Chồng ghen vô lối, chì chiết chuyện “ăn ốc, đổ vỏ”
Bị phụ tình, tôi tuyệt vọng với đứa con gần 4 tháng trong bụng. Nhưng người đàn ông đến sau ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Chồng ghen vô lối, mang chuyện quá khứ hành hạ. Ảnh minh họa.
Năm nay tôi bước qua tuổi 30, có một gia đình, và một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng đó là những gì được xem là bất hạnh của cuộc đời tôi.
Ba năm trước, tôi yêu một người một người cùng cơ quan. Anh là kỹ sư cơ khí quê ở miền Nam xa xôi, còn tôi làm trợ lý phiên dịch cho giám đốc với trình độ trung cấp. Có lẽ vì làm việc cùng nhau, gặp nhau nhiều mà tôi và anh cảm tình với nhau, rồi thành người yêu. Tình yêu đầu da diết, như ngấm vào từng thớ thịt không thể buông ra được. Dù cho tôi biết, anh không yêu tôi nhiều như tôi yêu anh. Tôi vẫn cố níu giữ anh, cung phụng anh từ thứ nhỏ nhặt nhất đến tấm thân trinh nguyên.
Video đang HOT
Rồi cơ quan tôi lại xuất hiện cô gái mới. Anh lén lút đi lại với cô ta, cô gái kia lẳng lơ chẳng kém, đưa tình mời gọi anh. Giữa khi đó tôi đang mang trong mình giọt máu của anh, nhưng anh lờ đi, anh cay nghiệt từ lời nói đến hành động vũ phu với tôi. Anh không thừa nhận đó là con anh.
Tôi tuyệt vọng, trong đau khổ, chia tay anh dù cho đứa bé đã tháng thứ 4. Áp lực gia đình không hề muốn tôi sinh đứa bé ra, nhưng tôi không thể, đứa bé không có tội.
Trong khi tuyệt vọng thì có một anh cùng làng thích tôi từ lâu ngỏ lời. Tôi nói hết mọi sự thật về tôi, về đứa bé, về kẻ phản bội tôi, tôi không muốn vì người đàn ông đến sau vì sự thương cảm mà bù đắp cho tôi.
Nhưng người đàn ông ấy vẫn quyết định bù đắp cho tôi dù biết tôi không có tình cảm với anh. Và tôi có chồng, một tấm chồng để con tôi có bố.
Sau 5 tháng, con tôi ra đời, kháu khỉnh. Dù cả gia đình chồng tôi biết đứa bé không phải là con anh, nhưng họ vẫn yêu thương không khác gì con cháu mình. Chồng tôi, thời gian ấy, chăm mẹ con tôi như người đàn ông mẫu mực.
Sống bên chồng, tôi yêu anh dần dần vì tình yêu anh dành cho con tôi rất nhiều. Mỗi khi nhìn con, tôi thầm cảm ơn và tự nhủ phải biết ơn anh. Rồi vợ chồng tôi đi làm.
Chuyện không có gì đáng nói, nếu tôi không được thăng chức. Chồng tôi chỉ học hết lớp 5, nên trình độ chúng tôi chênh nhau khá nhiều. Thấy ngày nào tôi cũng dành thời gian cho công việc nhiều, chồng tôi trở nên gen tuông một cách vô cớ. Cứ uống rượu vào anh xúc phạm, anh mang cái công anh cưu mang mẹ con tôi, anh chửi tôi như gái đứng đường. Anh mang cái ê chề của tôi ra nhiếc móc.
Giữa hai vợ chồng tôi không có tiếng nói chung, công việc của tôi thì không thể bỏ được. Vì xin việc giờ đâu phải là dễ, hơn nữa con tôi ngày càng lớn sẽ phát sinh chi phí ăn học. Anh đi làm một ngày chỉ vẻn vẹn 50 nghìn sao đủ nuôi. Mỗi ngày trôi đi là ám ảnh nặng nề, anh càng xới quá khứ tôi càng đau khổ nhưng tôi không đủ can đảm chia tay và mang tiếng là bỏ chồng.
Theo VNE
Xin lỗi tình yêu
Con trăng 16 treo lơ lửng trên đầu. Đêm nay, trời rất lạnh. Mẹ bảo mặc thêm áo ấm nhưng anh vờ không nghe. Lâu lắm rồi anh mới có dịp về lại con sông Ba quê mình. Sông vẫn còn đây nhưng người đã phiêu bạt chốn nào?
Anh bỗng nhớ một ngày đã xa trong kỷ niệm. Ngày đó, có 2 người trẻ yêu nhau và sắp phải xa nhau. Anh nhận công tác ở miền Nam xa xôi, em ở lại quê nghèo làm cô giáo. Dù chẳng biết bao giờ trở lại nhưng anh vẫn hẹn 3 năm...
Một lần 3 năm anh vẫn chưa về. Em một mình ra sông. Mẹ kể em rất buồn, cứ ngồi mãi cho đến khi sương xuống ướt đẫm cả mái đầu. "Vào nhà đi con kẻo bệnh, thằng Huy sớm muộn gì cũng về mà" - mẹ đã nói với em như thế. Nhưng em bảo rằng nếu lần đầu người con trai lỗi hẹn thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba và rất nhiều lần sau đó... Đến bây giờ, anh cũng không hiểu tại sao mình lại sai hẹn. Có lẽ vì anh nghĩ đơn giản rằng đã chờ đợi 3 năm thì thêm vài tháng, thậm chí 1 năm nữa có sao đâu?
Khi anh trở về, mẹ nói: "Con Mai đã sang sông". Thoạt đầu, anh hiểu câu nói của mẹ là một thông báo về sự thay đổi địa điểm cư trú. Anh hỏi mẹ: "Ở quãng nào vậy mẹ?". Không có tiếng trả lời, mẹ vẫn lúi húi nhặt đậu trước hiên nhà. Tưởng mẹ không nghe, anh lặp lại. Mẹ ngẩng lên, chậm rãi từng lời: "Cũng không biết ở đâu. Nó có gửi thiệp cho con kìa...".
Anh lần giở tấm thiệp màu đỏ tươi có in hình hai con chim bồ câu. Thiệp báo hỷ. Vậy là em đã đi lấy chồng. Chỉ mới hơn 3 năm mà sao em không chờ đợi? Anh tự hỏi rồi tự trả lời: Vì anh không về, lại không có một lời xin lỗi. Đã hẹn nhau thì chớ quên lời.
Rất nhiều lần 3 năm đã trôi qua nhưng mỗi lần về lại bến sông này, anh vẫn muốn gửi theo gió ngàn lời xin lỗi đến tình yêu của mình...
Theo VNE
Đừng sợ người ta chê ế Quen nhau hơn 2 năm, V. ngỏ lời yêu em. Thế nhưng chính lúc đó, em lại để ý một người con trai khác. Biết vậy, V. rất buồn và nói rằng sẽ ở vậy suốt đời chứ không bao giờ lấy vợ nữa. Trớ trêu là người con trai em để ý lại chẳng yêu em mà lại yêu cô bạn đồng...