Chồng đại gia có phải là đích đến hạnh phúc?
Đối với nhiều cô gái trẻ mục tiêu của họ là lấy được chồng đại gia như chồng tôi, nhưng đối với tôi nó hoàn toàn sụp đổ ngay sau khi kết hôn.
Tôi cũng không hiểu tại sao đến giờ này mà nhiều cô gái, thậm chí có cả những cô rất giàu có, vẫn xem đàn ông giàu, đại gia là một đích đến của hôn nhân. Nhiều người xem chồng giàu như một bến đỗ an toàn cho cuộc đời.
Thú thực là một người trong cuộc, là vợ của một đại gia tôi thấy quan điểm này là hết sức sai lầm. Tôi xin dẫn ra câu chuyện của chính bản thân mình dưới đây như một minh chứng.
Xin giới thiệu đôi chút, tôi năm nay 34 tuổi, đã kết hôn được 5 năm và đã có con gái. Nhìn tôi sống trong một biệt thự mặt phố rộng trăm mét vuông, ngày ngày đánh xe đưa con đi học, ai cũng bảo tôi sướng, nhưng đâu có biết rằng không biết bao lần, tôi khóc thâu đêm, nuốt nước mắt vào trong sống cho hết kiếp… vợ đại gia.
Năm 22 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, khi đang lang thang khắp nơi để rải hồ sơ xin việc thì tôi gặp anh trong vai trò một giám đốc nhân sự của công ty liên doanh mà tôi hằng mơ ước. Không biết có phải vì anh có chút cảm tình với tôi hay không nhưng sau vài vòng phỏng vấn, anh nhanh chóng nhận tôi vào thử việc.
Chúng tôi quen nhau từ đó và sau khoảng 2 năm làm việc chung thì tôi chính thức trở thành bạn gái anh. Và sau khoảng thời gian yêu nhau khá dài, tôi về làm vợ anh sau một đám cưới xa hoa, hoành tráng khiến bạn bè ngưỡng mộ.
Công ty chồng tôi làm ăn phát đạt, lương nhân viên thường đã đến cả 20 chục triệu, đủ biết ông chủ, là chồng tôi thu nhập lớn cỡ nào. Thế mà có ai tin rằng vợ ở nhà toàn phải sống cảnh thiếu thốn. Ảnh minh họa.
Sau khi cưới xong, tôi có bầu ngay. Vì lẽ đó nên chồng tôi đề nghị tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai. Tôi nghĩ điều này cũng hợp lý nên đã nghe lời chồng.
Hơn nữa, lấy một người chồng ăn nên làm ra, nên tôi cũng yên âm tâm an phận thủ thường rút khỏi công việc để ở nhà. Những ngày đầu, anh cũng đưa tôi tiền để tôi mua sắm, chi tiêu các khoản trong nhà. Nhưng điều này chỉ kéo dài đúng một tháng, anh lấy lý do phải dồn vốn làm ăn nên phải huy động đến đồng tiền cuối cùng. Anh bảo tôi lấy tạm tiền riêng ra để chi tiêu cho gia đình.
Video đang HOT
Tôi thấy điều này cũng là bình thường nên vui vẻ lấy tiền riêng mà tôi tích cóp trong những năm trước cưới ra tiêu. Thế nhưng 1 tháng rồi 4 tháng trôi qua, chồng tôi vẫn lặng im và nghiễm nhiên mặc định việc chi tiêu trong gia đình là tôi phải trả. Mà nhà tôi rộng lớn, tiền điện nước nhiều, ăn uống lại toàn đồ đắt tiền. Riêng tiền chi trả cho con chó cưng của anh cũng đã đến cả tiền triệu mỗi tháng rồi.
Vậy nên đến ngày gần sinh, tôi có nói anh đưa tiền để tôi chuẩn bị sắm đồ sinh con nhưng vừa thấy tôi xin tiền anh lại kêu ầm lên rằng có mấy việc nhỏ mọn như vậy mà cũng hỏi anh. Anh bảo thẳng rằng lấy tiền hồi môn ra mà tiêu khiến tôi choáng váng, bẽ bàng. Người ta mang bầu thì được chồng chăm sóc, mua thứ này tặng thứ khác còn tôi thì toàn bỏ tiền mình ra tiêu.
