Có những cái buông tay để hối hận suốt đời
Sao em lại nỡ bỏ anh ngay lúc sự nghiệp của anh đang gặp khó khăn, sao em có thể nói những lời nhẫn tâm với anh chỉ để thỏa lòng mình.
Em ước ngày đó cơn giận trong em có thể nguôi nhanh đi, để em có thể chạy đến ôm anh và khóc. Vì bây giờ, nhiều đêm em vẫn khóc khi nhớ về anh, nhưng anh không ở đây nữa.
“Ta nhớ người tựa vai ta trong ngày gió
Bên ô cửa nhìn xa xăm cần lắm cơn mưa ràoNghe tim nhịp vu vơ
Lời ra rất vụng về
Mà lòng vui như trẻ thơ nhận được quà.”
(Ta có hẹn với tháng năm, Hồ Tiến Đạt)
Anh,
Mỗi khi những ca từ ấy bật lên, em lại thấy lòng mình man mác nỗi buồn khó tả
- nỗi buồn mà nửa năm trôi qua em vẫn không thôi nguôi ngoai… Tháng năm
- mùa quân sự đó mình gặp nhau,
anh – chàng trai Bách khoa, trông rất chững chạc và điềm tĩnh.
Video đang HOT
Em – cô gái Nhân văn năm nhất nhút nhát, chỉ biết chăm chú học và học mà thôi. Có lẽ là nhân duyên khiến chúng ta vô tình ngồi cạnh nhau. Em thích anh kể chuyện cười về cuộc sống của mình, về tuổi thơ quậy tưng bừng cả xóm ai cũng phàn nàn rồi lớn lên biết ý thức học hành đàng hoàng để rồi vô Sài Gòn lập nghiệp.
Nhưng thật là nhân duyên đã để em gặp lại anh trong buổi hẹn ở quán mới mở của một người bạn. Ngồi sau lưng anh chở về, nghe anh kể những khó khăn khi là dân công trình, về những trắc trở trong tình yêu vì tính tình khô khan, lúc nào trong đầu cũng tất bật với con số, suy nghĩ về dự án,… em hiểu hết điều đó và em thấy thương anh. Em ước mình có thể quan tâm, chăm sóc cho anh.
Một hành động bất chợt mà em không nghĩ mình sẽ làm, cứ như tất cả sau bao ngày dồn nén tình cảm này, có lẽ không biết mai ra sao, em chỉ muốn dành cho anh một cái ôm từ sau, muốn nói anh đừng buồn nữa, có em đằng sau vẫn luôn chờ anh đấy thôi. Cái ôm ngày ấy đã viết tiếp nên câu chuyện tình mình với những kỉ niệm đặc biệt theo cách mà em không ngờ tới…
Trải qua những ngày hẹn hò dẫu ngắn ngủi, dẫu giản đơn nhưng với em ngày đó thật hạnh phúc. Em, lần đầu tiên trong đời biết yêu và được yêu. Bao nhiêu mộng mơ, hoài bão cứ thế chắp cánh trong tâm trí em, và cứ thế làm cho cuộc sống em thêm hồng, thêm tươi…. Chỉ muốn cùng anh làm được nhiều thứ, phấn đấu thật nhiều cho tương lai chúng mình, mọi thứ với em ngày đó, thật đẹp, thật nên thơ! Nhưng mà, anh biết đấy!
Hôm nay em lại ngồi đây gõ những dòng chữ gửi đến anh xa xôi, vì bởi lẽ tình mình nay đã lỡ. Em vẫn nhớ ngày cuối cùng mình gặp nhau, vốn mong nhiều điều nói với anh vì đã ba tháng trôi mình không gặp nhau, nhớ anh lắm. Vậy mà, vì suy nghĩ bồng bột của em và áp lực công việc của anh, mình đã tổn thương nhau bằng những lời nói đau lòng, mà sau này nghĩ lại em vẫn còn rất đau, và em biết anh cũng không vui gì. Giá mà, em luôn ước giá như em hiểu cho anh, em lí trí hơn thì đã không làm tan vỡ tình mình như vậy, điều tiếc nuối nhất là ngày ấy vì lòng tự ái quá cao, em đã nói lời chia tay và mong mình sẽ quay lại làm anh em tốt chỉ qua tin nhắn mà thôi.
