Con tôi mắc bệnh hiểm nghèo mà ông bà không chịu trông cháu
Tôi khóc, nói bố mẹ xuống giúp tôi chăm cháu, tôi sẽ trả mỗi tháng cho ông bà 3- 4 triệu để lo cuộc sống không phải làm ruộng nhưng không được.
ảnh minh họa
Tôi 35 tuổi, có hai con nhỏ và đã trải qua đủ cung bậc hạnh phúc, khổ đau, cực nhọc trong vai trò người vợ, người mẹ, người con. Nhưng không hiểu sao tôi không thể không oán hận và trách móc cha mẹ vì đã đối xử tồi tệ với tôi. Tôi sinh ra ở một tỉnh miền Trung, gia đình làm nông quanh năm cơm chẳng đủ ăn. Bố tôi lười biếng, gia trưởng, thiếu hiểu biết, kinh khủng nhất là nát rượu. Từ lúc tôi mới 4- 5 tuổi đã chứng kiến những trận rượu say của bố với bạn bè, hàng xóm đến không còn biết trời đất là gì. Khi say rượu, ông có thể cởi quần tè giữa nhà, giữa đường không biết gì, hay nằm lăn lóc, bò lồm ngồm trên đường để đám trẻ con trong làng chạy theo trêu trọc. Những lần như thế dân làng lại đi gọi mẹ và chị em tôi đi khiêng bố về nhà. Tôi và các chị em đã lớn lên trong nỗi nhục nhã vì đói ăn, nhục vì có người cha nát rượu như thế. Nhà nghèo, bố nát rượu nên chị em tôi cố mà học cho giỏi. Tôi từ lớp 1 đến lớp 12 lúc nào cũng học giỏi nhất trường, liên tục đi thi học sinh giỏi và giành giải tỉnh nhưng chưa một lần bố mẹ đi họp phụ huynh cho, cũng không bao giờ cho tiền để tôi đi học thêm như chúng bạn.
Sau khi học xong đại học, tôi ra trường, đi làm và kiếm tiền rất cực nhọc như bao người khác. Cũng may tôi có trình độ chuyên môn và nỗ lực lớn nên sau 2 năm được ký hợp đồng chính thức với một doanh nghiệp đã làm từ thời còn là thực tập với mức lương khoảng 20 triệu/tháng từ thời 2003. Tôi đi làm không biết đến thời gian lo cho bản thân vì vừa đi làm vừa đi học thêm tiếng Anh, còn phải nuôi 2 đứa em sau tôi vào đại học, bố mẹ cũng gần như không chu cấp gì thêm. Chị em tôi đùm bọc nhau, nhà 5 chị em gái nhưng mẹ tôi cũng không gần gũi các con nên chúng tôi không tâm sự gì với mẹ. Mẹ tôi cũng chỉ lo cho bố và tìm mọi cách bảo vệ ông ấy khỏi những lên án của chúng tôi. Tiền đi làm tôi thuê nhà, sinh hoạt, hỗ trợ 2 em còn đâu tôi gửi về cho bố mẹ tôi. Từ năm 2007 nhà tôi mới không còn phải ăn ngô, ăn sắn vì có tiền hỗ trợ của tôi và chị gái. Bố mẹ tôi sau nhiều năm nhờ có tiền “trả nợ” của chúng tôi mà sửa được nhà, xây nhà vệ sinh tự hoại, xây tường rào, mua sắm đồ đạc trong nhà, tự dưng từ nghèo lại trở nên oách nhất làng.