Rồi đến suốt thời gian sinh con và sau này nuôi con nhỏ, anh cũng gần như không bỏ ra đồng tiền nào cho sinh hoạt trong gia đình và chăm con. Mặc dù khi sinh con tôi cũng được bên nội, bên ngoại cho khá nhiều tiền nhưng với tiền bỉm, tiền sữa và trăm khoản chi tiêu cho cả một gia đình, số tiền đó nhanh chóng vơi.
Đến khi con trai được hơn 1 tuổi thì tôi gần như không còn chút tiền riêng nào nữa. Lúc này tôi mạnh dạn nói anh đưa tiền, nếu không tôi không còn đủ tiền chợ, tiền sinh hoạt, chồng tôi có đưa nhưng không đưa thành khoản lớn mà chỉ mỗi ngày đưa 100 ngàn đồng. Trời ơi, nhà đang nuôi con nhỏ, bữa tối thì hôm nào anh cũng đòi mầm cơm phải có đủ 4 món, vậy mà bằng ấy tiền tôi biết chi tiêu ra sao.
Khi tôi kêu trời rằng số tiền đó quá ít thì anh lại yêu cầu tôi đi chợ mua thức ăn hàng ngày còn những khoản cố định thì cứ gom lại anh sẽ trả. Anh cũng đặt ra yêu cầu tôi và con chỉ được mua quần áo trong khoảng bao nhiêu tiền, mua sữa loại gì và bữa cơm chỉ gói gọn trong bao nhiêu tiền. Có lần chỉ vì tôi mua cho con bộ chơi ngoại tiền triệu mà anh nói tôi suốt mấy ngày. Anh bảo tôi rằng đúng là loại người không kiếm ra tiền nên không biết coi trọng tiền.
Nhìn con nhà người dù bố mẹ thu nhập bình thường thôi nhưng con được ăn sung, mặc sướng còn con tôi lúc nào cũng phải kham khổ, tằn tiện tôi lại thấy xót.
Biết chồng keo kiệt, tính toán nhưng tôi cứ đành nín nhịn, im lặng vì không muốn không khí gia đình căng thẳng. Từ ngày lấy chồng tôi gần như không biết đến mỹ phẩm đắt tiền, quần áo thì gần như tôi cũng chỉ mặc lại đồ từ khi chưa lấy chồng.
Nhiều khi đi hội lớp, tụ tập bạn bè, tôi khốn khổ vì chả tìm được bộ quần áo nào ra hồn. Nói nhiều người không tin chứ mỗi khi có việc gì cần tiêu tiền đột xuất, tôi toàn phải sang nhà mẹ đẻ vay. Thật không ai tin có người nào làm vợ đại gia mà lại như tôi.
Công ty chồng tôi làm ăn phát đạt, lương nhân viên thường đã đến cả 20 chục triệu, đủ biết ông chủ, là chồng tôi thu nhập lớn cỡ nào. Thế mà có ai tin rằng vợ ở nhà toàn phải sống trong cảnh giật gấu vá vai, vay mượn tứ tung. Nghĩ mà nản.
Suốt ngày sống trong bốn bức tường bí bách, thiếu tiền tiêu, nhiều lần tôi xin chồng cho đi làm nhưng anh không chịu. Anh bảo giờ đi làm phải thuê người trông con, gửi trẻ cũng quá tiền lương tôi có được. Anh bảo rằng tội ở nhà trông con còn tiết kiệm hơn. Nhưng tôi nói rằng tôi cần có tiền để tiêu, cần giao tiếp xã hội thì anh bảo từ mỗi tháng anh sẽ trả tôi 3 triệu tiền lương, coi như tiền tôi đi làm vậy.
