Chị dâu còng lưng trả nợ tiền nhà, em chồng đến ở không góp một xu
Gần một năm nay tôi chịu cảnh ’ sống chung với em chồng’. Ở nhà mình bỏ tiền ra mua nhưng tôi như ở nhờ nhà người khác.
Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Tuy ai cũng nói tôi lấy được người chồng tốt, hết lòng yêu chiều vợ con nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, sự yêu thương nào cũng có giới hạn. Chồng tuy yêu vợ nhưng lại nghe mẹ, nghe lời người thân hơn. Bao chuyện lớn nhỏ anh đang đồng tình với tôi nhưng chỉ cần mẹ anh, em anh gạt đi là anh lại bỏ ngoài tai ý kiến của vợ.
Bao năm ở với nhà chồng, tôi bị soi mói từ giờ giấc đi lại đến bữa ăn nên cảm thấy rất khó chịu. Tôi cố gắng làm ăn, thắt lưng buộc bụng với hi vọng mua một căn nhà chung cư, dọn ra ở riêng.
8 năm đi làm thuê, tích góp được ít tiền, tôi đã có thể tự quyết cuộc sống của mình.
Em chồng lên ở cùng, vợ chồng tôi lục đục. Ảnh minh họa: Sohu
Video đang HOT
Ban đầu, chồng tôi khăng khăng không chịu ra ngoài. Bố mẹ chồng càng không chấp nhận. Nhưng tôi kiên quyết vì bản thân đã chán cảnh sống chung với nhà chồng. Tôi cho chồng chọn lựa, một là anh ở lại nhà với bố mẹ, từ bỏ vợ con, hai là ra ở riêng.
Sau nhiều tháng suy nghĩ, chồng cũng chọn đi theo vợ. Ngày dọn ra ngoài, tôi vào chào hỏi mà bố mẹ chồng không hề nói nửa lời. Cả nhà xem tôi như tội đồ nhưng tôi cảm thấy thoải mái khi nghĩ đến tự do. Từ nay, tôi sẽ không còn bị soi mói, không phải nhìn trước ngó sau, đi thưa về gửi.
Những ngày tháng đó, dù có vất vả vay mượn, chạy ăn từng bữa, xoay đủ tiền trả nợ ngân hàng hàng tháng, tôi cũng cắn răng chịu đựng. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vay mượn bạn bè, người thân, ngân hàng để mua một căn hộ chung cư nhỏ hơn 60m2. Tôi hiểu nếu mình không cố gắng thì chồng cũng sẽ ỷ lại, cả đời không phấn đấu vì gia đình.
Nhưng điều tôi không ngờ đến là, sau nửa năm, em chồng đùng đùng nói muốn lên ở cùng anh chị. Lý do là cô em chồng mới xin được việc ở gần đó, muốn ở nhờ nhà anh chị để đi lại cho tiện. Cái chữ “ở nhờ” ấy nghe thôi đã khiến tôi rùng mình.
Tôi không có lý do để từ chối dù thực sự cám cảnh chuyện phải sống chung với bất cứ người nào trong gia đình chồng. Lúc em chồng bước vào nhà, tôi đã đưa ra một số “quy tắc sống chung”. Tôi không muốn cuộc sống gia đình phải xáo trộn. Em chồng đồng ý nhưng cái gật đầu ấy chính là khởi nguồn những ngày tháng kinh hoàng tiếp theo của tôi.
Từ khi ở nhờ nhà tôi, em chồng không bao giờ động tay vào bất cứ việc gì. Quần áo, giày dép, cô ấy vứt bừa ra nhà, quần áo bẩn không chịu giặt, bát đũa chưa từng rửa, cũng không bao giờ nấu một bữa cơm. Ngày ngày em chồng đi làm, tối đúng giờ ăn cơm mới về.
Điều tôi không ngờ tới là quần áo của chị dâu, em chồng cũng mang ra mặc thử, thậm chí mượn không lý do. Đồ trang điểm tôi bày ra bàn, em chồng dùng tự nhiên, không cần xin phép. Cơm chưa từng nấu nhưng bữa nào em chồng cũng chê bai không hợp khẩu vị.
Sáng sáng, tôi dậy sớm lo đồ ăn sáng cho chồng con, em chồng dậy ăn không chút suy nghĩ, cũng chưa từng dậy sớm chuẩn bị đồ ăn hay mua về. Em coi việc chị dâu phục vụ mình là lẽ đương nhiên.
Từ ngày ở nhà anh chị, em chồng chưa từng góp một đồng tiền ăn, cũng chưa từng mua đồ ăn mang về. Em chồng mặc nhiên coi nhà anh chị là nhà mình. Ăn cơm xong, hai anh em mỗi người một ghế sofa nằm xem tivi, còn chị dâu thì đi dọn đẹp. Nhìn cảnh tượng ấy tôi thực sự tức nghẹn cổ.
Có lúc vợ chồng mâu thuẫn, tôi mắng chồng vài câu, em chồng lập tức ra mặt bênh anh trai. Thậm chí cô ấy còn nói chị dâu quá quắt, làm vợ mà không biết điều, dùng mọi lời lẽ để phê phán người chị dâu ngày ngày kiếm tiền vất vả, lo cơm nước dọn dẹp trong nhà. Nghĩ đến đoạn đó, tôi uất ức không tả nổi. Tưởng ra ngoài ở riêng có thể thoát cảnh sống chung nhà chồng nhưng xem ra bây giờ còn mệt mỏi hơn nhiều.
