Cô giáo Thư gắn bó với bản Sà Dề Phìn
“Bố mẹ bảo, nếu vất vả quá thì xin chuyển về quê. Nhưng tôi đã vượt qua được khó khăn, trót yêu mến mảnh đất, con người Sà Dề Phìn nên sẽ ở lại!” – là chia sẻ của cô Đặng Thị Thư.
Cô Đặng Thị Thư hướng dẫn trẻ học chữ cái.
Cô Đặng Thị Thư là giáo viên Trường Mầm non Sà Dề Phìn, huyện Sìn Hồ ( Lai Châu).
Thương lắm vùng cao
Sinh ra và lớn lên ở xã Minh Quang (huyện Chiêm Hóa, tỉnh Tuyên Quang), năm 2012, cô Đặng Thị Thư lên huyện Sìn Hồ công tác. “Chân ướt, chân ráo” vào nghề, cô Thư gần như bắt đầu bằng con số “0″ tròn trĩnh. Nói vậy, bởi cô không biết tiếng bản địa trong khi 100% học sinh là con em người Mông. Bất đồng ngôn ngữ khiến việc nuôi dạy trẻ thời gian đầu của cô luôn gặp khó.
“Được nghe kể về sự khó khăn và có sự chuẩn bị từ trước về tâm lý, nhưng vào đến bản, tôi không khỏi ngỡ ngàng. Cuộc sống của bà con ở đây khó khăn quá. Cả bản chỉ có vài người Kinh. Nhà cửa của dân thì tuềnh toàng. Còn phòng học chưa được đầu tư khang trang. Đã thế lại còn không có nhà ở cho giáo viên. Chợ búa cũng chẳng có…”, cô Thư kể.
Ngày mới lên bản nhận công tác, đối diện với thực tế, cô Thư đã có những phút rối lòng. Cô từng dự định sẽ dạy một vài năm rồi xin chuyển về vùng thuận lợi. Nhưng rồi, sau vài năm gắn bó, cô cảm thấy mình cần có trách nhiệm hơn với lũ trẻ nơi đây và với cộng đồng.
Cô Thư tâm sự: “Tôi còn nhớ như in ngày đầu nhận lớp. Đó là lớp ghép 3 4 t.uổi. Cả lớp có 18 trẻ đều không biết tiếng phổ thông. Còn tôi thì không biết tiếng bản địa. Trẻ đi học thưa thớt. Các em còn nhút nhát, ngại giao tiếp. Trong khi đó, cơ sở vật chất thiếu thốn, nhất là đồ dùng, đồ chơi, thiết bị dạy học. Nói chung cả cô và trò đều vất vả đủ đường. Tôi không lo bản thân sẽ vất vả, mà điều khiến tôi thực sự trăn trở đó là cuộc sống cơ cực của các em nhỏ nơi đây. Hầu như em nào cũng vậy, cơm không đủ no, áo không đủ mặc, mùa đông co ro dưới giá lạnh tê tái. Thương lắm”.
Thương trẻ, cô Thư đã vận động, quyên góp quần áo, giầy dép dành tặng cho trò. Mỗi khi lớp học thiếu vắng học trò, cô lại lên bản, đến từng gia đình để tìm hiểu hoàn cảnh, động viên cha mẹ cho con em đến trường.
Cô Thư chuẩn bị bữa cơm cho trẻ.
Khó lòng bước đi
“Người dân trong bản lúc đó còn nghèo lắm, trong nhà không có gì đáng giá cả. Có hôm lên bản tìm trò, cả bản chẳng có người lớn vì họ đi nương hết, chỉ có đám trẻ nhỏ ở nhà trông em. Chúng tự nấu cơm cho nhau ăn. Thấy tôi, anh, chị lớn đang bốc cơm cũng dừng ngay. Mấy em nhỏ thì tỏ vẻ sợ hãi, giấu cơm dưới miếng bao tải rách, nhìn rõ tội!”, cô Thư nói.
Video đang HOT
Để hòa đồng với trẻ cũng như người dân, mỗi khi rảnh rỗi, cô Thư lại tự học tiếng dân tộc giúp việc giao tiếp được thuận lợi hơn. Cô còn tìm hiểu phong tục tập quán, văn hóa của người địa phương. Nhờ đó, phụ huynh tin tưởng và cởi mở hơn, việc vận động trẻ ra lớp hay mời cha mẹ tham gia các hoạt động với trường, lớp cũng dễ dàng.
Sự tin tưởng phụ huynh dành cho cô Thư được thể hiện hằng ngày. Có mớ rau, con cá, củ sắn, củ khoai, quả trứng… cũng mang lên biếu cô. Mỗi khi nhà có việc đều mời cô đến dự. Những tình cảm chân thành đó là niềm động viên giúp giáo viên cắm bản có thêm nghị lực để gắn bó với nghề. Theo cô Thư, tình cảm của người dân cùng sự trong trẻo, hồn nhiên của những đ.ứa t.rẻ nơi đây như sợi dây níu giữ cô ở lại Sà Dề Phìn.