Em không hề biết tại sao em lại làm vậy, em chỉ nhớ khi ấy lời cuối anh bảo rằng anh xin lỗi em. Câu nói đó làm em nhớ mãi, em đã tự dằn vặt mình mấy tháng sau đó rất nhiều, em đã làm cho người con trai đầy lòng kiêu hãnh ấy phải nghĩ rằng mình là kẻ thất bại, không làm gì tốt cho người mình yêu. Sao em lại nỡ bỏ anh ngay lúc sự nghiệp của anh đang gặp khó khăn nghiêm trọng, sao em có thể nói những lời nhẫn tâm với anh chỉ để thỏa lòng mình. Em ước ngày đó cơn giận trong em có thể nguôi nhanh đi, để em có thể chạy đến ôm anh và khóc. Vì bây giờ, nhiều đêm em vẫn khóc khi nhớ về anh, nhưng anh không ở đây nữa. Tại sao ngày đó em lại cho mình là tất cả, mình mạnh mẽ lắm cơ, nhưng không anh ơi, em sai rồi….. em lỡ mất anh rồi.
Những kỉ niệm trải qua, mọi thứ vô tình trở thành những thói quen vô thức, bộ váy em bận ngày hẹn hò em vẫn hay bận vào những dịp đặc biệt, em thích ăn bắp rang vì ngày đầu hẹn hò anh đã mua cho em, em thích ăn mì quảng, thích tìm hiểu mọi thứ về Quảng Ngãi, quê hương anh. Mọi thứ dù vô tình hay hữu ý đều gợi em nhớ về anh, như cơn mưa phùn ta nghĩ sẽ không cần mặc áo mưa đâu vì không đến nỗi, ai ngờ lại thấm nước mưa vào người nhiều như thế.
Tưởng tình ngắn ngủi sẽ mau quên thôi, nhưng đâu ngờ tình ấy lại sâu sắc đến thế. Cố quên nhưng hóa ra nhớ rất nhiều. Đời người chớp mắt thoáng qua như giấc mộng, vui buồn, giận hờn, hạnh phúc, đau thương rồi cũng trôi qua, chỉ còn tình người ở lại. Có mấy ai sống được cả cuộc đời cho mình, hay ta sống vì người khác, vì bổn phận trên vai, và vì đâu đi nữa, đó cũng là điều ta không tránh khỏi, vì ta nợ cuộc đời này, ta nợ gia đình, ta sinh ra để trả mối ân tình của cuộc đời mà thôi. Thế nên thanh xuân khó tránh được tiếc nuối, chỉ là cách mình nhìn nhận điều đó bằng con mắt khách quan và trân quí, để lòng được thanh thản và an nhiên.
“Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.
Không lấy được nhau thời trẻ ta sẽ lấy nhau lúc góa bụa về già.”
(Tiễn dặn người yêu)
Biết đâu mai này anh nhỉ? Dẫu mai ra sao, em cầu mong cho anh luôn yên vui và bình an. Khi sự nghiệp ổn định rồi, chúc anh tìm được người thương yêu, chăm sóc cho anh. Mong gia đình anh luôn khỏe mạnh và hạnh phúc. Còn em, em sẽ thực hiện ước mơ vẫn còn dang dở của mình, lo cho việc học để sau này ra trường có việc tốt phụ giúp ba mẹ và đỡ đần cho em trai. Mong sau này gặp lại, chúng mình đều đã thực hiện hoài bão của mình, nụ cười của anh sẽ lại tươi như nắng hạ tháng năm quân sự ấy….. Thương anh,
Theo blogradio.vn
Ngày đầu hẹn hò chàng trai đã gợi ý vào nhà nghỉ thì cô gái hồ hởi
Được bạn gái bật đèn xanh, Hoàng cứ thế mà luồn tay vào áo em sờ soạng khắp nơi. Thế nhưng khi Hằng tụt quần xuống thì Hoàng tái mặt, hét thất thanh nhìn thấy "cái ấy" của em.
Ôi thiên địa ơi... Cái gì thế này?? (ảnh minh họa)
Quen nhau qua 1 group trên mạng. Thấy Hằng vừa xinh, ngây thơ và đặc biệt chưa có người yêu nên Hoàng tán luôn. Sau 1 tháng tán tỉnh miệt mài qua facebook thì Hằng cũng đổ và nhận lời yêu. Muốn nhìn nhan sắc bạn gái ngoài đời có giống trên mạng không, Hoàng đòi gặp và Hằng cũng đồng ý.
