Chồng càng thành đạt vợ càng không nên ở nhà
Tôi phải đi làm dù tiền tôi kiếm được không bao nhiêu. Chí ít trong tư tưởng tôi không phải mặc cảm mình là kẻ sống bám.
Phụ nữ đi làm vừa tự chủ vừa không sợ bị tụt hậu. Ảnh minh họa: Alamy
Cách đây vài năm, do ảnh hưởng chung của khủng hoảng kinh tế toàn cầu, công ty tôi làm ăn thua lỗ, giám đốc thông báo cắt giảm thu nhập của toàn bộ nhân viên. Không biết tính toán thế nào mà lương của tôi giảm khá đáng kể nhưng lại bị phân thêm một mớ việc, tôi thật sự sốc nặng.
Bạn bè biết chuyện có đứa bảo: “Có ông chồng làm giám đốc kiếm tiền giỏi, tội gì phải đi làm lương ba cọc ba đồng, nghỉ ở nhà cho nó sướng cái thân”. Ông xã tôi cũng khuyên: “Thôi nhắm làm được thì đi làm cho vui, còn không cứ nghỉ ở nhà. Rảnh rỗi đi siêu thị, shopping…., tiền nong để anh lo”. Gạt bỏ mọi lời nhỏ to, tôi dứt khoát: Phải đi làm!
Tôi phải đi làm dù tiền tôi kiếm được không bao nhiêu. Chí ít trong tư tưởng tôi không phải mặc cảm mình là kẻ sống bám. Tôi có thể tự hào chiếc váy đẹp cho con gái, bữa ăn ngon cho cả nhà hôm nay, món đồ chơi mà thằng nhóc con tôi mê tít là do tiền mình mới lãnh lương mà có.
Video đang HOT
Ông chồng tôi không phải dạng chi li, sống với nhau mười mấy năm, hàng tháng anh vẫn đưa tiền đều đặn và chưa bao giờ kiểm tra tôi đã làm gì với số tiền ấy. Mặc dù vậy nhưng tôi không khi nào ỷ lại, vẫn thích đi làm để được nhận lương bằng chính sức lao động của mình; để tôi có thể tự chủ về kinh tế, khi có những nhu cầu phát sinh đột xuất cần phải vung tay hơi quá trán thì tôi không phải áy náy là phung phí của chồng.
Đời không ai đoán trước được điều gì, biết đâu hôm nay chồng tôi ăn nên làm ra nhưng ngày sau lại không như mong muốn, khi ấy tôi cũng có thể kiếm tiền để trang trải cho gia đình lúc khó khăn. Hoặc vì lý do gì đó vợ chồng không còn tâm đầu ý hợp, phải kéo nhau ra tòa ly dị thì ít ra tôi không quá chới với bởi vẫn còn bạn bè, đồng nghiệp để trải lòng; có công việc để kiếm tiền tự lo cho mình và các con.
Một lý do khác, ngay cả tôi còn bị cuốn hút bởi những phụ nữ hiểu biết, tự tin, ăn mặc đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi nước hoa, huống chi là đàn ông. Đặc biệt, những quý ông thành đạt, có địa vị trong xã hội thì xung quanh họ, “bóng hồng” như thế lại càng nhiều.
Thử hỏi ra đường gặp toàn phụ nữ thanh lịch, còn về nhà đập vào mắt là một bà vợ mặc bộ đồ nhàu nhĩ, tóc tai bù xù, mặt mộc… tới mức mốc luôn thì chồng nào không ngán? Phụ nữ ở nhà lâu ngày không chỉ ít chịu khó chăm chút bản thân mà sớm muộn gì cũng tụt hậu về mọi mặt. Chồng đi làm về muốn trò chuyện với vợ mà chủ đề nào vợ cũng “mắt chữ A mồm chữ O”, ai mà chịu được! Dần dần giữa chồng và vợ sẽ có hố sâu khoảng cách, rồi vợ sẽ nghĩ ngợi lung tung, ghen tuông bóng gió và gia đình sẽ bất hòa. Tôi rất sợ bị rơi vào viễn cảnh như vậy.
Theo tôi, người chồng không kiếm được nhiều tiền, vợ ra ngoài bươn chải kiếm thêm thu nhập cho gia đình là điều tất nhiên. Ngược lại, chồng càng thành công, vợ lại càng nên đi làm. Trước nhất là rút ngắn khoảng chênh với chồng, có cơ hội chưng diện để luôn giữ được hình ảnh đẹp đẽ quyến rũ trong mắt chồng nhưng quan trọng hơn cả, hai vợ chồng cùng kiếm tiền chẳng phải lúc nào cũng tốt hơn một người sao?
Theo NLĐ
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...