Có gạo, có nồi nhưng vẫn… đói
Cả tháng vợ chồng Huyền mới có thể “gần gũi” nhưng anh xã luôn “phất cờ” trước.
Lúc đầu, Huyền nghĩ, chắc do mình tẻ nhạt quá nên chồng mới chán. Cô chịu khó tham khảo kiến thức, tư thế quan hệ, làm mới bản thân với váy ngủ quyến rũ, thân thể thơm tho nhưng cũng chẳng ăn thua.
Chờ khi vợ chồng vui vẻ, Huyền dò hỏi cảm nhận của anh xã. Anh chỉ cười, bảo rất yêu vợ và hài lòng với mọi thứ. Huyền nghĩ, cứ cố gắng thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nhưng có khi “ham muốn” trỗi dậy, quay sang thấy chồng vô tư ngủ thì cô lại xót xa. Huyền oán hận, nghi ngờ khả năng của chồng. Lúc khác, cô lại nghĩ tới ly hôn nhưng không nỡ vì anh xã, ngoài “chuyện đó”, vẫn là người chồng tốt.
Cứ chịu đựng thế, giờ đã hơn 1 năm, Huyền vẫn chưa có bầu, dù vợ chồng không kế hoạch.
Video đang HOT
Cùng cảnh, Hoan cũng phải cố kìm lòng vì chồng “yếu” quá. 1-2 tháng anh xã mới “nhớ” tới vợ một lần. Ban đầu, Hoan khóc lóc, than trách, nghĩ chồng mình có bồ mà bỏ rơi vợ. Mãi sau, cô mới biết, nhu cầu của chồng chỉ có thế. Nếu ví chuyện gối chăn với việc ăn cơm thì Hoan đã “đói” suốt 3 năm tròn. Những lúc gần chồng ít ỏi, cô cũng không được thoả mãn.
Gần đây, một cậu bạn đồng nghiệp “có ý” với Hoan. Lúc ham muốn cao trào, phải “cố nhịn”, Hoan lại nghĩ tới người kia. Ngay sau đó, cô lại tự sỉ vả, căm ghét bản thân. Cô không thể bỏ chồng, cặp “bồ” chỉ để thoả mãn.
Giải quyết từ đầu
Chồng “yếu” đều khiến người vợ tủi thân, buồn khổ. Không ít chị em chọn cách im lặng, sống chung với lũ. Cũng có người trao đổi với chồng nhưng không dám nói thẳng, sợ chồng buồn, tự ái. Người vợ tự ôm nỗi buồn, dằn vặt bản thân hoặc có suy nghĩ tiêu cực như cặp bồ, bỏ chồng, ý muốn huỷ hoại, buông thả bản thân…
Cam chịu hoặc kiếm người đàn ông khác thay thế không phải là giải pháp. Hãy tập trung vào vấn đề chính là chuyện phòng the của anh xã. Đây là gốc rễ của vấn đề. Giải quyết được nó thì tâm trí của người vợ sẽ được nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn vì được “no đủ”.
Thông thường, có ai bị “đói” hoặc cố “nhịn” mà sung sướng đâu. Giỏi thì “nhịn” được dăm bữa, nửa tháng. “Nhịn” lâu quá thành quen, lại tự nhủ “thôi, nhịn được đến phút này thì cố nhịn nữa”. Hoặc khi cơn “đói” vượt quá ngưỡng chịu đựng, sẽ bùng phát quyền được “ăn”. Càng để lâu, bụng càng “đói” mà người bạn đời lại tưởng, như thế vợ cũng “vui”. Chồng không khắc phục, vợ lại buông xuôi thì dễ sinh chuyện.
Hãy thử trao đổi thẳng thắn. Đối phương sẽ cởi mở hơn nếu người vợ biết cách chia sẻ. Nên nhớ, tâm sự phải chân thành, tích cực chứ không phải oán trách, căm giận chồng. Người bị “bệnh” cũng đau buồn, u uất chẳng kém. Anh nào cũng muốn “oai phong” trước vợ, có anh nào muốn mình “kém”. Đồng thời, có thể tìm tài liệu, sách báo cùng khéo léo gợi chuyện với chồng. Sau đó, vận động chồng đi khám, tìm nguyên nhân và cách điều trị.
