Có bao nhiêu người đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
Cô gái à! Một câu chuyện vui cũng không làm chúng ta cười nhiều lần vậy tại sao chúng ta lại cứ buồn mãi vì một chuyện đã cũ? Không nỗi đau nào có thể ngự trị mãi mãi, mà chỉ có con người chọn cách đắm mình mãi trong những nỗi đau.
Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực, có người chỉ mới qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau. Rồi khi tình yêu kết thúc, có người chọn “để tang” rất lâu, có người phải mất rất nhiều thời gian quẩn quanh với chính mình để có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới. Vẫn biết rằng đoàn tàu nào đi mà chẳng bỏ lại sân ga, thương tổn nào qua mà chẳng để lại những vết sẹo lồi lõm. Vết sẹo ấy có thể sẽ không còn theo năm tháng nhưng nỗi đau của ngày bị thương sẽ nhói lên khi ta vô thức nhớ về.
Ảnh minh họa
Hẳn bạn sẽ không tin nhưng mỗi người đi ngang qua đời đều biết ít nhất một thứ mà bạn không biết, vì vậy đừng để họ ra đi mà chưa học được điều gì. Nếu chàng trai năm 17 tuổi tặng cho bạn một thanh xuân tươi mới, đầy thi vị thì chàng trai của năm 25 tuổi lại dạy bạn cách nhìn nhận, yêu thương chính mình hơn khi trót bị dối lừa. Dẫu hạnh phúc hay thương tổn, nụ cười hay lệ đắng thì họ cũng đã góp phần làm cho thanh xuân của bạn thêm phần ý nghĩa. Tình yêu bao lâu nay mỗi chúng ta có được cũng rất giống đồ thị hình sin vậy. Đã có những thăng trầm, đau đớn đến chạm đáy rồi mới đến những phút giây vui vẻ, hân hoan.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Ranh giới giữa nhớ và quên là cả một bầu trời kỉ niệm càng muốn quên thì càng nhớ da diết, cồn cào. Sau chia tay, tổn thương nhất là khi bạn vẫn nhớ rõ ràng tất cả thế nhưng người ta lại quên sạch sẽ cả rồi. Có những điều trước đây mình cho là ngớ ngẩn nhưng bây giờ vẫn làm mỗi khi tim khắc khoải nhớ thương. Bỗng thấy thân quen khi một ai đó đang đi trên đường với vóc dáng hao gầy giống họ nhưng cũng rõ xa cách khi dùng lại những món quà người đã tặng mình. Đêm về không ngủ được đều vào Facebook, Zalo người ta như một thói quen. Mình sẽ thở phào nhẹ nhõm khi họ không có một update nào mới và rồi một ngày nọ khóc vật vã trên sofa khi thấy ba chữ “đang hẹn hò”. Vậy là người ta đã quên được mình rồi sao? Thật buồn khi mình đã từng xem người ấy là cả quyển sách, luôn nâng niu và trân trọng thì người chỉ xem mình như một chương trong quyển sách của họ mà thôi. Đã cùng trải qua những giông bão nhưng mình lại chẳng có nhau lúc mưa tàn.
Các cô gái à! Một câu chuyện vui cũng không làm chúng ta cười nhiều lần vậy tại sao chúng ta lại cứ buồn mãi vì một chuyện đã cũ? Không nỗi đau nào có thể ngự trị mãi mãi, mà chỉ có con người chọn cách đắm mình mãi trong những nỗi đau.
Theo Emdep
Trót phải lòng người có vợ trên... zalo
Ban đầu cả hai chúng tôi đều nghĩ, chỉ là nói chuyện qua zalo cho vui vui. Nhưng được một thời gian thì tôi bắt đầu thích anh thật. Chỉ cần một ngày anh không online, không trả lời tin nhắn của tôi là tôi nhớ anh cồn cào, da diết...
Phununews thân mến!
Trong hàng mấy trăm người bạn trên zalo tôi lại bị thu hút bởi anh. Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau và tôi không hề biết rằng anh đã có gia đình.
Ban đầu cả hai chúng tôi đều nghĩ, chỉ là nói chuyện qua zalo cho vui vui. Nhưng được một thời gian thì tôi bắt đầu thích anh thật. Chỉ cần một ngày anh không online, không trả lời tin nhắn của tôi là tôi nhớ anh cồn cào, da diết... Tôi vô tư biểu lộ tình cảm và suy nghĩ của mình. Nhưng khi nhận được những "tín hiệu" từ tôi tự nhiên anh lại lảng tránh, không trả lời tin nhắn và xóa zalo.
Tôi đã điên cuồng, tìm đủ mọi cách để liên lạc với anh nhưng vô vọng. Mãi sau này anh lập zalo khác bằng số điện thoại cũ tôi mới có thể tìm lại anh. Lần này anh thú nhận. Anh làm như thế vì anh cảm thấy có lỗi và sợ tôi yêu anh.
Anh nói chuyện với tôi trên zalo là thời gian anh có quá nhiều áp lực chuyện gia đình (ảnh minh họa)
Thực ra thời gian anh nói chuyện với tôi trên zalo là thời gian anh có quá nhiều áp lực chuyện gia đình. Anh muốn tìm một người xa lạ, không biết mình ngoài đời thực để tâm sự, chia sẻ. Anh cũng thấy anh và tôi nói chuyện rất hợp. Nhưng dần có tình cảm nên anh sợ yêu rồi tôi sẽ khổ. Giờ anh quyết định kể hết. Anh bảo anh cũng rất nhớ và xin lỗi tôi. Lòng tôi ngổn ngang không biết phải thế nào nữa mọi người ạ.
Độc giả: Nguyễn Hương Giang
Truyện dài kỳ: Cái thai không đúng hẹn (Phần 3) Xuân không biết rằng ở đằng xa, trong chiếc xe đắt tiền ấy, Nghĩa đã nhìn thấy tất cả. Đôi mày anh khẽ nhíu lại, những ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng. Thế rồi Nghĩa đẩy cầy số thật mạnh và rời đi. Xuân vừa mới đến trường đã nghe thấy tiếng của thầy Hiệu trưởng: - Cô Xuân, lên phòng tôi...