Cô gái khuyết tật và 12 năm dạy chữ miễn phí cho học trò
Cô giáo Phạm Thị Lý bị khuyết tật cách đây 17 năm do biến chứng phẫu thuật, vượt lên số phận cô mở lớp học dạy chữ miễn phí cho hàng trăm học sinh ở làng.
17 năm bị liệt, phải lết trên nền nhà
Đến thôn Đỗ Xá, huyện Yên Mỹ, Hưng Yên, không ai là không biết về “lớp học cô giáo Lý”. Nói là lớp học, nhưng thực chất nó chỉ rộng chừng 20m2, không bàn ghế khang trang, không bảng đen phấn trắng, không tiếng trống vào lớp. Thay vào đó là những chiếc bàn mini dành cho học sinh ngồi bệt xuống sàn nhà để học.
“Cô giáo Lý” là cô Phạm Thị Lý (36 tuổi) bị teo hai chân trong một lần biến chứng sau phẫu thuật cách đây 17 năm. Cô phải dùng hai cánh tay chống xuống nền nhà rồi đẩy người lên từng bước, nhưng nụ cười lúc nào cũng thường trực.
Dù bị liệt hai chân, nhưng “cô giáo” Lý vẫn tự lập làm mọi việc trong gia đình từ nấu cơm, quét nhà, giặt giũ quần áo.
Sinh ra là con út trong gia đình có 3 anh chị em, từ bé cô Lý lúc nào trông cũng còi cọc, yếu ớt hơn. Nhưng cũng ngay từ nhỏ cô bé ấy có ước mơ được trở thành cô giáo, được đứng trên bục giảng.
Mong ước là thế nhưng may mắn lại không mỉm cười với cô. Lên 4 tuổi, bố cô mất sau một trận ốm. Năm 2002, mẹ lại tiếp tục qua đời do bị tai nạn giao thông. Sự ra đi của mẹ khiến cô bé Lý khi ấy suy sụp tinh thần, nên bệnh tim tái phát rất nặng.
Sau nhiều lần chạy chữa, trải qua ca phẫu thuật tim phức tạp, trái tim cô khỏe mạnh trở lại nhưng đôi chân lại bị liệt hoàn toàn do biến chứng sau ca mổ và ngày càng trở nên teo tóp.
Vượt qua những nỗi đau, năm 2002 cô Lý đăng ký thi tuyển vào Đại học Sư phạm Hà Nội nhưng bị trượt. Lúc ấy, cô Lý từng nghĩ quẩn: “ Sao ông trời không để mình chết trên bàn mổ còn hơn để sống như thế? Nhưng giờ nghĩ lại thấy bản thân dại quá, sao lại có suy nghĩ nông nổi như vậy!”.
Cô Lý chưa từng học đại học hay chuyên ngành sư phạm, danh xưng “cô giáo” do học xinh yêu mến, kính trọng nên tự đặt cho cô.
Chưa từng tốt nghiệp đại học
Thời gian trôi đi, cô Lý cuối cùng cũng tìm thấy niềm vui của mình nhờ vào việc dạy học. Nghề giáo đến với cô như một cơ duyên, xuất phát điểm từ việc kèm cặp con cháu trong nhà khi bố mẹ bận đi làm, không có thời gian chăm nom. Sau một thời gian khi thấy thành tích học tập của các cháu tốt lên, nhiều phụ huynh trong xóm, trong làng bắt đầu tìm đến cô để gửi gắm con.
Ban đầu cô Lý tôi từ chối vì sợ mọi người đàm tiếu không có trình độ học vấn, nhưng vì nể anh em trong nhà nên cô lại nhận lời. Cứ thế, từ 2, 3 học sinh lẻ tẻ, đến nay, “lớp học cô Lý” duy trì sĩ số trên 40 học sinh đến học mỗi ngày.
Video đang HOT
Đều đặn từ sáng thứ hai đến hết ngày thứ bảy, lớp học này không lúc nào ngớt tiếng trẻ con, nhất là vào các buổi tối, có khi lên đến 25 em cùng ngồi học. Chúng hồn nhiên chạy nhảy, trêu chọc, hỏi bài nhau, rộn rã khắp trong nhà ngoài ngõ. Nhờ điều đó, cô giáo Lý chẳng lúc nào thấy buồn.
Cô giáo Lý cẩn thận cầm tay học sinh nắn chỉnh từng nét chữ cho ngay ngắn.
