Chồng tôi rửa bát quét nhà nhưng vẫn oai
Nói thật, chẳng người vợ nào muốn chồng mình ở nhà rửa bát, quét nhà cho vợ đi làm kiếm tiền.
Đúng là ở đời không ai nói trước được điều gì, thế nên từ ngày lấy chồng, tôi không bao giờ có cái khái niệm gọi là phỏng đoán. Vì không bao giờ tôi còn dám nghĩ, dám đoán là điều gì sẽ đến. Bởi những gì tôi tính toán từ trước tới giờ đã thành con số không.
Khi thấy tôi xách vali về nhà mẹ đẻ, hàng xóm láng giềng cô bác ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt tôi bầm tím, ai cũng nghĩ tôi bị chồng đánh nhưng chẳng ai dám hỏi, vì tôi mới lấy chồng được có 1 năm. Có lẽ họ đã đoán ra, chỉ là chưa tiện nói chuyện mà thôi.
Tôi trở về nhà nước mắt ngắn nước mắt dài, không có lời nào diễn tả được nỗi chua xót của tôi. Chưa bao giờ tôi dám nghĩ, người tôi yêu thương thề non hẹn biển lại đánh tôi ra nông nỗi này. Tôi đã tự hứa với lòng mình từ khi chưa lấy chồng, không bao giờ chấp nhận người chồng vũ phu.
Tôi trở về nhà nước mắt ngắn nước mắt dài, không có lời nào diễn tả được nỗi chua xót của tôi. (ảnh minh họa)
Tôi vốn là cô gái xinh đẹp, hơn nữa lại có công việc ổn định, thu nhập hơn chục triệu một tháng. Với một người ở quê, mức thu nhập đó là quá cao. Và vì thế nhiều người cũng theo đuổi tôi bởi cái mác ấy. Ngày yêu anh, bao nhiêu con mắt khác nhìn tôi tiếc nuối. Tôi cũng không hiểu sao mình lại yêu con người này nhanh đến vậy. Có lẽ một phần vì anh đẹp trai lại nhẹ nhàng. Mặc dù bố mẹ ra sức ngăn cản khi biết anh mắc bệnh, bấy lâu nay tạm nghỉ ở nhà không đi làm để giữ sức khỏe, nhưng tôi vẫn kiên quyết lấy anh. Tôi không có ý định nuôi chồng, nhưng với suy nghĩ rồi anh hồi phục, anh sẽ đi làm kiếm tiền khiến tôi càng quyết tâm lấy anh hơn bao giờ hết. Và đám cưới được tổ chức, tôi là cô dâu hạnh phúc, còn bố mẹ thì đầy âu lo.
Được gần 1 năm, anh bắt đầu dở chứng. Không hiểu sao ai nói anh bám váy vợ, ở nhà ăn bám mà anh lại nổi cáu với tôi. Anh bảo tôi đưa chuyện, ra oai làm được lương cao, có tiền. Anh nói không nhờ vào tiền của tôi, anh đang tiêu tiền của mẹ anh. Câu nói ấy khiến tôi càng thấy anh trẻ con. Anh là đàn ông, hàng tháng vì anh không đi làm, tôi vẫn đưa tiền cho anh để anh giúp tôi việc nhà. Vậy mà anh còn nói tiêu tiền của mẹ. Con trai tiêu tiền của mẹ khi có vợ đã là việc không được, đừng nói tới chuyện anh đã có gia đình riêng. Vả lại nói thế mang tiếng bản thân tôi, vì tôi chưa khi nào không đưa tiền cho anh cả.
Video đang HOT
Thế rồi, mâu thuẫn vợ chồng dần nảy sinh, anh trút giận lên đầu tôi, nói tôi là người như này như nọ. (ảnh minh họa)
Nói thật, chẳng người vợ nào muốn chồng mình ở nhà rửa bát, quét nhà cho vợ đi làm kiếm tiền. Chỉ là vì hoàn cảnh, tôi lại thương anh đau yếu nên không muốn anh đi làm sớm. Hàng ngày, anh đi tập thể dục, đi đánh cầu lông ở câu lạc bộ, rồi tối đến, anh lại về nhà ăn cơm. Hôm thì tôi nấu nếu về sớm, hôm thì mẹ chồng nấu vì mẹ đã nghỉ hưu. Cuộc sống của anh nhàn hạ, không phải động chân động tay gì nhiều.