Chuyện gì cũng có nguyên nhân riêng. Phải bắt đúng bệnh thì mới trị được bệnh. Đừng bỏ mặc hoặc trông chờ vào đối phương vì đã là tổ ấm thì luôn cần đồng thuận của cả vợ và chồng, trong mọi trường hợp.
Hôn nhân không thể không có “chuyện đó”. Cũng không nên thiêu rụi mỏi cảm hứng vì chồng. Ham muốn giống như ngọn lửa, cháy âm ỉ chứ không thể tắt hẳn. Vợ chồng có thể “chiều” nhau bằng những cử chỉ âu yếm trong thời gian “thiếu thốn”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi chỉ thích yêu và sẽ lấy chồng già
Sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sơn La, giống như bao nhiêu cô gái miền sơn cước khác cuộc sống của tôi khá buồn và tẻ nhạt.
Tôi là một cô gái dân tộc Thái, tôi không dám khoe rằng mình xinh nhưng nhiều người vẫn trầm trồ ghen tị với vẻ đẹp miền sơn cước của tôi. Từ ngày học hết cấp 3, tôi xuống Hà Nội học cao đẳng. Gia đình tôi vốn khá giả vì bố tôi là cán bộ của huyện. Hàng tháng tiền gửi xuống Hà Nội cho tôi ăn học khá nhiều. Tôi không giống như những sinh viên tỉnh lẻ khác phải ăn uống kham khổ, chắt chiu và chịu khó làm thêm. Tôi chỉ dành thời gian không đi học cho ngủ. Tôi đưa cả tiền cho bạn cùng phòng lo chuyện nấu nướng, giặt giũ cho tôi. Nhiều lần ngại giặt tôi mang cả đống quần áo cho bạn tôi giặt hộ rồi tôi trả tiền cho nó.
Nhưng cuộc sống sung túc của tôi nơi phố phường chẳng kéo dài được bao lâu thì bố tôi gặp trục trặc trong công tác. Bố tôi bị đình chỉ công tác và còn gặp cảnh kiện tụng. Gia đình tôi đã phải bán hết tất cả nhà cửa trên huyện để về dưới bản sống như những người dân khác. Từ ngày đó, tiền chu cấp cho tôi hầu như không có. Có tháng mẹ tôi gửi cho 500 nghìn có tháng mẹ tôi cho được 700 nghìn.
Từ một sinh viên khá giả tôi rơi xuống cảnh một sinh viên nghèo khổ vì thiếu tiền. Ngay cả chiếc điện thoại duy nhất của tôi cũng không còn. Và cậu người yêu bằng tuổi với tôi cũng phải rời xa tôi vì thiếu tiền tôi không còn đủ kiên nhẫn để yêu một sinh viên nghèo giống mình.
Không có điện thoại, tôi bắt đầu lao vào chát chít. Những buổi tối tôi ngồi giam mình ở quán nét. Tôi vào phòng chát với cái nick gái 8X muốn tìm 6X làm chồng. Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản lắm chỉ cần yêu người có tiền là tôi lại có cuộc sống sung túc như xưa.
Với cái Nick name như vậy tôi cũng tạo sóng gió trong những phòng chát. Tôi quen với nhiều người đàn ông tuổi ngoài 40 và họ đều đã có gia đình hoặc đang ly thân, ly hôn với vợ.
Người đàn ông tôi tạm gọi là người yêu đầu tiên tên là Thanh sinh năm 1967, hơn tôi 17 tuổi. Tôi nghĩ với tuổi đó thì tôi cũng có thể lấy làm chồng. Phương châm của tôi là người đó phải đi xe ga vì lúc đó xe ga rất hiếm.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ yêu người già hơn mình để họ chu cấp cho tôi nhưng đến bây giờ tôi thấy mình chỉ thích yêu những người đàn ông hơn mình cả chục tuổi
Tôi bắt đầu yêu Thanh, nhưng tình yêu của chúng tôi không kéo dài được bao lâu thì vợ Thanh ở nước ngoài về nhà. Khi biết Thanh đã có gia đình, tôi nhẹ nhàng rời xa anh ta không một chút tiếc nuối vì trong 4 tháng yêu anh ta tôi thực sự đã có được nhiều thứ tôi muốn.