Đi làm 5 năm tôi cưới chồng, một người chồng tôi chọn và bố mẹ cũng chẳng bao giờ quan tâm họ là ai, chỉ nói với tôi là cưới ai thì cũng phải thách cười tầm 20 triệu. Giá của tôi phải cao hơn gái trong làng vì có ăn học, phải cao cho thiên hạ lác mắt. Gia đình chồng cũng đồng ý hết vì anh yêu và thương tôi. Lúc lấy tôi anh biết hết chuyện của gia đình, sự cô đơn và những nỗi cực nhọc tôi đã trải qua. Đến khi lấy chồng, ngoài việc hỗ trợ hai em, tôi đã chuyển cho bố mẹ tổng cộng 200 triệu đồng. Tiền tổ chức đám cưới tôi cũng đưa cho bố mẹ, còn tiền mừng bố mẹ giữ tôi không nhận xu nào mà bố mẹ cũng chưa từng đưa cho tôi.
Video đang HOT
Là thân con gái, sống lên trong cực khổ và những nhục nhã suốt tuổi thơ và thời con gái, tôi luôn nghĩ cố làm được gì sẽ hỗ trợ cha mẹ và các em. Thế nhưng đời tôi nhiều cay đắng, bố mẹ không bao giờ muốn cho chúng tôi tiền học hành, ông bà rất lười làm việc. Khi cả làng đói người ta vào Nam ra Bắc làm thuê thì bố mẹ chỉ nằm co ở nhà và để đàn con đói khổ. Khi chúng tôi học hành thiếu tiền thì ra sức chửi rủa. Lúc chúng tôi đi làm có tiền ông bà suốt ngày đòi phải mang tiền về chu cấp. Lúc nào câu chuyện của ông bà cũng là “hôm nay về quê nhớ mang đạn về cho bố mẹ”. Tôi từ bé lớn lên trong tủi hổ, không có tình yêu, sự quan tâm nên chẳng biết thế nào là tình cảm gia đình. Tôi thầm ước ao, có thể ăn cơm ăn sắn quanh năm nhưng nếu bố mẹ quan tâm đến chúng tôi, bố không nát rượu thì tôi chắc ăn sắn cả đời cũng chẳng kêu ca.
Đời tôi khổ nhiều, lấy chồng nhiều năm mới sinh được một mụn con vì hiếm muộn. Bao nhiêu tiền bạc đổ vào chữa trị hết nhưng nay đứa con lại mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi và chồng phải đi làm, thuê nhà và cho con đi chữa bệnh. Bệnh tình của con đòi hỏi lúc nào cũng cần người ở bên chăm sóc, hỗ trợ, nhiều lần tôi ngỏ ý nhờ cha mẹ về Hà Nội giúp đỡ nhưng bố mẹ không đồng ý. Tiền chữa bệnh của con mỗi tháng gần 30 triệu, nếu vợ chồng tôi không đi làm thì không có tiền lo cho con.
Đau khổ quá, tôi từng nhiều lần khóc với bố mẹ nói xuống giúp tôi chăm cháu, tôi sẽ trả mỗi tháng cho ông bà 3- 4 triệu để ông bà lo cuộc sống không phải làm ruộng nhưng không được, thuê người ngoài thì có ai trông được đứa con bệnh tật của tôi. Ông bà nội già yếu không trông được, ông bà ngoại giờ có nhà cửa đủ đầy, có ít tiền tiết kiệm gửi ngân hàng thì gần như chẳng làm gì. Bố mẹ không quan tâm đến tôi và các con tôi, các anh chị em của tôi bố mẹ cũng đối xử thế. Cả năm ông bà không bao giờ điện thoại hỏi thăm, sống chết mặc kệ. Ông bà chỉ cần biết khi nào về quê có tiền đưa ông bà tiêu, còn việc của chúng mày tự đi mà lo. Mấy năm qua các em tôi học xong ra trường đi làm cũng về nhà tôi ở để hỗ trợ chăm cháu bệnh tật. Thế nhưng lần nào về quê bố mẹ cũng chửi chúng nó là ngu, làm ôsin cho nhà tôi. Lần nào tôi về quê không đưa tiền là ông bà nói bóng nói gió, nếu ông uống rượu vào sẽ chửi bới chẳng ra gì.
