Cô giáo mầm non hơn 20 năm gắn bó với điểm trường lẻ
Hơn 20 năm trong nghề, cô Lương Thị Bé đã đi hết mọi điểm lẻ của Trường Mầm non Bảo Nam (huyện Kỳ Sơn, Nghệ An), bản xa nhất cách điểm chính 65km.
Khi cô Lương Thị Bé (SN 1979) tốt nghiệp sư phạm, lên huyện biên giới Kỳ Sơn, Nghệ An nhận công tác thì Trường Mầm non Bảo Nam cũng vừa thành lập. Ngày đầu tiên đặt chân đến Bảo Nam, ngôi trường mới đang đào móng, dựng cột, rồi sau đó mấy gian nhà gỗ lợp tranh tre cũng hoàn thành. Từ đó đến nay, cô Bé “dần quen với cái khổ”, kiên trì bám bản, bám trường, kéo những em bé người Khơ Mú, người Thái đến lớp.
Giáo viên Trường Mầm non Bảo Nam (huyện Kỳ Sơn, Nghệ An) vượt suối đến trường sau lũ.
Vượt lũ vào trường với trẻ
Hơn 20 năm là giáo viên cắm bản, nhưng chưa năm học nào bắt đầu vất vả, cực nhọc và cả nguy hiểm đối với cô Lương Thị Bé như những ngày vừa qua. Khi cô và đồng nghiệp đã chuẩn bị trường lớp sạch đẹp cho ngày hội đưa trẻ tới trường, thì trận mưa lũ đêm trước khai giảng chia cắt hoàn toàn con đường vào xã Bảo Nam cũng như bản Huồi Hốc.
Nhà cô ở thị trấn Mường Xén, cách xã Bảo Nam hơn 20km, nhưng qua đoạn sạt lở, cầu tràn nước chảy xiết đành để xe máy lại. Nhất là qua cầu Xốp Thặp ở xã Hữu Lập (giáp Bảo Nam), cô và đồng nghiệp phải đợi và nhờ lực lượng địa phương dắt lội qua nước lũ đang chảy mạnh.
Vào được điểm trường chính, thì nghe tin đường vào bản lẻ sạt lở nặng. Năm nay, cô Lương Thị Bé cùng với cô Lô Thị Mai nhận nhiệm vụ phụ trách điểm bản Huồi Hốc – một trong những điểm khó khăn nhất xã. Những ngày sau đó, mưa vẫn tiếp tục, lũ về cuồn cuộn, khiến các cô không tiếp cận được điểm lẻ. Sau đó 1 tuần, ngày 11/9, cô Bé và các giáo viên điểm lẻ khác mới chia nhau lên đường vào bản.
Gắn bó với vùng cao lâu năm, cô Bé biết đến trường vào mùa mưa phải xác định ở lại trong bản rất lâu mới ra ngoài thị trấn được. Vì vậy, khi lên đường, hành trang của cô mang theo là cá khô, mắm, muối, mì tôm…
Cô Lương Thị Bé cùng giáo viên điểm lẻ mang theo gạo, thực phẩm vượt rừng vào bản với học trò.
Từ điểm trường chính ở bản Nam Tiến 1 lên bản Huồi Hốc khoảng 10km, ngày thường vốn đã rất khó đi vì đường đất, dốc đá, đầy ổ voi, ổ gà. “Mưa lũ khiến con đường bị sạt lở hầu hết. Có đoạn trơn trượt, bùn đất nhão nhoét lún sâu tới nửa bắp chân. Có đoạn bị đất đá vùi lấp không còn đường nữa, sườn núi cũng bị toác xuống mảng lớn. Tôi cùng cô Mai bám nhau trèo lên cao để đi qua đoạn sạt lở. Lối đi sát sườn núi cheo leo, bên dưới vực sâu hun hút. Nhưng chỉ còn cách tiến về phía trước”, cô Bé kể.
Phút dừng chân bên đường của cô Lương Thị Bé trong hành trình băng rừng vào điểm bản Huồi Hốc.
Sau 7 tiếng leo bộ vượt rừng, cô Bé và đồng nghiệp vào tới Huồi Hốc. Không dám nghỉ lâu, cô và cô Lô Thị Mai bắt tay vào quét dọn, đẩy bùn đất ra khỏi sân trường, lau chùi bàn ghế, đồ dùng đồ chơi để đón trẻ. Già làng Ven Phò Vên bảo, từ năm 1999 đến nay mới thấy trận lũ, sạt lở lớn như vậy.