Một thời gian sau, tôi gặp và yêu Chiến. Chiến hơn tôi 20 tuổi. Chiến vốn sống ở Nga nhiều năm và bây giờ anh ta về Hà Nội làm kinh doanh. Khi gặp tôi, Chiến thực sự thích tôi. Anh ta đã chăm sóc cho tôi và chúng tôi đều hi vọng sẽ đến được với nhau. Không chỉ yêu tôi, lo cho tôi tất cả mà Chiến còn đối xử rất tốt với người nhà của tôi. Biết hoàn cảnh gia đình của tôi, anh còn không ngần ngại lấy tiền của mình để trả nợ cho bố mẹ tôi. Lo công việc cho anh trai tôi và còn rất nhiều điều khác. Khi chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới thì cô vợ của Chiến ở Nga trở về. Anh ta nói với tôi rằng không phải vợ vì họ chưa đăng ký kết hôn nhưng giữa họ lại có chung một đứa con trai và bố mẹ của anh ta thì rất quý người con dâu đó.
Thấy tình cảm của tôi gặp cảnh ngang trái nên bố mẹ tôi khuyên tôi không nên lấy người đàn ông còn chưa giải quyết xong chuyện gia đình riêng. Thế rồi, tôi chấp nhận chia tay với anh Chiến. Nhưng có lẽ, với tôi anh ta không chỉ là một người yêu mà còn là một ân nhân đã giúp tôi và gia đình tôi. Hơn một năm yêu anh, tôi thực sự rất hạnh phúc. Kinh doanh ở Việt Nam không hiệu quả. Ngay sau khi chia tay tôi, anh ta lại quay về Nga nhưng hàng tháng anh vẫn gửi tiền cho tôi để tôi có thể đi du lịch và học hành.
Tôi quyết định không nhận tiền của Chiến nữa và tìm cách sống tự lập bằng bản thân mình. Sau mối tình với Chiến, tôi tiếp tục yêu thêm hai người đàn ông nữa. Nhưng tôi nhớ nhất là một người đàn ông sinh năm 1957. Người đàn ông này rất giàu và ở cái tuổi ngoài 50 anh ta vẫn chưa từng yêu ai. Ban đầu tôi băn khoăn có thể già quá nhưng rồi thấy cuộc sống gia đình tuổi tác cũng chẳng quan trọng gì. Tôi quyết định lấy ông ta. Khi chúng tôi gần cưới một lần nữa tai ương ấp đến. Ông ấy bị tai nạn giao thông ở Thái Nguyên và qua đời ngay sau đó.
Sau người đàn ông này, tôi cảm thấy chai sạn với tình yêu. Hai năm liền tôi không yêu ai, tôi tự đi làm và sống với số tiền lương ít ỏi. Thỉnh thoảng tôi còn gửi tiền về cho mẹ. Nhìn lại những năm đã qua tôi thấy những người đàn ông tôi yêu đều hơn tôi cả một thế hệ. Nhưng tôi vẫn nghĩ nếu lấy chồng tôi vẫn lấy người đàn ông hơn tôi khoảng 15 đến 20 tuổi vì thực sự khi yêu họ tôi rất hạnh phúc và cảm giác họ là của mình thực sự.
Từ cảm giác ban đầu là yêu người già hơn thì họ sẽ có tiền cho đến bây giờ tôi lại chỉ muốn gặp và yêu người đàn ông cứng tuổi. Tôi thực sự không có cảm tình với những người thanh niên cùng thế hệ với mình. Năm nay, tôi đã 28 tuổi nhưng chắc chắn một điều tôi sẽ chỉ yêu và lấy người đàn ông 6X.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giấc mơ thoảng qua Vậy là mình gặp nhau đã tròn một năm. Một năm trôi qua , Anh đã tô mầu cho cuộc sống tẻ nhạt này, khiến em yêu đời, lạc quan lên gấp nhiều lần. Năm trước,mình gặp nhau vào đúng ngày sinh nhật của A . Để rồi năm nay, lại đúng ngày sinh nhật của anh, anh lại ra đi, nhẹ nhàng...