Chỉ lần này thôi anh
10 năm trôi qua, nhưng với em tất cả như mới ngày hôm qua đây thôi.
Gió mùa đông bắc tràn về ngay trong lòng mùa thu. Em vội khoác lên mình chiếc áo rồi dắt xe ra khỏi nhà. Lang thang trên những con đường, ngõ hẻm mặc cho cảm giác se lạnh lùa vào người. Bản nhạc dặt dìu với ca từ da diết: “Em đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa anh, từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên…ước gì anh ở đây giờ này,ước gì anh cùng em chuyện trò cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình…”. Tất cả làm em quay quắt trong nỗi nhớ về anh.
Ngày đi anh hẹn mùa đông tới anh sẽ về…anh bảo không muốn em một mình lang thang trên phố mùa đông, lạnh và cô đơn lắm. Chiếc khăn len em đan từng sợi bằng nỗi nhớ anh và hẹn đến khi anh về sẽ tự tay mình quàng cho anh…Vậy mà đã 10 mùa đông đi qua. 10 mùa đông em vẫn một mình lang thang trên con phố.
Ngày bên anh, những con đường sao chưa đi đã hết. Vậy mà phố không anh con đường trở nên hun hút, chiếc khăn em đan vẫn còn đó thơm mùi len mới.. Anh biết không, đã giao mùa rồi! Phố lại được ngắm nhìn từng đôi tình nhân tay trong tay đưa nhau đi dạo, góc quán nhỏ nơi anh và em ngồi, vẫn chiếc bàn đó, bên hàng cây đó… tất cả vẫn còn nguyên như ngày chúng ta bên nhau. Chỉ có em và anh là thay đổi. Em đã không còn là cô bé mà ngày xưa anh hay gọi là ngốc nữa. Anh đã từng nói rằng “Anh thích mùi hương trên mái tóc đen dài và mượt” và thì thầm bên tai em rằng “như vậy em sẽ thấy ấm hơn khi mùa đông đến”, em đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng em sẽ để như vậy. Sẽ làm anh vui. Nhưng anh ơi! Mái tóc của em đã ngắn đi rất nhiều bởi cứ sau một lần muốn mình thay đổi, hứa với mình rằng sẽ quên… em lại cắt ngắn thêm một chút.
Video đang HOT
Anh giờ này ở đâu, làm gì em cũng không thể hình dung được (Ảnh minh họa)
Tưởng rằng mọi thứ đã ngủ yên trong em, vậy mà hôm nay một chút gió của mùa thay lá mang anh về với em. Em lại là em. Em nhớ anh da diết, giá như lúc này có anh ở bên, em sẽ ôm lấy anh thật chặt, sẽ khóc oà trên đôi vai anh, được gục mặt lên ngực anh mà thủ thỉ những lời yêu.. nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng của riêng em. Anh giờ này ở đâu, làm gì em cũng không thể hình dung được, đến ngay cả hình bóng của anh giờ đã trở nên nhạt nhoà trong ký ức của em… 10 năm trôi qua, nhưng với em tất cả như mới ngày hôm qua đây thôi. Những tưởng cuộc sống với bao guồng quay sẽ làm em thay đổi, mà em cũng đã thay đổi thật, chỉ tại hôm nay giao mùa thôi anh!
Anh! Lời anh nói sẽ không buông tay em cho đến khi em tìm được hạnh phúc cho riêng mình, giọng nói ấy nụ cười ấy sao em có thể quên, vậy mà anh nỡ đành quên sao anh?! Người ta nói đúng: xa mặt cách lòng. Tình cảm con người là quy luật của sự lãng quên. Em vẫn biết thế nhưng sao thấy lòng mình chống chếnh đến vậy.
Ngày anh đi, anh nói rằng đợi anh về chúng ta sẽ luôn ở bên nhau sau này và mãi mãi. Anh nói rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Thế mà chỉ một tháng sau ngày anh đi, anh nói với em rằng hãy quên anh đi, anh sẽ không gọi điện nói chuyện với em hàng ngày được…anh sẽ khóa máy…chỉ đơn giản vì anh muốn tu chí luyên tập. Em chẳng biết anh phải luyện tập cái gì. Có nhất thiết phải thế này không anh? Có phải anh nói rằng “như vậy em sẽ thấy ấm hơn khi mùa đông đến” là anh muốn em tự chăm sóc cho bản thân mình để rồi anh sẽ xa em. Anh sẽ đi về một nơi xa nơi đó sẽ không có em.