Nhận xét về đồng nghiệp, cô Lương Thị Dẫu, Hiệu trưởng Trường Mầm non Sà Dề Phìn chia sẻ: “Cô Thư không chỉ làm tốt công việc chăm sóc trẻ, mà còn nhiệt tình hướng dẫn người dân cách chăm con. Với kiến thức sẵn có, cô chia sẻ cách thức chăn nuôi, trồng trọt để giúp bà con tăng thêm thu nhập cho gia đình. Từ những nỗ lực ấy, cô Thư đã góp phần cùng tập thể nhà trường nâng cao chất lượng giáo dục và chăm sóc trẻ trên địa bàn. Nhờ đó, tỷ lệ t.rẻ e.m suy dinh dưỡng qua các năm đều giảm so với năm học trước. Trẻ dần mạnh dạn tự tin khi giao tiếp tiếng Việt”.
Chuyện đặc biệt về những thầy giáo mầm non nơi núi rừng xứ Thanh
Hơn 20 năm qua những thầy giáo mầm non vẫn miệt mài đến lớp dạy học, chăm sóc những em thơ ở ngôi trường mầm non xã Thanh Quân, huyện Như Xuân, tỉnh Thanh Hóa.
25 năm giảng dạy mầm non
Xã Thanh Quân là xã cuối cùng của huyện Như Xuân nằm giáp ranh với huyện Quỳ Châu, Quế Phong (Nghệ An) và huyện Thường Xuân (Thanh Hóa) với người Thái chiếm khoảng 95%, đời sống kinh tế còn nhiều khó khăn nhưng nơi đây đang dần đổi thay vươn lên.
Giữa tháng 11 khi Ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới, chúng tôi vượt gần 100km để đến thăm Trường mầm non Thanh Quân, nơi có 4 thầy giáo mầm non là Lương Văn Cường, Hoàng Thanh Tình, Vi Văn Tiến và Vi Văn Dương đang tận tụy nuôi dạy trẻ mỗi ngày.
Trường mầm non Thanh Quân
Vừa bước vào trường chúng tôi đã bắt gặp thầy Lương Văn Cường (SN 1971) đang cưa cây luồng làm đồ chơi cho các em học sinh. Thầy vui vẻ tiếp chuyện chúng tôi và kể về chuyện nghề của những giáo viên nam dạy mầm non như thầy.
"Năm 1996 mấy anh em chúng tôi thấy thông báo tuyển sinh nên cùng nhau đăng ký đi học sơ cấp ở trung tâm huyện một thời gian, rồi cùng về quê băng rừng, vượt suối vào các bản dạy trẻ", thầy Cường kể lại.
Theo thầy Cường, thời điểm đó trong xã Thanh Quân chưa có trường mầm non, lại là vùng đặc biệt khó khăn, vẫn còn nhiều hủ tục lạc hậu nên chính quyền địa phương phải vận động thanh niên đi học để về dạy học cho trẻ.
Khi đó, có tất cả 6 người nam được cử đi học nhưng chỉ có 5 người theo tới cùng. Lúc về các bản giảng dạy, các thầy được địa phương trợ cấp 50kg thóc mỗi tháng.
Các thầy và học trò trong một giờ ngoại khóa.
Việc nuôi dạy trẻ mầm non đối với giáo viên nữ đã vất vả nhưng đối với giáo viên nam còn khó khăn gấp nhiều lần trong việc dỗ dành, múa hát, cho trẻ ăn uống, vệ sinh... Tuy nhiên, với lòng yêu trẻ, tâm huyết với nghề, các thầy càng cố gắng hơn để nâng cao chuyên môn của mình.
Kể từ ngày đầu đi dạy đến nay đã 25 năm trôi qua, các thầy vẫn lên lớp hằng ngày, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ, cùng học cùng chơi với các em thơ như những người cha thứ 2.
Mong ước con em được đến trường
Cả 4 thầy giáo đều là người Thái sinh ra và lớn lên ở xã Thanh Quân nên mong muốn lớn nhất của các thầy là t.rẻ e.m nơi đây được đến lớp, đến trường đầy đủ. Chỉ có tri thức mới giúp xóa bỏ cái đói, cái nghèo, hủ tục và xây dựng quê hương ngày thêm đẹp đẽ.
Thầy Vi Văn Dương (SN 1967) lập gia đình năm 1989 rồi đến năm 1996 mới theo học sư phạm mầm non. Vậy nên thầy càng hiểu về giá trị của việc con em được tới trường tiếp cận với ánh sáng tri thức.