Tôi làm con và giờ làm mẹ, tôi yêu con và chẳng tiếc điều gì cho con mình. Thế nhưng đến giờ tôi không hiểu sao bố mẹ lại sống ác thế. Tôi hàng ngày đi làm, nghĩ đến con mình mà nước mắt chảy không thôi, nghĩ đến cha mẹ lại hận vô cùng. Đời tôi cực nhọc nhưng cực mấy tôi cũng làm tất cả vì con. Tôi 35 tuổi, chưa từng nhận được sự quan tâm, tình yêu của bố mẹ. Chúng tôi lớn lên trong nghèo đói, đó chẳng phải điều ghê gớm nhưng buồn là sống trong sự nhục nhã của gia đình không có tình yêu, người cha nát rượu, người mẹ bỏ bê con cái.
Giờ bố mẹ tôi mới 60 tuổi, còn khỏe nhưng quanh năm chỉ ở nhà chơi bời, con cháu ốm đau bệnh tật cũng không bao giờ hỏi han. Thế nhưng lúc nào bố mẹ cũng chửi chúng tôi là không gửi tiền về (2 năm nay con tôi bệnh nặng, không có tiền cho ông bà nữa mà dồn chữa bệnh cho con). Tôi buồn chán quá chẳng biết làm gì, nhiều lúc xấu hổ với chồng vì có cha mẹ như thế. Chồng tôi thường nói đừng trách cha mẹ vì đó là cha mẹ mình, làm được gì tốt cho ông bà thì làm không thì thôi, nhưng sao tôi không làm được. Tôi giờ đi làm ngày 14 tiếng, về nhà, đến viện quay cuồng với con bệnh tật. Thế nhưng những lúc cùng quẫn nhất, đau khổ nhất tôi cần mẹ hỗ trợ thì mẹ lại chẳng bao giờ quan tâm. Tôi cứ quanh quẩn suy nghĩ, sao trên đời lại có những người cha người mẹ như thế. Tôi cũng làm mẹ, sao không thể làm như thế được.
Theo Xaluan.com
Tủi hờn khi bị chồng trả về "nơi sản xuất" vào đúng ngày lên xe hoa vì trót mang bầu
Cũng chẳng thể oán trách được chồng của mình, khi mà tôi bị trả lại nhà bố mẹ đẻ ngay trong ngày cưới với lý do có chửa trước, mà đứa con thì chẳng phải con anh.
Tủi hờn khi bị chồng trả về nơi sản xuất vào đúng ngày lên xe hoa vì trót mang bầu hai tháng. (Ảnh minh họa)
Trước ngày cưới chồng, tôi vẫn qua lại với người yêu cũ. Anh là người con trai tôi yêu chân thành. Chỉ có điều n hà anh quá nghèo, bố mẹ tôi nhất định không đồng ý cưới. Tôi cũng chẳng thể trách bố mẹ mình được. Vì từ bé tôi đã được sống trong cuộc sống đầy đủ. Giờ nếu theo anh về cái vùng quê nghèo đó, thật sự đến bản thân tôi cũng không dám chắc tôi có thể trụ vũng được. Chứ nói gì đến bố mẹ tôi, thương yêu và chiều chuộng tôi tới thế.
Tôi yêu Dũng, người yêu cũ được gần 2 năm. Thời gian không quá dài, nhưng đó là mối tình đầu của tôi và là người đàn ông tôi muốn gắn bó. Nhưng trước sự phản đối kịch liệt của bố mẹ tôi, tôi đã buông bỏ anh. Dù nhiều lần Dũng cầu xin rằng đừng bỏ tình yêu của hai đứa lại. Anh cũng hứa sẽ cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Nhưng bố mẹ tôi thì chẳng thể đợi đến ngày đó được. Chỉ muốn tôi nhanh chóng kết hôn với một anh hàng xóm.