Do diện tích nhà hơi nhỏ, lớp đông học sinh nên cô Lý chia đôi “lớp học”. Một lớp ngồi phòng khách, một lớp ngồi trong gian bếp của cô, phải trang bị tới 6 cái bóng đèn huỳnh quang đảm bảo đủ ánh sáng cho các em học bài.
Đây là một lớp học hỗn hợp, học sinh trong độ tuổi từ lớp 1 đến lớp 5 đều là các em ở gần, đến nhà cô để học kèm môn Toán và Tiếng Việt.
“Ca tối tôi phải chia làm hai lớp vì nhà không đủ chỗ cho các em ngồi. Còn hai buổi sáng chiều, chỉ cần không phải đến trường, các con sẽ tự đến nhà để tôi chữa bài hoặc nhận thêm tài liệu bài tập”, cô chia sẻ.
Cô Lý thú thật, bản thân không được học chương trình sư phạm bài bản và cũng chưa từng tốt nghiệp cao đẳng hay đại học. Danh xưng “cô giáo” là học sinh tự gọi.
Tuy nhiên, suốt 12 năm ngồi dạy học cô luôn ý thức được trách nhiệm của mình. Cô tự tìm tòi, bổ sung kiến thức trên mạng, học hỏi thêm từ anh chị làm giáo viên cấp 1 trong gia đình và tìm đọc thêm rất nhiều loại sách chuyên môn. Điều này giúp cô có thêm một lượng kiến thức đủ để dạy các em tốt lên từng ngày.
Suốt 12 năm qua, hàng trăm đứa trẻ được cô Lý dạy học luôn đạt được thành tích học tập cao.
Dạy học như vậy nhưng mỗi lần phụ huynh gửi tiền đóng học, cô Lý đều kiên quyết từ chối. Cô nói, bản thân đã có tiền trợ cấp dành cho người tàn tật một triệu đồng/tháng, thuốc uống cũng được phát miễn phí, cuộc sống sinh hoạt không phải lo nghĩ.
“Tôi luôn nói với phụ huynh rằng tôi không bán chữ, nên không nhận tiền. Chưa lúc nào tôi có suy nghĩ sẽ ngừng công việc ‘gõ đầu trẻ’”, cô Lý tâm sự.
Chia sẻ về “lớp học cô giáo Lý”, chị Phạm Thị Phương Luyến (Yên Mỹ, Hưng Yên) nói: “Tôi cho con theo học lớp cô Lý được gần hai năm. Từ ngày con sang học, tôi thấy cháu tiến bộ hơn.
Vợ chồng tôi thường đi làm ăn xa, ít có thời gian chăm sóc con cái, nhưng may được cô Lý nhiệt tình giúp đỡ, gia đình tôi yên tâm hẳn. Mỗi lần đi học về con trai hào hứng khoe mẹ nay được cô Lý dạy chữ, được cô chỉnh dáng ngồi, cách cầm bút cho đúng. Thấy con vui vẻ, học hành lại tiến bộ gia đình mừng lắm“.
Theo VTC
Khi học trò của tôi đã khôn lớn, trưởng thành!
Tôi rất vui mừng và tự hào về nhiều cô, cậu học trò quậy phá, cá biệt ngày nào giờ đã thay đổi, trưởng thành đến mức không nhận ra nổi.
Đến nay, tôi đã có 23 năm dạy học ở một ngôi trường trung học phổ thông mà phần nhiều là diện học sinh "dưới sàn" vừa học yếu vừa sa sút về hạnh kiểm.
Chính vì vậy, công việc chủ nhiệm và dạy học của tôi gặp không ít khó khăn, vất vả so với các đồng nghiệp ở các trường có học sinh "trên sàn".
Nhưng biết làm sao đây, khi "trót" có duyên nợ với ngôi trường ấy. Tôi tự nhủ với lòng mình, cần kiên trì, cố gắng thật nhiều trong nhiệm vụ dạy chữ và dạy người.
Tình cảm thầy trò gắn bó (Ảnh minh họa: giaoducthoidai.vn).
Có những em cá biệt, chưa ngoan khiến tôi mất ăn, mất ngủ để tìm các biện pháp uốn nắn, giáo dục phù hợp, hiệu quả nhất.
Có em sửa đổi, tiến bộ nhanh, đến năm học lớp 11 và lớp 12 đã rất khác.