Tuy nhiên, ngay tháng đầu tiên được chồng trả lương, vừa thấy điện thoại báo tiền về tài khoản, chưa kịp mừng thì tối đó chồng tôi nói ngay rằng, từ giờ tôi có lương rồi nên tôi cũng phải đóng góp một phần cho chi tiêu trong nhà. Anh bảo tôi lo tiền điện, nước và tiền gạo, tiền ga, còn lại anh lo. Mà với những khoản này, nghĩa là gần như hết đứt số tiền 3 triệu anh gửi vào tài khoản tôi. Tôi vẫn hoàn bí bách, thiếu thốn. Tuy nhiên, tôi luôn cố nịn nhịn mọi chuyện đợi đến khi con lớn hơn chút, sẽ đi làm trở lại mặc chồng ý kiến ra sao.
Vậy nên nếu ai nghĩ rằng lấy chồng đại gia là sướng, là được dựa dẫm, nhàn thân thì quả đã nhầm. Ai xem chuyện giàu có là tiêu chuẩn hàng đầu khi chọn chồng càng nhầm hơn. Theo tôi, quan trọng là người đàn ông dám tiêu tiền, đổ tiền cho vợ con chứ không phải anh ta có bao nhiêu tiền.
Theo Tintuc.vn
Cái giá cho gái trẻ muốn đổi đời bằng 'vốn tự có'
Choáng ngợp trước sự đổi đời mà không mất gì theo suy nghĩ của tôi, nên tôi bằng lòng bước vào nghề "buôn vốn tự có" do chị Hoài dẫn mối. Một bước lên bà vì tôi trẻ, đẹp lại học được nhiều chiêu chiều khách, tiền tôi kiếm được khiến cuộc sống của tôi thăng hoa đủ đầy đến ngất ngây.
Ảnh minh hoạ: Internet
Đang chán vì bọn bạn cùng lứa đứa đỗ đại học này, đứa đỗ trường cao đẳng kia khiến bố, mẹ chúng nở mày, nở mặt, còn tôi cố gắng hết sức mà vẫn trượt trường trung cấp tài chính, lại nghe mẹ vào ra ca cẩm với bố là tốn cơm nuôi tôi những 12 năm mà tôi chẳng làm nên trò trống gì. Vậy là tự ái nổi lên, tôi âm thầm, lặng lẽ chuẩn bị đồ đạc, cùng ít tiền tôi tích cóp được bấy lâu chờ dịp bố, mẹ nguôi ngoai tôi sẽ xin phép rời làng vào thành phố kiếm việc tự nuôi thân.
Có lẽ do mẹ buồn, mẹ giận khi tôi không theo nghiệp học hành để có tương lai như mẹ nghĩ, chứ đến khi nghe tôi trình bày ý định xa nhà, mẹ khóc mấy đêm liền vì lo, vì thương tôi sẽ bơ vơ, sẽ gặp khó khăn ở nơi lạ nước, lạ cái không người thân thuộc.
Để làm yên lòng bố, mẹ tôi hứa sẽ tìm công việc an toàn, chăm chỉ làm lụng và giữ mình không đua đòi, hư hỏng. Tôi còn quả quyết với mẹ rằng tôi sẽ thành đạt rồi mới về quê để bố, mẹ mát lòng, mát dạ để bố, mẹ được tự hào với xóm giềng, họ hàng...
Đúng là tấm lòng bố, mẹ dành hết cho con, khi vào đến thành phố, giở túi đồ để xếp cho ngăn nắp trong phòng trọ, tôi mới biết mẹ lén bỏ vào túi áo khoác của tôi rồi kéo khóa cẩn thận một số tiền đủ để tôi chi tiêu thời gian đầu khi chưa tìm được việc. Cầm trong tay những đồng tiền còn phảng phất mùi mồ hôi cực nhọc, một nắng, hai sương của bố mẹ, tôi cùng quyết tâm phải có việc làm, phải bám trụ, phải đổi đời ở thành phố để đền đáp công sinh thành, dưỡng dục của bố, mẹ.
Tôi không phải mất nhiều công sức vì ngay hôm đầu tiên đi xin việc, bà chủ của tiệm bán quần áo may sẵn đã nhận tôi vào làm với mức lương theo tôi là sống được.