10 năm rồi không một tin tức, chỉ nhớ rằng lá thư cuối cùng em viết cho anh em nói rằng em trân trọng sự lựa chọn của anh, em sẽ không níu kéo, sẽ để anh thanh thản mà đi tìm lí tưởng sống của mình… Em đã khóc thật nhiều, nhưng không một câu níu kéo bởi vì em còn có lòng tự trọng của một người con gái. Và thế là chúng ta mất nhau thật…
Anh ạ, chỉ hôm nay thôi nhé, ngày mai trời sẽ rất cao nắng lại sẽ rất trong, một ngày mới lại bắt đầu. Em lại trở về là em – một người phụ nữ của gia đình, là mẹ của hai đứa con ngoan ngoãn, là vợ của người chồng biết yêu thương và trân trọng em. Chỉ hôm nay thôi nhé, sẽ không có lần thứ hai em nói dối chồng mình rằng em đến nhà đồng nghiệp có chút việc cơ quan để rồi lang thang suốt con phố dài thả mình trở về với nỗi nhớ xa xăm….Chỉ hôm nay thôi anh nhé.
Theo VNE
Vợ lạnh nhạt gối chăn, ngoại tình được không?
Chuyện sinh hoạt vợ chồng giữa chúng tôi có cảm giác là một nghĩa vụ và cực kỳ thiếu ý nghĩa đối với vợ tôi.
Tôi năm nay ngoài 40, hơn vợ gần chục tuổi. Tôi là một người chồng, người cha tốt, vợ tôi cũng không vấn đề gì, chúng tôi ngang bằng nhau về mọi mặt, ngoại trừ những khúc mắc (chủ yếu là của tôi) về sinh hoạt vợ chồng.
Vợ tôi luôn rõ ràng một thái độ rằng với cô ấy, tình dục "chẳng có gì quan trọng", ngay cả khi tôi cố gắng lôi kéo cô ấy hay khi chúng tôi đang làm chuyện ấy với nhau. Cô ấy hoàn toàn không có phản ứng gì (cả về thể xác lẫn tâm hồn) mỗi khi vợ chồng gần gũi.
Vợ từng nói thẳng với tôi rằng sex với cô ấy không là gì, rằng không nên coi việc một người phụ nữ hoàn toàn không có hứng thú ân ái là điều gì đó bất thường, thậm chí việc ấy quá đỗi bình thường.
Bạn đừng nghĩ tôi không biết cách khơi gợi hưng phấn tình dục cho đối tác, hay tôi ích kỷ chỉ biết thỏa mãn mình. Tôi không phải người vội vàng, cục súc gì, tôi luôn để ý đến cảm giác của cô ấy, tôi sẵn sàng hôn, vuốt ve và tìm cách "khởi động" cho tới khi cô ấy đạt được khoái cảm - tôi luôn đặt ưu tiên thỏa mãn vợ lên hàng đầu.
Chuyện sinh hoạt vợ chồng giữa chúng tôi có cảm giác là một nghĩa vụ và cực kỳ thiếu ý nghĩa đối với vợ tôi. Giờ tôi xin hỏi, có chấp nhận được không nếu tôi đi tìm một người phụ nữ khác, một bạn tình có thể lấp đầy những điểm vợ tôi không làm được, những điều cô ấy cho là "không quan trọng" nhưng lại rất có ý nghĩa với tôi?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em mãi đợi anh... Em buồn và đau đớn. Một mình em lang thang trên đất Thủ đô rộng lớn không còn ai bầu bạn, tâm sự. Một ngày, hai ngày, ba ngày...rồi 1 tháng, em chờ đợi mãi mà không nhận được một cuộc điện thoại hay một dòng tin nhắn nào của anh. Em bắt đầu thấy sốt ruột và thấy lo lắng cho anh....