Có em chậm sửa đổi, tiến bộ, gần tới ngày thi tốt nghiệp trung học phổ thông vẫn chứng nào tật nấy: nghỉ học tùy tiện, hay gây gổ đánh nhau, vô lễ với người lớn, thầy cô giáo...
Có những lúc tôi chợt nghĩ, một số học sinh cá biệt ấy, sau này ra trường, bước vào đời chắc không ra gì, tiếp tục làm khổ cha mẹ, người thân...
Mình cũng chẳng trông mong tụi nó nhớ, quan tâm, hỏi han... đến thầy giáo cũ như mình.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, bao nhiêu thế hệ học trò của tôi đã ra trường, đi học các ngành nghề, làm đủ thứ việc, lập gia đình, sinh sống muôn phương.
Tâm trí tôi cũng chỉ nhớ được một số em hay gặp gỡ, còn lại đều "quên hết". Nhưng khoảng 5 năm qua, khi học trò cũ của tôi đã lớn cùng với điều kiện công nghệ thông tin phát triển mạnh, tôi và các thế hệ học sinh ấy lại có dịp kết nối, gặp gỡ nhau từ không gian mạng đến đời thực ngày càng nhiều.
Các em phải giới thiệu, mô tả nhiều lần, tôi mới nhận ra em đó, ngày xưa học ở lớp nào, năm bao nhiêu....
Tôi rất vui mừng và tự hào về nhiều cô, cậu học trò quậy phá, cá biệt ngày nào giờ đã thay đổi, trưởng thành đến mức không nhận ra nổi.
Ngày xưa lì lợm, khó dạy bảo bao nhiêu thì bây giờ lễ phép, hiền ngoan, chững chạc bấy nhiêu.
Hầu hết các em đã xây dựng được cuộc sống gia đình ấm êm, công việc ổn định, có một số em lanh lợi, ăn nên làm ra, cuộc sống kinh tế khá giả.
Các ngày lễ tết, ngày nhà giáo Việt Nam, ngày sinh nhật, tôi luôn ngập tràn trong niềm vui sướng khi nhận được hàng trăm cuộc điện thoại, tin nhắn, lời chúc mừng của các thế hệ học trò từ muôn nơi:
"Chúc thầy và gia đình thầy dồi dào sức khỏe.
Chúc thầy tiếp tục thành công trong sự nghiệp trồng người.
Khi về quê, nhất định em sẽ đến thăm thầy.
Cảm ơn thầy đã dìu dắt em được như ngày hôm nay...".
Ôi những câu chúc chứa chất, đong đầy biết bao nhiêu tình cảm quý mến, yêu thương của các em dành cho tôi - người thầy giáo cũ, vốn nổi tiếng khó tính và nghiêm khắc.
Còn các em ở gần thì đến nhà thầy tặng hoa, quà hoặc mời thầy đi liên hoan, đi chơi đó đây.
Với bản tính chân tình, giản dị, dễ gần của mình, thầy trò chúng tôi càng thêm sum vầy, gắn bó.
Có những khó khăn, buồn vui trong công việc, cuộc sống, trò thầy tôi cùng sẻ chia, hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau.
Vì khi các em bước vào đời, đã trưởng thành, tôi luôn coi các em vừa là trò vừa bạn.
Nhận được nhiều tình cảm, sự quan tâm, quý trọng của các thế hệ học trò cũ, lúc nào, tôi cũng rất đỗi tự hào, hãnh diện về học sinh, về nghề nghiệp của mình đã lựa chọn và luôn tự nhủ với bản thân mình cần tiếp tục phấn đấu, cống hiến, quản lý giáo dục các em hôm nay tốt hơn nữa.
Mình cho các em thật nhiều, nhất định sau này, các em trưởng thành sẽ không quên công ơn mình, tôi thường trải lòng, tâm tư với các đồng nghiệp, giáo viên trẻ tuổi như thế.
SÔNG TRÀ
Theo giaoduc.net
Bà giáo U90 của lớp học 20 năm không bảng đen phấn trắng Suốt gần 20 năm qua, người dân quanh khu vực An Dương Tây Hồ, Hà Nội đã quá quen với hình ảnh cụ bà tóc bạc, lưng còng, gạt nắng, đội mưa dưới trời sấm sét đến lớp để dạy chữ miễn phí cho học sinh khuyết tật. Bà là Nhà giáo Hồ Hương Nam (Tây Hồ, Hà Nội), nay đã ngoài 80...