Lần đầu tiên hẹn hò, biết mặt nhau Hoàng khá háo hức và hơi lo lại sợ trên mạng và ngoài đời khác nhau hoàn toàn thì chết. Đợi 15 phút ở quán cafe thì Hằng đến. Hoàng đứng hình nhìn bạn gái không chớp mắt, Hằng đẹp, đẹp hơn cả trong ảnh ấy. Cứ ngẩn người nhìn cho đến khi Hằng cất tiếng Hoàng mới giật mình.
- Anh chờ em lâu chưa??
- Ừ, anh vừa mới đến thôi. Em xinh quá làm anh đơ hết người.
Như trúng tiếng sét ái tình, gặp được cô gái xinh đẹp thế nào Hoàng chẳng ngại ngần gì mà nắm tay, ôm hôn như đã yêu từ lâu. Thấy Hằng dễ dãi, lúc đứng dậy đi về anh liền thì thầm với cô:
- Em có thể vào kia với anh 1 lát được không?? - Hoàng chỉ cái nhà nghỉ to đùng bên kia đường.
- Dạ, vào nhà nghỉ ạ?? Anh thực sự muốn??
- Tất nhiên rồi, nhưng nếu em chưa sẵn sàng thì để lần sau cũng được. Anh hơi vội vã, xin lỗi em.
Hằng suy nghĩ 1 lúc rồi đồng ý, Hoàng sướng nở nụ cười tươi rói mà kéo Hằng sang ngay nhà nghỉ. Vào đến nơi, Hoàng đã vứt Hằng xuống giường vội vã lột sạch đồ mình ra ôm lấy em thì Hằng thỏ thẻ:
- 20 năm nay chưa có ai dám đụng vào người em, vì em có "cái ấy" không giống con gái. May quá, đêm nay em có anh rồi. Hãy biến em là người đàn bà của anh, em thực sự thích sự mạnh mẽ, ham muốn của anh.
- Thằng nào ngu mới không đụng vào em thôi. Cái gì của em không giống con gái anh cũng chấp nhận được hết, được ngủ với em là diễm phúc của đời anh.
- Thế thì anh làm ngay và luôn đi, càng mạnh mẽ em càng thích.
Được bạn gái bặt đèn xanh, Hoàng cứ thế mà luồn tay vào áo em sờ soạng khắp nơi. Thế nhưng khi Hằng tụt quần xuống thì Hoàng tái mặt, hét thất thanh thấy "cái ấy" không giống con gái của em.
- Ôi thiên địa ơi... Cái gì thế này?? Sao của em lại thế này?? Nó là của đàn ông cơ mà??
- Thì đó là cái em nói không giống con gái của em đó. Anh đừng sợ, cứ mạnh rạn ân ái em đi. Chỉ cần anh yêu em, anh sẽ vượt qua được mọi thứ.
- Tôi không điên!! Sao cô không nói sớm cô là gay hả?? Lại còn hóa trang làm con gái đẹp lồng lộn nên tôi cứ tưởng. Thế này có mà tỷ thằng đàn ông không dám đụng vào người cô, trừ thằng gay. Được gặp được mánh lớn ai dè lại ăn dưa bở...
- Anh sao thế, anh cũng chê bai em như những gã khác sao?? Em thực chất là con gái, chỉ là "cái ấy" của em là đàn ông thôi. Em đang gom tiền đi chuyển giới rồi, anh đừng sợ. Rồi em sẽ là con gái thôi mà.
- Cô chuyển giới tôi cũng không yêu cô. Đồ điên!!
Ném chiếc áo ngực vào người Hằng, Hoàng mặc đồ hậm hực bỏ về. Cứ tưởng Hằng là con gái nên mới dụ cô ta vào nhà nghỉ, ai ngờ bị cô ta chơi cho vố lớn thế này. Xã hội giờ ngu hiểm quá, trai gái lẫn lộn cả. Cũng may là Hoàng liều lĩnh đưa em đó vào nhà nghỉ ngay ngày đầu hẹn hò, để lâu chắc Hoàng khóc thét khi giới tính thật của em mất. Tình yêu trên mạng ảo quá, suýt chút nữa đời trai của Hoàng tan nát rồi.
Theo Blogtamsu
Xưng hô trong đời sống vợ chồng thế nào cho êm ấm gia đình? Trong cuộc sống gia đình, vợ chồng có rất nhiều cách xưng hô, tuy nhiên không phải ai cũng dùng những lời lẽ nhẹ nhàng, ngọt ngào với người thương yêu của mình. ảnh minh họa Thanh là bạn học thủa thiếu thời với tôi, Thanh lấy Hùng cũng là bạn cùng lớp, gặp nhau cả ba chúng tôi mừng hết chỗ nói....