Anh hàng xóm này là Hoan, anh ấy hơn tôi 5 tuổi, gia đình thì không có gì phải chê, bố mẹ có tiền của, nhà mặt phố và quan trọng là thầm thương trộm nhớ tôi từ ngày còn bé nên được bố mẹ tôi tán thành lắm khi mẹ anh qua có ý hỏi chuyện.
Bố mẹ tôi biết tôi yêu Dũng sâu đậm nên sẽ không chịu bỏ anh. Vậy là hai người ép tôi cưới anh Hoan ngay khi được nhà anh ý đến hỏi. Hai tháng sau đám cưới sẽ được diễn ra dưới dự đồng ý của bố mẹ hai bên mà không cần thông qua ý kiến của tôi.
Dũng biết được, anh cứ ôm tôi rồi khóc. Lần đầu tiên tôi thấy Dũng khóc, anh nói anh xin lỗi vì không thể lo được cho tôi. Người con trai khóc, tôi hiểu anh ấy phải yêu tôi lắm thì mới vậy. Thế là chúng tôi hòa vào nhau, tôi trao cho anh sự nguyên vẹn của mình. Sau hôm đó, Dũng bỏ đi biệt tích vì đau khổ, còn tôi quay trở về làm đứa con gái ngoan của bố mẹ và chấp nhận cuộc hôn nhân sắp tới của mình.
Tôi nghĩ, dù anh hàng xóm không phải người tôi yêu, nhưng anh cũng như một người anh thân thiết của tôi, tôi cũng quý anh. Với lại, nếu anh yêu tôi nhiều thì lâu dần sống với nhau chắc cũng sẽ có tình cảm thôi.
Vậy mà cái điều đó mãi chỉ nằm trong suy nghĩ. Khi trước ngày cưới một ngày, tự dưng trong bữa ăn khi tôi cùng anh đi ăn với nhau, cùng nói chuyện để tôi đỡ căng thẳng khi ngày mai làm cô dâu rồi thì tôi lại nôn, ngửi mùi đồ ăn tôi cứ nôn. Anh sợ tôi bị ốm nên đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói tôi đã có thai được hai tháng. Anh há hốc mồm, biết thừa cái thai của ai.
Anh từ mặt tôi luôn, ngày mai là đám cưới, anh vẫn tổ chức đám cưới với tôi, tôi cứ nghĩ anh có thể sẽ giúp tôi giấu giếm chuyện này. Nào ngờ đến lúc trao dâu, anh cầm lấy tay tôi rồi đưa lại tay mẹ tôi và nói khiến mọi người vô cùng ngỡ ngàng.
- Con xin trả lại vợ con cho bố mẹ, vì con không cao cả đến nỗi đổ vỏ cho thằng khác được. Người còn chưa trở thành vợ con đã có thai hai tháng.
Đúng, yêu thương tôi là thế nhưng một người đàn ông có tài của, gia đình bề thế như anh thì làm sao mà chấp nhận được chuyện đổ vỏ cho thằng đàn ông khác. Tôi bẽ bàng, bàng hoàng cúi gằm mặt. Bố mẹ tôi cũng bị bẽ mặt trước họ hàng, bà con lối xóm. Còn Dũng thì bỏ đi, tôi không biết tìm anh ở đâu, bố mẹ chỉ muốn từ mặt đứa con mất nết này. Chỉ tại tôi sai lầm không để ý việc phòng tránh nên đã gây ra hậu họa. Tôi không biết mình nên làm gì với sinh linh bé bỏng trong bụng đang lớn lên từng ngày.
Theo Xaluan
Đời chuột sa chĩnh gạo nhờ... một lần "hở ngực" với đúng người Thưởng tái mặt khi nhìn thấy khuôn ngực phẳng đét của Hiên. Còn Hiên, mặt đỏ tưng bừng hết cả, lao nhanh vào phòng vệ sinh để chỉnh chang lại. "Yêu thế này thì không có cảm xúc được". (Ảnh minh họa) Hiên không biết từ bao giờ cái câu người con gái "thủy chung" lại gắn với mình. Hình như là từ...