“Từ khi vào được Huồi Hốc đến nay, mưa vẫn tiếp tục. Cứ dọn dẹp sạch sẽ xong, bùn đất trên núi lại theo mưa lũ trôi xuống đầy sân trường. Chúng tôi phải cho trẻ nghỉ, rồi lại quét dọn. Cả tuần bị cô lập không thể ra ngoài, tôi và cô Mai chỉ còn mì tôm, hái thêm rau rừng làm thức ăn. Rồi xin mua gạo dùng nấu rượu của bà con để nấu cơm”, cô Bé kể.
Gắn bó với trẻ bản xa
“Đến giờ, tôi là người có thâm niên nhất của Trường Mầm non Bảo Nam, cũng đã đi khắp 10 bản lẻ, từ Huồi Hốc, Khe Nạp, Khe Khoáng, Khe Lau… rồi lần lượt quay vòng. Ở lại trong điểm trường, với dân bản, với các cháu hàng tuần mới về nhà, là chuyện bình thường suốt hơn 20 năm qua”, cô Bé nói.
Video đang HOT
Cô Lương Thị Bé là người Thái, học Cao đẳng Sư phạm Nghệ An, chuyên ngành Sư phạm mầm non theo diện cử tuyển. Tốt nghiệp năm 2001, cô được phân công nhận công tác về xã Bảo Nam (huyện Kỳ Sơn) cho đến giờ. “Năm học đầu tiên trong nghề của tôi cũng bắt đầu vào mùa mưa.
Tuy không sạt lở nặng, nhưng nước khe suối dâng cao, chỉ có thể đi bộ vào trường. Vào đến nơi mới biết, trường mầm non chỉ vừa thành lập, vẫn chưa có phòng học, chính quyền địa phương và người dân đang đào đất, dựng cột để làm trường”, cô Bé nhớ lại.
Cô Lương Thị Bé và cô Lô Thị Mai vệ sinh dọn dẹp điểm Trường Mầm non bản Huồi Hốc, xã Bảo Nam.
Sau thời gian ở nhờ trong nhà dân, trường mầm non Bảo Nam với mấy phòng học tạm cũng đã dựng xong, đón trẻ đi học. Áp lực chuyên môn thời điểm ấy không lớn, vì đặc thù trẻ dân tộc thiểu số khác so với trường lớp ở xuôi. Nhưng vất vả nhất chính là huy động trẻ ra lớp thay vì theo bố mẹ lên rẫy hoặc ở nhà chơi, vì bà con cho rằng các cháu tuổi còn nhỏ quá, chưa cần đi học. Cái khó nữa là tập cho trẻ làm quen với Tiếng Việt, vì độ tuổi mầm non, các cháu chỉ quen với tiếng mẹ đẻ (dân tộc Khơ mú), và sinh sống trong bản, ít tiếp xúc với bên ngoài.
Còn vất vả của giáo viên thì không biết kể từ đâu. Riêng đường đi đã nhọc nhằn, nơi ăn chốn ở tạm bợ, thiếu thốn. Mùa mưa không thể ra ngoài, ở lại trong bản, kể cả có tiền cũng không mua được thực phẩm, bà con cũng khó khăn.
Các cháu điểm bản Huồi Hốc, Trường Mầm non Bảo Nam, nơi cô Lương Thị Bé phụ trách năm học 2022-2023.
Trong số 10 bản mà cô từng dạy học, thì Khe Nạp là điểm bản đặc biệt, cách trường chính đến 65km. Từ trung tâm xã Bảo Nam, phải đi vòng ra thị trấn Mường Xén, rồi qua các xã Phà Đánh, Huồi Tụ, Mường Lống… mới vào tới Khe Nạp. Cô Bé kể: “Tôi có 5 năm cắm bản Khe Nạp, đầu tuần đi, cuối tuần về. Cũng vì khoảng cách quá xa, nên chỉ những dịp họp hành quan trọng mới về trường chính. Còn lại tôi từ nhà vào thẳng nơi dạy học”.
Trong hơn 20 năm nghề giáo, cô Lương Thị Bé (ngoài cùng bên phải) đã dạy học qua hết 10 bản của Trường Mầm non Bảo Nam.
Cô Bé quê ở xã Hữu Dương, huyện Tương Dương, nhưng nay đã chìm sâu dưới lòng hồ thủy điện Bản Vẽ. Người thân chuyển về tái định cư ở huyện Thanh Chương cách quê cũ hơn 150km. Còn cô lại lập gia đình, ở tại thị trấn của huyện biên giới Kỳ Sơn. Những năm đi dạy xa cả nhà lẫn quê, vất vả, nhớ con, nhưng cô vẫn chưa khi nào có ý định từ bỏ nghề. Vẫn bám bản, bám trẻ, huy động và duy trì sỹ số trẻ đến lớp. Và để giữ một lời hẹn với với phụ huynh, bà con dân bản, rằng mỗi năm học mới đến, sẽ luôn có cô giáo đến trường chào đón lũ trẻ.