Cùng ca bán hàng với tôi có chị bạn tên Hoài cũng quê từ Bắc vào. Chị Hoài hơn tôi tới 3 tuổi nhưng mỗi lần đứng quầy chị son, phấn, váy áo thời trang thiệt bắt mắt, khiến tự so sánh tôi thấy mình mới bước vào tuổi 19 mà có khi còn già hơn chị.
Mang tâm sự thổ lộ với chị, chị Hoài lởi xởi bảo tôi rồi chị sẽ bày vẽ cho tôi cách ăn mặc, cách trang điểm nhất định tôi sẽ xinh đẹp, sẽ nổi trội vì tôi trẻ trung, tôi có nét mặc ưa nhìn, dáng người cao ráo, nước da lại trắng trẻo...
Mới nghe chị Hoài hứa mà tôi đã mường tượng mình sành điệu, mình quyến rũ thật thích thú...Để dành được 3 tháng lương, trừ hết tiền nhà trọ, tiền cơm bụi, tiền chi vặt tôi đưa hết cho chị Hoài để chị giúp tôi "lên đời" như tôi mộng ước.
Đang làm cùng có chị, có em thì bỗng chị Hoài bỏ việc, chị không nói lí do. Nhưng chỉ sau mấy tháng bất ngờ tôi gặp chị bước ra từ một khách sạn hoành tráng trong phố, nếu chị không gọi tôi, có lẽ tôi không bao giờ nghĩ đó là chị vì chị lộng lẫy như một bà hoàng. Đi cùng chị là một người đàn ông giàu sang lịch lãm mở cửa xe ôtô đón chị lên, sau khi chị cho tôi số điện thoại mới và hẹn tôi giờ liên lạc với chị...
Không biết tôi nhận bao nhiêu cuộc gọi từ chị Hoài, chị kiên nhẫn rót vào tai tôi toàn những lời đường mật, rồi bỏ công đến tận cửa hàng đón tôi về căn phòng sang trọng của chị để tôi thấy cuộc sống vương giả của chị cũng sẽ là trong tầm tay với tôi nếu tôi theo nghề của chị...
Choáng ngợp trước sự đổi đời mà không mất gì theo suy nghĩ của tôi, nên tôi bằng lòng bước vào nghề "buôn vốn tự có" do chị Hoài dẫn mối. Một bước lên bà vì tôi trẻ, đẹp lại học được nhiều chiêu chiều khách, tiền tôi kiếm được khiến cuộc sống của tôi thăng hoa đủ đầy đến ngất ngây.
Muốn "đối tác" vui lòng mở hầu bao tôi phải làm theo mọi yêu cầu của họ, và cái gì đến phải đến khi tôi hầu như không được dùng biện pháp phòng bị, bảo vệ những lần "chiều" khách, khiến cho tôi mắc phải căn bệnh thế kỉ. Do một lần bị ốm dai dẳng mà không thuốc nào đáp ứng tôi đã đến bệnh viện để khám mới phát hiện được. Tiền nhiều bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho tôi khi mà sức khỏe, rồi nhan sắc ngày càng đi xuống. Không lẽ tôi mang tấm thân tàn tạ về quê làm khổ bố, mẹ? Rồi bố, mẹ sống thế nào với dị nghị của làng xóm khi có con gái từ thành phố trở về mang trong người căn bệnh do ăn chơi, sa đọa?
Tác giả: AN TRÍ
Nguồn tin: Báo Tiền Phong
Đang cao trào thì bồ quấn lấy hỏi 'Em với vợ, anh yêu ai hơn'. Chồng đáp bừa 'Em', ai ngờ ăn ngay một cái tát nảy lửa Tôi và vợ lấy nhau thông qua "mối lái". Cuộc sống sau khi kết hôn không mấy mật ngọt nếu không muốn nói là khá tẻ nhạt, không có sự đam mê. Vợ tôi không giống như những người vợ bình thường hay la hét, om sòm với chồng, ngược lại cô ấy hướng nội và ít nói. Mỗi khi tôi làm gì...