Thầy Dương tâm sự: "Trước đây do tình trạng dân trí thấp nên khó có b.é g.ái nào được học hết lớp 9. Vậy nên khi thấy thông báo tuyển sinh giáo viên mầm non tôi đã đắn đo, suy nghĩ rồi quyết định đăng ký theo học với mong muốn sau này giảng dạy cho cả con em mình".
Thầy Vi Văn Dương trong tiết dạy học.
Đa số học trò đều là người Thái nên khi đến lớp thầy Dương phải làm cầu nối phiên dịch qua lại giữa tiếng dân tộc Thái và tiếng phổ thông để giúp các em hiểu về bài học. Đồng thời thầy cũng dặn dò phụ huynh nói chuyện với con em thì thường xuyên dùng tiếng phổ thông để các em quen hơn.
Chia sẻ về kỷ niệm những ngày đầu theo giáo dục mầm non, thầy Hoàng Thanh Tình (SN 1974) cho biết: "Ban đầu đi học tôi còn bỡ ngỡ nhưng sau được gia đình ủng hộ, bạn bè giúp đỡ thì tôi cũng dần quen với việc học các môn múa, làm đồ chơi... Khi về các bản giảng dạy thấy được sự khó khăn, vất vả của cả trò và gia đình thì tôi càng cố gắng hơn với công việc đã chọn".
Ở những năm tháng khó khăn, các thầy đã băng rừng, vượt suối đến các bản giảng dạy, thậm chí phải đến từng nhà để vận động đưa các em đến lớp. Đi dạy học mà các thầy còn mang theo đồ dùng cá nhân như dầu gội, xà phòng để tắm rửa cho các em.
Đ.ánh mỏ gọi học sinh đến lớp
Khi nhắc về lý do mình chọn nghề giáo, thầy Lương Văn Cường bồi hồi nhớ lại: "Ngày tôi học xong cấp 2 (năm 1994) thì có chị hàng xóm nhờ dạy trẻ tiểu học cách đ.ánh vần, đọc chữ, học bảng cửu chương... Từ chuyện đó tôi thấy thích ngành sư phạm nên đăng ký đi học làm giáo viên mầm non. Tôi cũng muốn xóa đi những hủ tục, cái đói nghèo bằng tri thức để xây dựng quê hương giàu đẹp".
Theo thầy Cường, khi về bản do địa hình chủ yếu là đồi núi, nhiều sông suối nên để trẻ đến lớp đầy đủ là cả một vấn đề nan giải đối với giáo viên. Các thầy phải đi tuyên truyền, vận động để đưa trẻ đến lớp nhưng chỉ được ngày 1, ngày 2 rồi lại đâu vào đó. Cũng chính vì như thế nên các thầy nảy ra nhiều ý tưởng thu hút học sinh hơn.
"Ở các điểm lẻ thì nhà dân phân bố rải rác ở các sườn đồi, núi nên việc đến lớp gặp nhiều khó khăn, nếu mà đi gọi từng trẻ đến lớp thì sẽ mất gần 1 buổi học nên tôi đã đề xuất với trưởng bản là sẽ dùng mỏ đ.ánh (cái mỏ làm bằng gỗ - PV) để gọi các em đến lớp. Cũng từ đó việc lên lớp của chúng tôi cũng thuận tiện hơn", thầy Cường chia sẻ.
Không chỉ đưa, đón, dạy trẻ học văn hóa, múa hát, tạo hình,... mỗi buổi trưa các thầy lại thay nhau mang cơm đến các điểm lẻ rồi cùng các đồng nghiệp cho học sinh ăn uống và chăm sóc giấc ngủ cho các em. Ở những thầy giáo mầm non này, chúng tôi thực sự cảm nhận được trái tim ấm áp và lòng tận tụy với nghề giáo cao quý.
Cô Lương Thị Hà - quyền Hiệu trưởng Trường mầm non Thanh Quân cho biết, nhà trường có 36 cán bộ giáo viên, nhân viên. Trong đó, có 4 giáo viên nam có chuyên môn tốt và luôn luôn gương mẫu, hoàn thành tốt nhiệm vụ, yêu nghề, mến trẻ, sống chan hòa với mọi người. Các thầy luôn luôn lạc quan, không ngại gian khó và luôn giúp đỡ nhà trường trong mọi công việc nặng nhọc.
Bất đồng ngôn ngữ - cú sốc với người lần đầu du học Những ngày đầu sang Dresden, Tâm rơi vào cảm giác lạc lõng tột cùng trước cảnh 'bắt chuyện với người ta bằng tiếng Anh, được đáp lại bằng tiếng Đức'. Đầu tháng 9, Nguyễn Thị Thanh Tâm, 26 t.uổi, người Mường, tới Dresden (Đức) học chương trình thạc sĩ về Lâm nghiệp nhiệt đới tại Technische Universitt Dresden, sau khi giành được một...