Cô Phạm Thị Tuyết – Hiệu trưởng Trường Mầm non Bảo Nam cho biết, đặc thù của mầm non, trường không có thầy giáo, nên dù là bản xa xôi, vất vả nhưng các cô giáo trong trường luân phiên nhau đến các điểm lẻ. Riêng cô Lương Thị Bé là giáo viên thâm niên nhất trường. Cô cũng là người rất yêu trẻ, trách nhiệm, sẵn sàng nhận và hoàn thành nhiệm vụ kể cả ở những bản khó khăn nhất. Hiện điều nhà trường mong mỏi là có nhà công vụ cho giáo viên các bản. Vì hiện các điểm trường lẻ như Khe Nạp, Huồi Hốc, Huồi Khoáng… các cô đang phải ở các gian phòng tạm cắm bản đi dạy rất vất vả.
Nghị lực cô giáo mầm non vượt qua nghịch cảnh để viết chữ bằng tay trái
Lờ đi những lời lẽ không hay về khiếm khuyết trên cơ thể, cô giáo người Thái vẫn ngày ngày viết chữ đẹp bằng tay trái, dạy chữ miễn phí cho trẻ tại nhà.
Đeo găng tay suốt 4 năm để tránh ánh mắt kỳ thị
Mới đây, câu chuyện về cô giáo mầm non người dân tộc Thái - Lê Thị Sen (sinh năm 1994, xóm Đồng Cạn, xã Đồng Hợp, huyện Quỳ Hợp, Nghệ An) viết chữ bằng tay trái đã khiến nhiều người không khỏi xúc động.
Suốt nhiều năm qua, chỉ bằng một bàn tay, nữ giáo viên ấy vẫn nỗ lực đem niềm say mê luyện chữ, truyền cảm hứng cho học trò.
Sinh ra với một cơ thể khỏe mạnh, song, tai nạn ập đến khiến cô phải mang một bàn tay khuyết và tước đi nhiều hy vọng về tương lai từ khi tuổi chưa đến đôi mươi.
Cô giáo trẻ Lê Thị Sen viết chữ đẹp bằng tay trái. (Ảnh: NVCC).
Thương cảnh bố đau ốm liên miên, một mình mẹ gồng gánh nuôi bốn chị em ăn học, khi vừa kết thúc năm học lớp 9, Sen quyết định xin mẹ đi làm thêm.
Mùa hè năm ấy, khi tiếng ve còn râm ran khắp sân trường, cô nữ sinh 16 tuổi hăm hở theo bạn bè ra Hà Nội, xin làm việc tại một công ty tư nhân chuyên sản xuất đồ nhựa tái chế. Với mong muốn kiếm tiền giúp mẹ nuôi em ăn học, hai tháng hè đối với nữ sinh chỉ trôi nhanh tựa "cái chớp mắt".
Cô nhớ lại: "Trong lòng tôi khi ấy đang nghĩ đến viễn cảnh sắp được về quê, khoe thành quả với mẹ: Năm học tới, mẹ sẽ không phải lo tiền mua sách vở cho con. Con sẽ tự sắm cho mình xe đạp mới - chiếc xe màu bạc mà con hằng mơ ước, để chở em đến trường...".
Vậy mà trớ trêu thay, tai nạn ập đến với nữ sinh ngay ngày cuối cùng đi làm, bàn tay phải của cô bị máy nghiền nát 4 ngón. Mặc dù được đưa đến bệnh viện để điều trị trong cả tháng trời, trải qua ba lần phẫu thuật cấy ghép xương, ghép da nhưng đều không mang lại kết quả.
"Nhìn từng ngón tay hoại tử bị cắt bỏ, lòng tôi đau như cắt. Tôi sợ mình sẽ không thể đến trường, không thể cầm bút như các bạn. Nghĩ đến nỗi vất vả của bố mẹ, tôi không cho phép mình gục ngã. Thế là tôi bắt đầu chuỗi ngày luyện viết bằng tay trái ngay trong những ngày còn đang nằm viện, để tiếp tục con đường học vấn đang dang dở", cô Sen nhớ lại.
Cô Sen cùng học sinh tại trường mầm non nơi cô công tác (Nghệ An). (Ảnh: NVCC).
