Chồng coi thuốc lá như ’sơn hào hải vị’
Anh uống bia rượu với chiến hữu nhiệt tình, thưởng thức khói thuốc như “sơn hào hai vị” thượng đăng, về đau bụng lại không chịu uống thuốc.
ảnh minh họa
Gửi anh! Em biết khi nói những lời này có thể anh sẽ cảm thấy bị tổn thương nhưng nếu không nói thì em bức bối trong lòng, chịu không được. Thôi thì em chọn cách viết ra đây, nếu anh thấy chấp nhận được thì mình sửa đổi, còn không cứ coi như anh đọc một bài báo trên mạng vậy nhé. Lúc nãy anh kêu đau bụng, em lo lắm, thương lắm nên hỏi anh về việc có thuốc uống chưa. Bao nhiêu lần nói anh đi khám hay kiểm tra anh cứ thoái thác. Trong khi anh biết rõ hôm nào anh uống nhiều bia rượu vào là hôm sau hay vài hôm sau đó cứ bị những cơn đau hành hạ. Thuốc lá và rượu luôn được anh coi như những người bạn chí cốt trước khi gặp em. Gần 30 năm em chẳng được can thiệp gì vào cuộc đời anh rồi, giờ có em và con thì anh phải cho rượu và thuốc lá ra xa vị trí của hai mẹ conn chứ.
Anh thương cha mẹ thì phải thay đổi mình chứ đừng bắt em giấu giếm và lấp liếm cho anh hoài như vậy. Em biết gần đây anh đã uống ít đi rất nhiều rồi nhưng cũng không cản nổi anh. Mỗi lần uống, không cần nhiệt tình để hy sinh sức khỏe đến vậy đâu anh. Anh đi uống bia rượu với chiến hữu thì nhiệt tình, thưởng thức khói thuốc như đang hưởng thụ “sơn hào hai vị” thượng đăng, về đau bụng lại không chịu uống thuốc. Con mến anh, nhớ hơi anh, lại gần ôm anh hôn anh thì anh than thở. Vậy em với con cứ tránh xa anh ra nhé!
Vợ chồng mình dù sao cũng chỉ là những người cùng đồng hành trên một số đoạn đường, dài bao nhiêu, xa bao nhiêu không ai biết trước được nhưng sống bên nhau là có trách nhiệm. Khi anh bị xe tông, em đã cố gắng chạy đôn chạy đáo không nề hà, kể cả đến đứa con trong bụng của mình khi đó. Ai cũng nói lần đó đứa con đã gánh mạng cho chúng ta rồi. Lúc đó em còn trẻ, còn sức khỏe, nhưng nếu lỡ sau này anh bị di chứng của bia rượu thuốc lá hoành hành mà em không còn được như ngày nay, không thể chăm sóc anh được thì anh đừng trách em nhé.
Còn con cái chúng ta lớn lên nếu nó thấy thời gian và tình cảm anh dành cho bia rượu thuốc lá vẫn sâu đậm như vậy thì nó sẽ tự quyết định hành động của bản thân, em không xúi giục hay can thiệp gì con đâu, nên anh hãy dùng hành động và thời gian để đổi lấy kết quả sau này vậy. Em luôn mong anh có sức khỏe tốt vì anh là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em sau này, chẳng gì hơn vẫn mong anh hạn chế rượu bia thuốc lá để sau này mình còn nương tựa với nhau lâu dài anh nhé!
Theo VNE
Em đồng nát khả kính
"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi.
"Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời.
"300k sao, rẻ thế?" Tôi thốt lên đầy hào hứng hai mắt không rời khỏi vùng cấm tuần tra. Lầy đến thế là cùng.
"Cái điện thoại này hỏng rồi, chắc chỉ mua được xác thôi." Em thành thật trả lời.
"Mày điên ah, tao có bảo điện thoại đâu!"
"Ô thế nhà chú định hỏi gì?" Em tròn to đôi mắt ngơ ngác quay sang sát ngay mặt tôi nhìn cận cảnh phê vật.
"Thôi mày đừng vờ vịt ăn hết cả nồi thịt nhà tao, tao hỏi cái kia cơ." Tôi ỡm ờ nói.
Video đang HOT
...
Ảnh minh họa
Trưa hè gay gắt nắng lại mất điện, tôi nằm dạng háng giữa nhà trên người độc một chiếc quần đùi tám đời gia truyền nghe đâu từ thời khai quốc của khâm sai đại thần trong một lần ghé chơi thi đánh đáo bị thua cầm cố lại cho cụ bát đại lưu lại tới tận bi giờ.
