Chê vợ ở nhà bừa bộn, chồng nghỉ việc một hôm để ở nhà thay vợ, nào ngờ lại điếng người nhận ra sự thật
Đến khi bắt gặp cảnh này, tôi mới hiểu lí do vì sao nhà cửa lúc nào cũng bừa bộn ra.
Anh là đàn ông, người kiếm tiền trong gia đình. Vợ anh thì không đi làm vì lương anh đủ nuôi vợ rồi. Quan trọng hơn là đợt này vợ anh bầu bí ốm nghén kinh lắm nên xót vợ anh mới không cho cô ấy đi làm là vì thế. Nhiều người phụ nữ ắt hẳn phải ngưỡng mộ chị khi có một người chồng yêu thương mình đến thế.
Tưởng rằng như thế là đã tuyệt vời. Bởi mình đi làm kiếm tiền vợ ở nhà chỉ việc tiêu. Thế nên anh cũng như biết bao ông chồng khác vô tâm đến lạ. Vì anh cảm thấy như thế là đủ rồi. Đi đâu anh cũng tự hào vỗ ngực rằng mình là một người đàn ông vô cùng thương vợ.
Thế rồi vợ anh cũng sinh cho anh một cô công chúa xinh đẹp. Những ông chồng khác nằng nặc đòi vợ mình sinh con trai. Nhưng anh thì lại cực kì yêu con gái. Con gái vô cùng dễ thương mà.
Vợ anh ngày nào cũng bận bịu với cả tá những công việc nhà. Dĩ nhiên anh không cảm thấy vợ làm việc nhiều rồi vì vợ chỉ ở nhà. Vậy mà không hiểu sao lúc nào về cũng thấy vợ đang ngồi thở mệt nhọc rồi người thì cứ lem nha lem nhem bẩn. Chồng đôi khi cũng bực vì vợ quá lôi thôi và luộm thuộm ấy chứ. Anh thì vốn sạch sẽ, giờ vợ thế càng khiến anh khó chịu không chịu được. Nhiều lần quát vợ ăn mặc cho tử tế chỉnh tề 1 chút, thế nhưng đâu vẫn vào đó khiến anh cũng không buồn nhắc vợ luôn.
Chỉ 1 tháng sau đó vợ anh ốm. Anh thật không hiểu được anh làm việc cả 20 tiếng 1 ngày ấy chứ mà còn chịu được, vợ anh chỉ ở nhà mà cũng ốm. Dù sao anh cũng lâu chưa ở nhà với vợ con vì bận đi làm nên vợ ốm anh đã xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ. Anh được vợ dặn lau nhà, cho con ăn rồi ti tỉ những thứ khác. Anh hì hục chưa lau nhà xong vợ đã lại nhờ anh đi giặt đồ giúp vợ. Quần áo của anh, của con và của vợ giặt riêng ra như thế nào. Nghe thôi anh đã thấy đau hết cả đầu mệt mỏi.
Video đang HOT
Chưa hết việc này anh lại phải làm việc khác vợ nhờ. Mọi việc cứ cuống hết cả lên, xoắn xít lại với nhau khiến anh bực mình không chịu được. Tuốt toát mồ hôi lau cho xong chỗ cầu thang thì con khóc anh lại phải chạy lên pha sữa cho con uống. Bế con lên dỗ dành một thôi một hồi đến mỏi nhừ cả tay rồi con mới chịu đi ngủ.
Gì mà đến 2h chiều rồi anh mới được ăn cơm. Cảm giác như mình sắp chết đói, đói lả đến nơi rồi. Nhìn anh như thế vợ thương quá thều thào dậy giúp chồng trông con, để chồng ăn cho xong bữa. Đột nhiên anh đang ăn mà nước mắt lã chã rơi. Quay sang vợ anh ôm chặt vợ bật khóc:
- Anh, anh sai rồi vợ ạ, anh xin lỗi vợ.
- Chồng làm sao thế? Có chuyện gì nói cho vợ nghe xem nào.
- Anh sai rồi vợ ạ, anh cứ nghĩ em ở nhà không phải làm gì rất là sung sướng nhàn nhã. Nhưng hôm nay ở nhà với vợ 1 ngày vì vợ ốm anh mới hiểu được vợ anh đã vất vả đến thế nào. Mai anh thuê ô sin cho vợ nhé.
- Thôi chồng, thế tốn tiền lắm, vợ làm quen rồi không sao đâu.
- Nhưng anh xót vợ lắm. Nhé, anh thuê thật đấy.
- Dạ.