Ra viện và trở lại với trường lớp, nữ sinh người Thái lại gặp phải những lời xì xèo bàn tán không hay về bàn tay bị khuyết tật. Cô trở nên tự ti, đeo găng tay suốt 4 năm liền để che đi khuyết điểm, bất kể mùa đông cũng như mùa hè. Giai đoạn đó, Sen cũng không thể học kịp các bạn, kết quả học tập dần sa sút. Mỗi ngày đạp xe đi học hơn 10km khiến cô vô cùng mệt mỏi, chỉ mong sớm kết thúc chuỗi ngày ngồi trên ghế nhà trường.
Viết lên cuộc đời mới từ bàn tay trái
Ngày tốt nghiệp trung học phổ thông cũng đã đến, mẹ ngày càng già đi, bố vẫn phải điều trị bệnh hàng ngày, ước mơ học đại học càng trở nên xa xỉ. Cô quyết định một lần nữa rời quê đi làm, tự mình bắt xe ra Bắc và va chạm với đủ thứ nghề, từ bán hàng, trông em bé đến bưng bê quán ăn...
"Trong một lần bán hàng ở chùa Hương Tích, có người đã nói sau lưng tôi rằng: " Một tay thì làm được gì cho đời"... Câu nói đầy định kiến ấy đã khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ, nhưng cũng chính điều đó đã thôi thúc tôi nhận ra, mình muốn làm nghề gì. Tôi chợt nghĩ, mình phải bỏ qua những lời lẽ không hay ấy để tự tạo nên tương lai cho bản thân và góp phần mang đến những điều tích cực cho đời.
Ở chùa Hương Tích, hình ảnh những em bé theo mẹ bán hàng rong, hay phải đi xin từng bữa cơm qua ngày cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí... Tôi tự nhủ, mình còn may mắn hơn nhiều người. Nhìn những đứa trẻ mà đáng ra chúng phải được ngồi trên ghế nhà trường, tôi thương lắm. Tôi biết mình muốn làm một giáo viên mầm non để yêu thương, chăm sóc các bạn nhỏ" - đó là động lực để cô gái ấy từ bỏ công việc bán hàng, về quê và làm hồ sơ thi vào Trường Cao đẳng Sư phạm Nghệ An.
"Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, tôi như vỡ òa. Tôi mừng vì mình có thể theo đuổi ước mơ... Những năm tháng ấy đã rèn cho tôi tính tự lập, tuy vất vả. Tôi làm thêm để tự trang trải cuộc sống" - cô kể.
Cô giáo tương lai bắt đầu luyện viết chữ đẹp từ những tháng ngày đang học trên giảng đường. Mê mẩn những nét chữ đều tăm tắp của bạn cùng phòng được đi luyện chữ ở trung tâm, lại không có tiền để đi học ở bên ngoài, cô mượn vở của bạn để nhìn từng nét chữ và viết theo.
Nét bút của cô giáo Lê Thị Sen. (Ảnh: NVCC).
Làm quen với bút mực, nhưng với cô, viết bằng tay trái không dễ dàng như khi dùng bút bi. Bút đi không đều, đôi khi mực xuống làm rách hết nguyên trang vở. Nhưng cô không bỏ cuộc, hành trình luyện chữ diễn ra suốt cả ngày đêm.
Tốt nghiệp sư phạm, cô giáo trẻ vừa mừng vừa lo vì phân vân không biết xin việc ở đâu, trường nào sẽ nhận mình. Sau khi nộp hồ sơ tới nhiều trường, cơ sở mầm non, vẫn chưa nhận được hồi âm, cô lặn lội xuống Bắc Ninh, xin làm nhân viên bán quần áo thuê. Ngày nhận được thông báo trúng tuyển, cũng là ngày trời mưa rất to, cô vui mừng, chạy xe từ Bắc Ninh ra Hà Nội để phỏng vấn, nhưng vừa gặp, họ đã từ chối cô chỉ vì bàn tay khiếm khuyết.
Một lần nữa, Lê Thị Sen lại vấp phải định kiến: " Làm cô giáo mà viết bằng tay trái thì làm sao có thể dạy trẻ viết bằng tay phải?". Trong cơn mưa nặng hạt, cô lại hoài nghi về lựa chọn của mình.
Tuy nhiên, không dừng lại ở đó, cô gái với vóc dáng nhỏ bé lại nộp hồ sơ vào một trường khác và mạnh dạn chia sẻ về điểm mạnh cũng như thẳng thắn đề cập đến khiếm khuyết của mình. Lần này, cô được nhận, niềm vui hóa thành dòng nước mắt vỡ òa.
