Cộng đồng mạng sốt vì bài văn ‘ba ngày làm chuột’
Cộng đồng mạng đang truyền nhau bài văn ngắn độc đáo của một học sinh nhập vai trong thế giới của loài chuột, để cảm nhận đói, khát, nỗi sợ hãi…
Đây là bài văn được đăng trên mạng, và được giới thiệu rằng tác giả là em Ngô Thùy Dương, đội tuyển văn 4 – Trí Đức.
Đề bài: Do một lỗi lầm nào đó, em bị phạt phải biến thành một con chuột (hoặc vẹt, gián, chó sói…) trong 3 ngày. Trong khoảng thời gian đó, em đã trải qua hững sự việc nào, rút ra bài học gì? Vì sao em mong chóng được trở lại làm người?
BA NGÀY LÀM CHUỘT
Tôi là một cô bé rất ngang ngạnh và bướng bỉnh. Những điều mẹ dạy bảo, tôi toàn để ngoài tai. Một tối, khi cơm nước đã xong xuôi, mẹ nhắc tôi ngồi vào bàn học bài. Tôi vùng vằng cãi lại lời mẹ và lê những bước chân nặng trịch về phía bàn học. Tự nhiên, tôi thấy chiếc bàn trước mặt có vẻ to ra, còn tôi thì có cảm giác mình đang thu nhỏ lại. Tôi định nói: “Ơ, sao lạ thế nhỉ?” thì nghe thấy miệng mình phát ra nhưng tiêng kêu chít, chít. Giật mình, tôi vội chạy lại soi gương. “Trời ơi, tôi đã biến thành một con chuột!”.
Thoáng qua chút ngỡ ngàng, tôi lại thấy thích thú. Tôi nhảy múa hát ca và thầm nghĩ: “Ờ, thành chuột – mình đỡ phải học bài, làm bài tập về nhà, đỡ phải tắm rửa và đánh răng trước khi đi ngủ”. Đang nhảy múa, tôi chợt nghe thấy mấy tiếng chít, chít phát ra sau cánh cửa. Tò mò, tôi đi tới… thì ra ở đó có một cái hang chuột. Ôi, bao nhiêu là chuột! Tôi được giới thiệu và làm quen, nào là chuột đồng, chuột cống, chuột chù, chuột nhắt… Các bạn chuột mời tôi vào hang chơi.
Ngày hôm đó, tôi ở trong hang chuột ăn uống, vui chơi đến tận khuya. Gần sáng, tôi mới mò về nhà, tìm một chỗ khuất và đánh một giấc đến tận trưa hôm sau. Khi tỉnh dậy, tôi thấy bụng đói meo bèn xuống bếp định kiếm cái gì để ăn nhưng chẳng có gì. Tôi lại lê bước đến hang chuột. Các bạn chuột từ sáng đến giờ cũng chưa có gì vào bụng. Chúng tôi cùng rủ nhau sang bếp nhà cô Mai hàng xóm để kiếm cái gì ăn. Vừa đi, chúng tôi vừa chuyện trò rôm rả.
Video đang HOT
Meo! Meo! Bất chợt, một con mèo mướp từ đâu lao tới. Lũ chuột chúng tôi tán loạn chạy mỗi đứa một ngả. Tôi cũng cắm đầu chạy thục mạng. Một lúc sau, quay lại, tôi thấy mình lạc vào một vườn cây rộng mênh mông. Tôi cứ lang thang, vừa đói, vừa mệt mà mãi chả kiếm được cái gì ăn.
Chẳng mấy chốc, màn đêm đã buông xuống. Tôi một mình run cầm cập mò mẫm đi trong đêm mà không biết đi đâu. Rồi mệt quá, tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Khi ông mặt trời tỏa những tia nắng đầu tiên, tôi choàng tỉnh dậy. Cứ tưởng như mọi ngày, khi tỉnh dậy là đã có sữa, có bánh mẹ đem đến tận giường. Nhưng không, vẫn một mình tôi trong căn vườn này mà chẳng có gì bỏ vào bụng. Tôi òa khóc. Ôi, tôi đã chán ngấy cảnh làm chuột lắm rồi.