Từ chân lên đến đầu cũng chỉ mỗi cái quần ấy, ở nhà tôi rất ít khi mặc nội y vì nghe cư dân mạng đồn thổi là nếu bó buộc thằng nhỏ quá sẽ dẫn đến một số bệnh liên quan đến hệ thống sinh sản vị thành niên nên cứ kinh kinh. Thôi tốt nhất "có thờ có thiêng, có kiêng có lành." Một mình ở nhà cũng chẳng vướng.
Nền đá hoa chỗ tôi nằm nóng ran mặc dù đã sục cả hai chân ngâm vào chậu nước, trên người đắp đến tám cái khăn lạnh cũng chẳng ăn thua khiến tôi cứ phải vật bên này vã bên kia đến khổ. Chợt nghe tiếng rao the thé của một mụ đồng nát văng vẳng từ gần đến xa như rót vào tai.
"Ới i i i i... Ai đồng chì dép rách, xong chậu thúng mủng, điện thoại không dùng bán đê!!!"
"Mẹ quái lạ, đồng nát mà cũng thu mua điện thoại nữa hay sao?" Thấy lạ tôi liền vùng dậy lao ra khỏi "tổ ấm" vụt ra cửa vẫy tay rối rít.
"Đồng nát ơi i i i i. đồng nát ơi i i i...."
Mụ đồng nát bịt kín mít từ chân đến đầu, đôi mắt láo liên đảo như rang lạc, mụ phải quay đến vòng thứ sáu mới nhìn thấy tôi thập thò ở cửa. Đôi mắt sáng lên như bắt được vàng, ắt hẳn là mụ nghĩ vớ được khách sộp đây liền ngúng nguẩy quả mông tròn trịa xoắn quẩy bước thấp bước cao tiến về phía tôi.
"Nhà bác cho gọi cháu?"
"Ô thế tôi không gọi mụ thì còn gọi đứa đếch nào vào đây nữa."
Mụ cười hềnh hệch lúc bước qua thềm cửa rồi quẳng huỵch toẹt đôi quang gánh giữa nhà đon đả hỏi han.
"Bác có gì cứ mang ra đây nhà cháu thu mua hết! Hề hề..."
"Ờ mụ cứ ngồi đây chờ tí, mà nhớ ngồi im thở đều đấy nhá, trong nhà toàn thứ đắt tiền đi lại linh tinh mất gì thì chết bỏ mẹ."
Tôi ném ánh mắt nghi ngờ về phía mụ chưa dám chạy vào trong ngay chỉ sợ mụ lại thó cái két sắt mini ném vào trong bao thành ra cứ phân vân dùng dằng mãi.
"Gớm bác cứ khéo lo bò trắng răng, chúng cháu nhà quê chân chất không mất đâu mà lo."
"Tin chúng mày có đổ thóc giống ra mà ăn." Tôi nghĩ thế xong vì phép lịch sự tối thiểu cuối cùng còn sót lại nên không nói ra. Vèo một cái chạy biến vào trong nhà chưa đầy 5 giây sau đã có mặt với chiếc điện thoại trên tay.
Lúc ra đến ngoài đã thấy mụ cởi hết nội y trên mặt vứt đầy cả lên bàn, một tay cầm quả nón tả tơi vá chằng vá đụp quạt lấy quạt để tóc gió tung bay phất phới.
Thú thật với các táo trong đời chưa bao giờ gặp mẹ đồng nát nào "ngon" đến thế. Con này khéo chỉ 18 tuổi, đôi mắt to tròn, hàm răng trắng bóc lại có núm đồng tiền mới chết bỏ mẹ. Tuy nước da ngăm ngăm kiểu da trâu nhưng càng nhìn lâu càng thấy quyến luyến. Tôi đổi cách xưng hô ngay.
"Anh có mỗi chiếc iphone 6s bị sập nguồn em xem thế nào..."
"Vâng chú cứ để cháu xem." Em đồng nát hai tay nâng niu như nâng vật báu, chắc trong đời chưa nhìn cái điện thoại nào tầm cỡ đến thế. Chỉ nhìn cách xuýt xoa là biết ngay.
"Con này định lăng mạ zai đẹp hay sao, tao mới suýt bốn xịch thôi chú cháu gì." Tôi phát cáu khi nghe em gọi như vậy mới cự lại.
"Hì hì chúng cháu quen mồm rồi, thôi chú cứ ngồi xuống đây để cháu xem hàng đã."
"Xem hàng?"