Anh nhất định phải thuê ô sin thôi, anh không thể để vợ làm việc quá sức sau sinh thế này được. Nhà nội ngoại ai cũng bận không đến chăm vợ được lại còn đều ở xa 1 mình vợ ở nhà đã buồn rồi. Cả tá công việc đổ lên đầu thế sao mà vợ chịu nổi. Sau một lần ở nhà với vợ anh mới hiểu rằng mình cần phải thương vợ nhiều lần hơn thế. Bởi vì vợ anh xứng đáng nhận được sự yêu thương từ anh mà. Đây được xem như một bài học dành cho các ông chồng. Hãy biết yêu thương vợ mình hơn và san sẻ việc nhà cùng cô ấy. Bởi sự hi sinh của cô ấy xứng đáng nhận được những điều đó từ các anh.
Chê vợ quê mùa lại hay càm ràm, tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với tình trẻ rồi nhận cái kết đau đớn
Tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương.
Trâm là một người phụ nữ giỏi giang, bản lĩnh. Chúng tôi làm chung được hơn 5 năm, có thể nói tình cảm hơi khác biệt so với những đồng nghiệp khác. Cô ấy tâm lý, hài hước lại khôn khéo trong giao tiếp nên được mọi người yêu mến, trong đó có tôi.
Chịu cảnh vợ càm ràm mỗi ngày nên tôi luôn thèm khát có được một người phụ nữ dịu dàng hơn một chút. Vậy là tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với Trâm.
Thời gian ở bên cô ấy, tôi như sống lại thời trai tráng mới biết yêu lần đầu. Trâm không nói nhiều, cô ấy luôn im lặng mỗi khi giận dỗi và luôn nhường nhịn mỗi khi tôi nóng tính. Khi đó tôi còn tự nhủ, giá như mình gặp cô ấy sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã khác.
Tôi nghĩ thầm, phụ nữ là phải như thế này, chứ ai như người vợ lắm lời của tôi ở nhà. Lúc đó, tôi chìm đắm trong men say tình ái nên không suy nghĩ gì nhiều.Thậm chí tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương. Và kể từ đó, cô ấy không hề đá động đến những việc tôi làm. Tất nhiên tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì điều đó.
Đã lâu lắm rồi ngôi nhà của tôi mới bình yên, không có tiếng càm ràm như thế này. Tôi vui như mở cờ trong bụng, thoải mái quăng đồ, vứt giày lung tung mà không còn sợ vợ phải cằn nhằn. Thời gian đó, cô ấy giận dỗi mang con về nhà ngoại. Tôi như chú chim được thả tự do, lòng càng vui hơn bội phần.
Tôi không còn đi làm về đúng giờ. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho Trâm, cho bạn bè. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy không quen với cuộc sống hiện tại. Tôi thường xuyên quên những hồ sơ quan trọng. Căn nhà cũng trở nên bừa bộn, rối tinh rối mù không ai dọn dẹp.
Mỗi lần đi làm về, không ít lần tôi đá trúng thứ này rồi đụng phải thứ kia. Không còn bữa cơm gia đình đầm ấm như trước, tôi cảm thấy vô cùng trống vắng. Ăn cơm ngoài hàng mãi cũng chán, tôi thèm một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Dạo gần đây, tình cảm của tôi và Trâm có nhiều xung đột. Chúng tôi cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, cô ấy cũng trở nên lắm lời hơn. Cô ấy nói không thể cứ mãi sống với danh phận "tiểu tam" như thế này nên chủ động chia tay. Tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nên đồng ý.
Bây giờ tôi mới nhận ra rời xa vợ chẳng có gì tốt đẹp. Không có vợ bên cạnh, tôi dường như mất đi thăng bằng, không biết mục tiêu của mình là gì. Ngày còn vợ, tôi sẽ không quên tập hồ sơ quan trọng vì cô ấy luôn nhắc nhở. Tôi cũng chẳng bao giờ bị đau bao tử vì lúc nào về đến nhà cũng đã có sẵn mâm cơm canh ngon ngọt trên bàn.
Tôi cũng sẽ không mất ngủ vì những cuộc vui chơi thâu đêm. Tôi sẽ không tiêu xài phung phí, mua những món đồ đắt đỏ nhưng vô dụng. Không có vợ bên cạnh, mọi thứ với tôi quá đỗi nặng nề. Quả thật rời xa vòng tay vợ là bão tố. Giờ đây tôi mới nhận ra thì đã muộn.
Chồng đòi ly hôn vì chê vợ không còn xinh đẹp, chỉ chẳng níu kéo mà đồng ý ngay, nhưng 5 năm sau anh lại tìm đến cầu xin tha thứ Còn chồng tôi anh ta nhiều lần tìm đến tôi cầu xin tha thứ, van xin vì ngày xưa đã trót dại nhưng tôi không đồng ý. Tôi và chồng yêu nhau được 3 năm thì tiến đến hôn nhân, Phong chồng tôi là một người đàn ông đào hoa, phong nhã lại rất biết chiều phụ nữ. Nhiều người nói nếu tôi...