chúng ta được dạy để độc lập, để phụ thuộc duy nhất vào tiền bạc, không cần dựa vào nhau”.
Với Jon Jandai, để hạnh phúc thì phải trở lại kết nối với chính bản thân mình, gắn kết cùng người khác, gắn kết thể chất và tâm linh một lần nữa. Và “chúng ta có thể hạnh phúc. Cuộc sống thật dễ dàng”.
Cần sự can đảm lớn
Sau khi đoạn video này được TEDvn dịch và đăng tải, đã có khá nhiều người tranh luận về quan điểm sống và cách nhìn nhận cuộc đời của người đàn ông Thái Lan Jon Jandai. Có người cho rằng những điều Jon Jandai nói làm họ xúc động, đồng cảm và thấy đúng đắn.
“Nếu bây giờ con người thay đổi, ai cũng suy nghĩ được sâu rộng như bác ấy thì sẽ không còn chiến tranh, không còn tranh cướp, giành giật, lừa lọc nhau để mà sống” – một người xem viết.
Bên cạnh đó cũng có những bình luận ngược lại. Một người xem cho biết không phủ nhận quan điểm của Jon Jandai nhưng “nếu dễ như anh này nói thật sự thì y tế, giáo dục, tư duy của con người cũng đâu thể phát triển như bây giờ được. Nếu chung ta dung it thơi gian đê xây nha thi căn nha chât lương thâp hơn 1 căn nha chung ta dung kiên thưc va sư tư duy, thơi gian đê xây. Anh nay noi không sai, nhưng cung không hoan toan đung. No chi la 1 goc nhin. Ma cuôc sông không phai chi nhin được ơ một chiêu”.
Một người khác cũng đầy trăn trở sau khi nghe những quan điểm của một anh nông dân sống cuộc đời dễ dàng.
Người này bình luận: “Cuộc sống vốn dễ dàng nhưng để lựa chọn nó lại khó khăn, bởi tôi chưa đủ can đảm vượt qua mọi cám dỗ, tôi chưa đủ can đảm để sống khác với đa số ngoài kia. Số đông không phải bao giờ cũng đúng, nhưng khác số đông cần một sự can đảm rất lớn”.
Theo Trà My/Báo Tuổi trẻ
Làm con của bà mẹ năng động thật không dễ dàng
Khi tôi còn bé, mẹ đã luôn luôn áp đặt mọi thứ cho tôi. Tôi vẫn nhớ, từ việc mặc cái áo đầm nào, cho đến uống sữa hiệu gì, mẹ đều tự quyết mà chẳng quan tâm tới nguyện vọng của tôi.
ảnh minh họa
Lớn hơn một chút, tôi muốn chơi với bạn nào đều phải qua tay mẹ lựa chọn. Chỉ cần mẹ "có cảm giác" là bạn kia không thành thật, bạn nọ thô lỗ, bạn ấy tầm thường không có cá tính - chẳng đáng kết thân, là tôi buộc phải tránh xa những người bạn ấy, nếu không muốn bị mẹ tôi mặt nặng mày nhẹ, bóng gió xa gần, thậm chí nói xỏ xiên khiến tôi và người bạn đó mất mặt.
Mẹ tôi là một bà mẹ hiện đại, không muốn tôi rập theo khuôn mẫu bình thường như những chị em họ trong gia đình. Mẹ trông chờ ở tôi một tư chất gì đó đặc biệt, một năng khiếu rõ ràng. Tiếc thay, tôi càng lớn càng không xinh đẹp hay giỏi giang gì. Thậm chí, tôi còn có cảm giác, dưới áp lực của mẹ, tôi trở nên vụng về, xấu xí, hậu đậu hơn thực lực của mình rất nhiều.
Làm con gái của một bà mẹ giỏi giang, năng động thật không dễ dàng gì. Bà mẹ ấy làm gì cũng nhanh gọn, xử lý mọi vấn đề rốt ráo, có đầu có đũa, vừa khoa học vừa thấu đáo, đáng ngưỡng mộ. Cũng vì thế, bà mẹ ấy cầu toàn, khó tính, không vừa lòng về mọi thứ mà tôi thể hiện. Tôi làm gì cũng lẹt đẹt, từ nấu ăn đến học hành, không có sở thích hay ước mơ gì cao xa, chỉ mong một cuộc sống đơn giản bình lặng. Tôi chẳng biết bơi, không tập nổi một môn thể thao nào cho ra hồn, sợ đi du lịch một mình, luôn thấy nhớ nhà, ghét xê dịch và thay đổi thói quen... Những điều đó làm mẹ tôi không sao chấp nhận được. Mẹ liên tục muốn tôi phải làm mới bản thân, nỗ lực hơn; liên tục yêu cầu tại sao con không thế này thế nọ...
Suốt tuổi thơ tôi là những lời chê bai của mẹ. Điều đó khiến tôi chán ngán chính bản thân đến độ chỉ muốn buông xuôi tất cả. Thường trực trong tôi luôn là ý nghĩ: mong thời gian qua nhanh, tôi có thể đi làm, kiếm tiền, tự làm chủ cuộc đời mình. Rồi tôi cũng tốt nghiệp, đi làm, nhưng công việc chẳng được như mơ ước, dù đã đôi ba bận đổi chỗ. Điều làm tôi canh cánh nhất là tiếng thở dài cố nén thất vọng của mẹ. Không đành lòng để mẹ sống một mình, sau khi mấy chị em dâu trong nhà cương quyết ra riêng, tôi phải tiếp tục "chịu trận". Sau cả ngày dài làm việc mệt mỏi, tôi chẳng muốn trở về, giáp mặt với mẹ, chịu đựng lẫn nhau trong nỗi buồn bã không thành lời. Tôi chỉ muốn sống đơn giản, bình thường như bản chất tôi vốn thế, không phải gồng lên cho xứng với kỳ vọng của mẹ tôi, chẳng lẽ không được hay sao?
Số tôi không may, hay là tôi đã không biết cố gắng thay đổi số phận, như lời mẹ thường phàn nàn? Thật chẳng biết sống thế nào cho đúng...
Theo VNE
Làm rõ tin đồn Lê Văn Luyện trốn khỏi nơi giam Đại diện Tổng cục Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp (Bộ Công an) cho biết đơn vị đã kiểm tra và xác định không có chuyện Lê Văn Luyện bỏ trốn. Vài ngày hôm nay, trên mạng internet rộ lên tin đồn Lê Văn Luyện, đối tượng gây ra vụ án giết người cướp của ở tiệm...