Tôi vừa ngồi xuống đã đứng phắt dậy, tóc gáy dựng đứng. "Con này táo tợn nhỉ, đòi xem cả hàng cơ đấy!" Cũng may ngay lúc ấy nhìn thấy chiếc điện thoại mới ngớ ra. Đầu óc đúng là đen tối quá, tệ thật.
Tôi ngồi ngay sát "lá cọ" cả vào người em trong lúc em cẩn trọng hết xoay ngang rồi lại xoay ngửa hành hạ chiếc điện thoại đến tội. Lúc tôi ngó xuống đôi gò bồng đào phập phồng theo từng nhịp thở làm toàn thân tôi cứng ngắc, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra, đầu óc hỗn mang suy tính. Giờ có các vàng cũng không dám đứng dậy. Căng... thẳng quá.
"Này bào nhiêu?" Tôi chợt hỏi.
"Hết giá là 300k chú ạ!" Em trả lời.
"300k sao, rẻ thế?" Tôi thốt lên đầy hào hứng hai mắt không rời khỏi vùng cấm tuần tra. Lầy đến thế là cùng.
"Cái điện thoại này hỏng rồi, chắc chỉ mua được xác thôi." Em thành thật trả lời.
"Mày điên ah, tao có bảo điện thoại đâu!"
"Ô thế nhà chú định hỏi gì?" Em tròn to đôi mắt ngơ ngác quay sang sát ngay mặt tôi nhìn cận cảnh phê vật.
"Thôi mày đừng vờ vịt ăn hết cả nồi thịt nhà tao, tao hỏi cái kia cơ." Tôi ỡm ờ nói.
"Nhà chú nói cháu chẳng hiếu quái gì cả, người thành phố hay úp mở thế hay sao?" Em thắc mắc.
"Bây giờ thế này nhá, tao cai sữa đã mấy chục năm nay rồi, giờ bỗng dưng khát quá. Ý mày thế nào?" Tôi hết gần đến xa nhẫn lại giải thích.
"Nhà chú buồn cười thật, thèm sữa thì đi mua về mà uống liên quan gì đến cháu?"
Con này tồ tồ thế đéo nào nhở, mình giải thích đến thế mà nó vẫn không chịu hiểu mà cái thằng chiến hữu của tôi nó khao khát tưởng như hóa rồ hóa dại đến nơi rồi. Cuối cùng tôi đành huỵch toẹt ngã giá.
"Mày cho chú nện xã giao một cái chú trả mày hẳn 500k. Ok thì vào đây!"
Em vứt độp chiếc điện thoại xuống bàn đứng bật dậy trỏ mặt tôi gay gắt.
"Nhà chú có liêm sỉ hay không, cháu tuy là buôn đồng nát thật đấy nhưng không bán thân chú hiểu chưa?"
"Mày cứ bình tĩnh! Việc đếch gì mà phải căng thẳng thế. Bao nhiêu kẻ có vẻ ngoài sang trọng lịch sự kia kìa lại bằng cấp đàng hoàng mà họ vẫn bán thân đấy thôi, có ai biết đâu mà lo. Miễn sao kín đáo là được." Tôi vừa gạ gẫm vừa ôn tồn giải thích.
"Đấy là việc của họ, đồng nát có lòng tự trọng của đồng nát nhá. Chú không bán thì thôi!"
Em đồng nát mặt đỏ gay gay ra chiều tức tối dứt lời liền thu dọn đống quang gánh bao đòn lỉnh kỉnh ra về. Tôi định lao ra ngăn lại xong đứng dậy rất không tiện đành ngồi im trân trân ngó em khuất dạng sau cánh cửa.
Em đã dạy cho tôi một bài học trân quý về lòng tự trọng của những người tuy là nghèo về vật chất nhưng nhân phẩm lại không lấy gì đong đếm được. Chắc lúc này em đã đi xa lắm rồi tôi mới bật nguồn chiếc điện thoại lên tranh thủ up ngay câu chuyện này cho nóng. Biết đâu sẽ còn những cô nàng đồng nát khác không chỉ mua mà còn bán thì sao? Kiên trì... Muốn gì cũng được, cứ chờ xem...
Theo Truyen Ngan
Tình yêu và bao thuốc lá... "- Em và thuốc lá, anh chọn ai? - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu em." Nghiện thuốc lá suốt nhiều năm, anh không tài nào bỏ được, chỉ còn cách trốn người yêu hút vụng trộm. Cô đành bỏ qua vờ như không biết người yêu vẫn lén lút " hôn môi " với nhưng...