Có lẽ, cũng chính vì thế mà anh khó chịu, sinh sự khi bắt gặp ánh mắt của hàng xóm. Họ không nói gì anh cũng cho rằng họ đang soi mói anh. Họ cười anh cũng bảo họ cười đểu. Tôi hiểu những mặc cảm trong lòng anh nhưng tôi chưa bao giờ có ý định bêu rếu anh ăn bám vợ. Chỉ là, bản thân anh là đàn ông, chính anh cũng cảm thấy khó chịu và tự thấy xấu hổ với vợ khi không đi làm. Người ta nói đàn ông là trụ cột gia đình, phải kiếm tiền nuôi vợ con, đằng này…
Thế rồi, mâu thuẫn vợ chồng dần nảy sinh, anh trút giận lên đầu tôi, nói tôi là người như này như nọ. Rồi không biết anh mang ở đâu ra cái lý lẽ tôi khinh chồng đi ngoại tình nên lắm tiền thế. Mỗi lần đi về muộn là anh lại kiếm cớ gây sự. Tôi chưa bao giờ cãi anh. Nhưng lần ấy, vì anh xúc phạm bố mẹ tôi, nên tôi cãi lại. Và kết quả là tôi đã nhận từ anh mấy cái tát đau điếng. Tôi lập tức xách đồ về nhà, không luyến tiếc người đàn ông này. Với tôi, người chồng như vậy không thể mang lại hạnh phúc. Anh không thương vợ tần tảo, chấp nhận bệnh tật của anh lại còn dở chứng đánh đập. Chắc chắn còn tiếp tục, gia đình này chỉ là bi kịch. Nhưng bi kịch này là do mình anh tạo nên.
Theo VNE
Yêu 10 năm, chẳng muốn cưới vì... chán!
Hơn 10 năm yêu nhau bọn em đã khám phá nhau hết rồi, hiểu nhau quá rồi,"cho" nhau hết rồi. Bây giờ nếu tiếp tục sống với nhau nữa em chẳng còn gì để nao nức, hơn thế nữa em cảm thấy chán chường...
Em năm nay 33 tuổi, cái tuổi mà mọi người đều bảo đã "chín" để lấy vợ, có con. Vả lại em có việc làm ổn định, thu nhập khá và người em yêu cũng thế ...
Mọi việc tưởng như xuôi thuận, tốt đẹp với nhiều người thì với em thật khó khăn để quyết định tiến đến hôn nhân chị ạ. Em và V. quen nhau đã hơn 10 năm, khi cả hai còn học đại học.
V. xinh và ngoan, gia đình nề nếp nên bên nhà em hoàn toàn ủng hộ chuyện tình cảm của hai đứa và mẹ em cũng ngầm xem H. là con dâu tương lai của bà. Còn em cũng được gia đình H. quý mến, từ lâu đã xem em là một thành viên thân thiết trong nhà.
Rồi bạn bè, đồng nghiệp cũng đều biết chuyện chúng em, đến mức khi em hay H. đi chơi, dự tiệc có một mình liền bị "tra hỏi" rằng "một nửa" kia đâu! Giữa bọn em cũng chẳng có gì mâu thuẫn, chỉ có những giận hờn vặt vãnh như mọi cặp tình nhân khác...
Đọc đến đây chắc chị sẽ thắc mắc rằng quá thuận lợi như thế tại sao lại phân vân, thấy khó khăn khi cưới? Thú thật với chị rằng, hơn10 năm yêu nhau bọn em đã khám phá nhau hết rồi, hiểu nhau quá rồi,"cho" nhau hết rồi. Bây giờ nếu tiếp tục sống với nhau nữa em chẳng còn gì để nao nức, hơn thế nữa em cảm thấy chán chường.
Không ít lần em thử chia tay V. bằng cách im lặng, không gọi điện nhắn tin, không hẹn hò, không đến nhà... Chỉ cần một tuần thôi là V. lục tung khắp nơi, đến nhà em, cơ quan, bạn bè để moi em ra cho bằng được. Rồi V. khóc lóc, ỉ ôi em không thể nào chịu nổi.