Gắn bó với Hà Nội được một thời gian, người con xứ Nghệ quyết định chuyển về trường mầm non ở quê để tiện chăm sóc bố và gia đình. Được phân công dạy các bé 5 tuổi luyện viết và làm quen với chữ cái, cô giáo trẻ tìm tới trung tâm luyện chữ học thêm để trau dồi kiến thức tiểu học. Ban ngày đi dạy trên lớp, chiều về lại tranh thủ đi học cách trường 15km.
Với tâm niệm " Nét chữ nết người. Việc trau chuốt từng nét chữ cũng giúp các con rèn luyện tính kiên trì, tỉ mỉ, là nền tảng cho những đức tính tốt đẹp được hình thành", cô giáo Sen dành toàn bộ tâm tư cho những đứa trẻ đang chập chững học từng nét chữ đầu đời.
Không chỉ giỏi chuyên môn, cô Sen còn được học sinh yêu quý vì luôn đồng hành trên mọi phương diện. (Ảnh: NVCC).
Dạy chữ miễn phí cho trẻ
Thời điểm dịch Covid-19 bùng phát tại quê nhà, chứng kiến cảnh những đứa trẻ đang tuổi bước vào lớp 1 lại không thể đến trường, cô giáo Sen không khỏi xót xa: "Dịch bệnh đã khiến các con phải nghỉ ở nhà. Nhất là khi, ở nơi tôi sinh sống, phần nhiều là học sinh dân tộc thiểu số, có trẻ thậm chí còn chưa sõi tiếng phổ thông, chứ đừng nói đến chuyện biết cầm bút viết... thế nên, tôi nảy ra ý định, mở một lớp "tiền lớp 1", hỗ trợ các con những kỹ năng cơ bản nhất".
Ngay khi dịch Covid-19 quanh khu vực đã dần được kiểm soát, cô giáo Sen mở lớp và vận động trẻ chuẩn bị vào lớp 1 đến học miễn phí.
Vùng quê miền núi nhiều khó khăn với đa số học sinh là người dân tộc thiểu số, nên hầu hết các bé chỉ hào hứng học thêm lúc đầu. Đến khi chuyển qua giai đoạn học cầm bút luyện chữ, đòi hỏi sự tập trung và khéo léo, không ít trẻ bắt đầu nản chí, xao nhãng dần rồi đi học "buổi đực buổi cái".
"Lúc này, tôi nghĩ tới, tìm lời khuyên và kinh nghiệm từ thầy giáo cũ của mình. Sau đó, tôi bắt đầu vận động học sinh đi học trở lại, cho các con vừa học vừa chơi để tạo hứng thú học tập. Vì các con đang chập chững bước vào lớp 1, nên thời gian rèn luyện cho các con chỉ vỏn vẹn 2 giờ mỗi buổi để các con vừa học vừa giải lao. Tôi hiểu, nếu mình tập trung dạy liên tục thì sẽ gây áp lực khiến các con cảm thấy nhàm chán" - cô Sen tiết lộ.
Lớp học "tiền lớp 1" tại nhà của cô giáo người Thái. (Ảnh: NVCC).
Từ đó, học sinh đi học đều hơn, tiếng cười rộn vang khắp một khoảnh sân. Ngày càng có nhiều phụ huynh tin tưởng gửi gắm con cho cô giáo Sen, với mong muốn con mình viết chữ phải đẹp như chữ cô Sen.
Cô Sen tâm sự: "Người ta vẫn thường ví nghề giáo viên mầm non của tôi giống như "làm dâu trăm họ", khó khăn rất nhiều. Đặc biệt, khi đôi tay của tôi còn mang khiếm khuyết, cũng có những phụ huynh, hay thậm chí cả đồng nghiệp cũng e ngại, không muốn trao cho tôi đứng lớp.
Thế nhưng, cho dù được chọn lại, tôi vẫn lựa chọn nghề này. Được chăm sóc cho các con, tôi như thấy mình được trẻ lại, vậy nên, tôi vẫn đang ngày ngày dùng nỗ lực của mình để chứng minh, bản thân dù có bàn tay phải không toàn vẹn, tôi vẫn có thể viết và uốn nắn từng nét chữ cho các mầm xanh".
Phụ huynh lên rừng chặt tre, dựng nhà giúp giáo viên cắm bản Chuẩn bị bước vào năm học mới, các giáo viên Trường mầm non ở xã Yên Na, huyện Tương Dương, Nghệ An lại nhờ phụ huynh che chắn nhà bằng tre, nứa và lá cọ trước ngày khai giảng. Mấy ngày qua, nhiều phụ huynh ở Trường Mầm non Yên Na, huyện Tương Dương (Nghệ An) tình nguyện lên rừng chặt tre, nứa,...