Có lúc tôi chỉ muốn vùng lên, muốn quát tháo để đuổi em chồng ra khỏi nhà mình. Nhịn rồi nhịn… lại thêm khoản nợ khổng lồ, con cái quấy khóc khiến tôi stress muốn trầm cảm. Tôi thực sự không biết mình còn có thể cho cô em chồng này ở nhờ đến khi nào nữa.
Mẹ chồng bắt tôi bán hết vàng cưới để trả nợ cho em chồng
Gia đình em chồng tôi vì chơi lô đề, cá độ nên mới phá sản, nợ hàng tỷ đồng, đi vay mượn khắp nơi.
Thấy vậy mẹ chồng tôi thương con gái, bắt vợ chồng tôi bán hết vàng cưới để cho em chồng vay, nhưng chưa biết bao giờ sẽ trả.
Vợ chồng tôi kết hôn được 10 năm, đã có 2 con, nhưng vì cả 2 đều làm lao động chân tay, nên cuộc sống khá vất vả, thu nhập mỗi tháng của 2 vợ chồng cũng chỉ được từ 13-15 triệu đồng. Số tiền ấy chỉ đủ lo cho sinh hoạt của gia đình tôi 4 người cùng 2 bố mẹ đã cao tuổi, lại thêm chuyện học hành của các con, nên hàng tháng chẳng dư được mấy đồng. Có tháng nào nhiều lắm, thì vợ chồng tôi tiết kiệm được khoảng 5 triệu đồng.
Lấy nhau bao năm, 2 vợ chồng cố gắng xây được một căn nhà nhỏ, 1 tầng cho kiên cố, đến giờ vẫn còn nợ hơn 100 triệu đồng. Cứ tưởng rằng 2 vợ chồng cố gắng đi làm trả nợ, nuôi con là ổn. Thế nhưng mới đây cô em chồng tôi đã lấy chồng, nhưng vướng vào lô đề, vỡ nợ, đi vay mượn khắp nơi. Mẹ chồng tôi thương con gái, có bao nhiêu vốn liếng cũng dốc ra sạch cho con gái.
Mẹ chồng muốn tôi bán hết vàng cưới để cho em chồng vay tiền (Ảnh minh họa)
Không chỉ vậy, bà còn ngỏ ý muốn vợ chồng tôi cho cô em vay tiền, khi chồng tôi bảo vẫn đang nợ tiền xây nhà, mẹ chồng liền bảo nếu không có tiền nhưng chắc chắn vẫn còn vàng cưới khi xưa, lúc cấp bách bán đi cho em vay.
Trước đây khi cưới, mẹ chồng tôi cho 3 chỉ vàng ta, còn bố mẹ đẻ cho tôi 1 cây vàng làm của hồi môi. Đó là số tài sản mà dù khó khăn thế nào chúng tôi cũng không bán, giữ lại phòng thân, sau này lo cho con cái. Vợ chồng tôi đã rất vất vả, cô em chồng tôi trước đây lấy chồng giàu, thì chẳng bao giờ giúp đỡ được anh chị nửa đồng, cũng chẳng bao giờ cho các cháu được đồng quà tấm bánh. Anh chị nuôi bố mẹ, nhưng khi anh chị khó khăn, cô ấy chưa từng đưa cho 1 đồng nào gọi là thêm với anh chị để lo cho bố mẹ. Từ khi còn ở nhà, đến khi lấy chồng, em chồng tôi chưa từng phải làm việc gì nặng nhọc, vì bố mẹ rất chiều. Sau khi lấy chồng, theo chồng bước vào con đường lô đề, tôi đã sớm nghĩ sẽ có ngày phải vỡ nợ vì "không làm mà muốn có ăn".
Thấy đề nghị của mẹ chồng quá vô lý, bố chồng thì im lặng đồng tình, tôi nhất quyết không đồng ý. Từ hôm đó, mẹ tôi khó chịu ra mặt, lấy đủ cớ để mắng chửi vợ chồng con trai và các cháu nội. Mẹ tôi nói tôi là đứa máu lạnh, thấy em hoạn nạn mà không cứu. Chồng tôi là con trai trưởng, vì thế phải ở chung để chăm sóc bố mẹ, thế nhưng mỗi ngày trôi qua thật mệt mỏi. Tôi không biết phải nói thế nào để bố mẹ chồng hiểu nữa.
Mẹ chồng tự ý lấy vàng của con dâu cho con gái, vợ chồng tôi phối hợp ăn ý lấy lại tất cả Bị phát hiện, mẹ chồng còn tỉnh bơ nói với vợ chồng tôi rằng là người nhà thì so đo tính toán làm gì, tôi không dùng nên mới đưa cho con gái bà dùng. Trước khi lấy chồng, tôi vẫn nghĩ cuộc đời này toàn màu hồng, thời buổi nào rồi mà mẹ chồng còn khắt khe với con dâu. Chính vì...