Hoặc lâu lâu em không đến nhà thăm là mẹ V. liền gọi điện "hỏi thăm sức khỏe" liệu em có sao không? Ngay cả gia đình em cũng không muốn em xa V. Vì V. đã dành cho em một thời đẹp đẽ nhất của người con gái... Chắc chắn bạn bè, họ hàng em cũng sẽ lên án rằng em là "thằng đểu", rằng yêu người ta đã đời rồi bỏ!
Chị ơi, em biết rằng họ không sai, nhưng em, một gã thanh niên 33 tuổi sẽ bắt đầu cuộc hôn nhân như thế nào khi tất cả đã cũ kỹ, nhàm chán, thuộc lòng nhau từ A đến Z...
Có vài lần thử tìm đến, tán tỉnh những cô gái trẻ hơn mà em thích, lập tức trái tim em như được hâm nóng lại, rạo rực... nhưng nghĩ đến nỗi tuyệt vọng của V. em lại không nỡ.
Chán và không muốn cưới xin gì nữa (Ảnh minh họa)
Bây giờ nếu em cưới V. (mà chắc là phải vậy thôi, không "trốn" được) em cũng cảm thấy mình rơi vào một nỗi tuyệt vọng không lối thoát và chỉ còn biết nhắm mắt xuôi tay. Mong chị giúp em một lời khuyên.
Hoàng Tuấn (Đà Nẵng)
Hoàng Tuấn thân mến!
Một cuộc hôn nhân tốt đẹp thường cần phải có thời gian tìm hiểu đối tượng, đó là một thời kỳ quan trọng và cần thiết thường gọi là "tiền hôn nhân" để đôi trai gái yêu nhau hiểu thêm về nhau trước khi quyết định tổ chức lễ cưới. Thời gian này không nhất thiết phải là bao lâu, có thể từ vài tháng đến vài năm tùy theo hoàn cảnh.
Thế nhưng yêu nhau đến... hơn 10 năm mà vẫn chưa cưới thì quả là lâu. Nhưng với những cặp yêu nhau vì phải xa cách, gặp trắc trở như bị gia đình ngăn cản hoặc chưa "khám phá" nhau từ A đến Z thì mười mấy năm ấy chỉ khiến cho tình yêu họ thêm nồng đượm, họ vẫn nao nức chờ đợi cuộc sống chung.
Vấn đề của hai em ở đây là cả hai không biết giữ gìn, đã gần gũi, sống như vợ chồng khi chưa cưới, đó chính là gốc rễ của sự nhàm chán. Nó cũng giống như một người chuẩn bị dự một bữa tiệc thịnh soạn thì họ đã "ăn vụng" no nê rồi thì còn đâu hứng thú ngồi vào bàn tiệc. Nhất là tâm lý phái nam khi "no xôi chán chè" thường đi tìm "của lạ" như cái cách em tìm đến những cô gái trẻ hơn tán tỉnh và thấy trái tim rao rực "như được hâm nóng".
Cho nên những cô gái khôn ngoan thường không để cho người yêu "ăn cơm trước kẻng" là như thế, vì khi "đói" thì họ nôn nóng cưới, còn "no" rồi thì cứ hẹn lần hẹn mai... Cho nên việc em không cưới V. là một hành vi khó chấp nhận, nếu không nói là nhẫn tâm. Liệu cô gái nào còn tin em sau này? Và V. cũng không có lỗi gì ngoài chuyện cả hai đều dễ dãi như nhau...
Việc các em nên làm là "làm mới" tình yêu của mình. Dù đã yêu nhau từng đó thời gian, hay có thể là lâu hơn nữa, dù sắp cưới cũng không nên dễ dãi buông tuồng. Ngay cả khi cưới nhau rồi vẫn không ngừng làm mới mình, tạo ra một cuộc sống phong phú, biết vươn lên, biết tôn trong lẫn nhau, đó là việc phải làm suốt đời để chống chọi với sự nhàm chán.
Chúc em sẽ hạnh phúc với quyết định của mình.
Theo VNE
Em yêu anh, là em nói thật Giữ cho mình một khoảng trống... rất nặng. Vì dù thế nào, anh cũng sẽ chẳng tin. Khi anh cúp máy, cô cười, nhưng nước mắt cô cứ rơi lách tách xuống ly trà. Thực lòng, phải làm thế nào, để anh mới tin là cô không nói dối. "Em nhớ anh." *** Một giờ sáng, cô ngồi uống trà nóng. Một thói...