Tôi nghĩ, phải tìm đường về nhà thôi. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được nằm ngủ trên chiếc giường êm ấm. Chỉ có ở nhà mình, tôi mới được ăn những bữa cơm ngon do chính tay mẹ tôi nấu. Vừa nghĩ, tôi vừa tìm đường thoát ra khỏi khu vườn. Mất nửa ngày, tôi mới tìm ra con đường quen thuộc mà tôi thường được mẹ cho theo đi chợ vào những ngày nghỉ học.
Tôi mừng quýnh, lao đi thật nhanh về hướng nhà mình. Chợt, uỵch! Tôi giật mình nhìn lên. Thì ra, một cụ già đang xách làn đi chợ. Chắc thấy tôi hôi hám, bẩn thỉu quá, mồm bà xuỵt xuỵt, chân dậm dậm, tay cầm hòn gạch ném tôi. Tôi vội vàng nép vào hàng rào ven đường, mon men đi từng bước mà không dám nghênh ngang đi giữa đường nữa.
Chẳng bao lâu, tôi cũng tìm được về đến nhà mình. Mẹ tôi đang cầm chổi quét nhà. Tôi mừng rỡ lao thẳng đến trước mặt mẹ, dự định nói lời xin lỗi mẹ. Nhưng vừa nhìn thấy tôi, mẹ đã giơ cái chổi, đập bốp một cái xuống sàn nhà. Hú vía, may mà tôi tránh kịp, nếu không – tôi đã ăn trọn cái cán chổi của mẹ thì gãy lưng rồi.
Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đây! Tôi cố gào lên thật to mà mẹ tôi vẫn không nghe thấy gì. Mẹ ơi, mẹ ơi! Con đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Con hứa, từ nay con sẽ ngoan ngoãn và vâng theo lời dạy bảo của mẹ.
Bùm! tôi giật mình khi nghe thấy tiếng gậy của bà tiên đập bên cạnh. Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi toát ra đầm đìa, lưng áo của tôi ướt sũng. Lời của bà tiên vẫn văng vẳng bên tai: “Vì cháu không nghe theo lời dạy của mẹ, nên ta đã biến cháu thành chuột trong 3 ngày. Từ nay trở đi, cháu phải sửa tính xấu của mình đi. Nếu không, ta sẽ lại biến cháu thành chuột thật đấy”. Tôi thở phào, may quá, đó chỉ là một giấc mơ.
Tiếng mẹ nhẹ nhàng bên tai tôi:
- Hôm nay chủ nhật mà, làm gì dậy sớm vậy con?
Tôi chạy ra ôm chầm lấy mẹ mà xấu hổ không dám kể lại giấc mơ mình vừa trải qua. Từ hôm đó, tôi trở thành một cô bé ngoan ngoãn và luôn nghe theo lời dậy bảo của cha mẹ. Các bạn biết vì sao không? Vì tôi sợ làm chuột lắm rồi.
Các bạn ơi, chúng ta hãy lấy câu chuyện “Ba ngày làm chuột” của tôi làm bài học nhé!
Theo Giáo dục Việt Nam
Có con với chồng thật khó
Tôi đã có 10 năm chung sống cùng người khác trước khi đến với chồng mình bây giờ. Tôi không dám nói với ông xã chuyện vừa xảy ra. Cái vết hồng hồng, sau đó đậm dần mấy hôm trước khiến tôi có linh tính rất xấu.
Và hôm nay, sau khi từ bệnh viện về, tôi đã có đáp án chính thức: Cái công trình tuyệt vời của y học, niềm hi vọng, nỗi khát khao bao lâu nay của hai vợ chồng đã "rơi vào tỉ lệ phần trăm thất bại của việc thụ tinh trong ống nghiệm". Tôi nhớ láng máng lời vị bác sĩ đã nói sau khi biết rằng cái mầm sống bé bỏng vừa hình thành trong tôi đã không còn nữa. Niềm hi vọng vừa nhen nhóm đã tắt ngấm...
Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng kiếm một đứa con lại khó như vậy. Tôi đã có 10 năm chung sống với một người đàn ông trước khi đến với chồng mình bây giờ. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi không còn nhớ mình đã phải đến bệnh viện bao nhiêu lần để "giải quyết hậu quả". Tôi không muốn giữ những giọt máu ấy bởi quan hệ giữa chúng tôi không có gì bảo đảm: Anh ta đã có vợ và không thể bỏ vợ để đến với tôi; còn tôi cũng không thể bỏ anh ta vì đó là nguồn tài chánh mà tôi có thể sử dụng một cách thoải mái nhất bất kể tháng đó tiền lương lãnh sớm hay muộn, ít hay nhiều...
Cho đến một ngày, khi tự mình có thể lo liệu mọi thứ, tôi đã chủ động chia tay. Tôi muốn làm lại tất cả; muốn có một gia đình với chồng và những đứa con như bao nhiêu người phụ nữ khác... Và tôi đã may mắn gặp chồng tôi bây giờ. Anh là giáo viên dạy toán ở một trường trung học của thành phố. Tôi không mong muốn gì hơn là có được cuộc sống ấm êm với người đàn ông mà mình đã danh chính ngôn thuận được công nhận là vợ chồng.
Tôi phải nói thật với chồng và giải phóng cho anh hay là tiếp tục nắm níu để gây thêm đau khổ cho mình, cho người? (Ảnh minh họa)
Thế nhưng điều trớ trêu là cưới nhau đã 5 năm mà tôi chẳng thể sinh cho anh một đứa con. 37 tuổi, chuyện sinh nở với một người phụ nữ bỗng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Tôi hết đi khám ở Từ Dũ lại vô Hùng Vương. Thoạt đầu người ta canh ngày giờ, cho uống thuốc để kích thích trứng rụng rồi bơm trực tiếp tinh trùng vào... Vẫn không có kết quả gì.
Cuối cùng chúng tôi đành phải nhờ đến phương pháp nhân tạo. Lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai cũng vậy, phải đến lần thứ ba, sau khi cấy phôi thai vào không bao lâu, tôi đã thấy trong người có những thay đổi khác thường. Rõ ràng nhất là tôi đã trễ kinh 2 tuần. Đến bệnh viện khám, siêu âm, bác sĩ vui mừng thông báo "thành công rồi".
Nhưng niềm vui ấy cũng chỉ vỏn vẹn có 2 tuần. Tôi không thể hiểu hết những từ ngữ chuyên môn của thầy thuốc khi đề cập đến nguyên nhân của thất bại mà chỉ biết rằng, cái phôi ấy cuối cùng cũng đã không chịu ở lại trong người tôi.
Bây giờ thì tôi đã quá mệt mỏi. Chồng tôi là con trai một. Anh lập gia đình trễ, khỏi phải nói là ba mẹ và gia đình mong mỏi có một đứa cháu nội như thế nào... Vậy mà ngay cả điều đơn giản đó, tôi cũng không làm được cho họ.
Giờ tôi phải làm sao đây? Tôi phải nói thật với chồng và giải phóng cho anh hay là tiếp tục nắm níu để gây thêm đau khổ cho mình, cho người?
Theo 24h
Mặc nội y nhảy dù để vượt qua sợ hãi Hai cô gái đã quyết định nhảy dù từ máy bay nhưng đặc biệt là, họ sẽ chỉ mặc đồ lót. Jennifer Hoffman và Marisa Gallegos tưởng tượng cảnh hai cô có thể thả mình trong gió một cách sảng khoái. Và họ quyết định nhảy dù từ máy bay để hiện thực hóa mong muốn đó, nhưng đặc biệt là, họ sẽ...