Cái Tết đầu tiên của một nàng dâu thảo bên gia đình chồng
Một cái Tết đã qua, lại một cái Tết nữa sắp đến. 29 Tết rồi, chị lại ngồi bên gia đình chồng, bên bố mẹ để gói bánh chưng và chuẩn bị Tết cho các cụ.
Anh nhìn chị thủ thỉ nhưng lời yêu, anh ôm chị vào lòng trong tiết trời giá rét của mùa xuân và nói với chị: “Cảm ơn em, cảm ơn vì đã luôn luôn đồng hành cùng anh, cảm ơn em vì đã cho anh có cảm giác ấm cúng của gia đình, cảm ơn em vì đã khiến cuộc sống này ấm áp hơn và khiến mẹ cảm thấy yêu quý, trân trọng người con dâu như em’.
Chị không nói gì, chỉ lặng lẽ mỉm cười. Chị cười vì nhận được những lời yêu thương ngọt ngào từ chồng mà lâu nay, vì bận rộn dường như anh bỏ quên. Chị biết, anh rất yêu chị, thương chị, chỉ là những câu nói yêu thương thật khó biểu hiện thành lời.
Cái Tết đó là cái Tết đầu tiên chị được ở nhà chồng với tư cách là con dâu trưởng. Chị đã từng áp lực vô cùng, từng không thể nghĩ được mình phải làm sao để hoàn thành trách nhiệm của một cô con dâu trưởng trong nhà.
Chị vốn là cô con gái được bố mẹ cưng chiều hết mực, yêu thương hết lòng, chẳng mấy khi phải động tay chân vào bất cứ việc gì. Chị sinh ra trong một gia đình khá là có điều kiện, bố mẹ đều có công việc tốt, cũng gọi là thuộc hàng giàu có. Chị có khuôn mặt xinh xắn, nụ cười rạng rỡ và là niềm mơ ước của nhiều đấng mày râu.
Cái Tết đó là cái Tết đầu tiên chị được ở nhà chồng với tư cách là con dâu trưởng. (ảnh minh họa)
Nhưng chị chưa bao giờ vì thế mà nghĩ phải kênh kiệu, phải chọn cho mình một người đàn ông giàu có, có thể khiến chị có nhiều tiền bạc. Vốn từ trước tới giờ chị đều ước ao lấy được người chồng hiền lành, tốt bụng, thật lòng đối đãi với chị. Và vì thế, khi anh gặp chị, dù nhiệt tình tán tỉnh nhưng anh vẫn không hi vọng chị sẽ ngã vào vòng tay anh, vì anh thấy mình quá kém cỏi so với những gã đàn ông ở bên cạnh chị. Mặc dù vậy, vì quá thích chị nên anh cứ đánh liều, được thì được, không được tính sau. Anh không thể để mình bỏ cuộc sớm.
Anh đã tán chị ròng rã nửa năm trời, tất nhiên không phải bằng thủ thật mà bằng tấm chân tình của anh. Và thật không ngờ, thời khắc chị nhận lời yêu anh đã khiến anh sung sướng nhảy lên như một đứa trẻ. Đó là lúc anh thấy mình làm đươc một việc lớn nhất trong đời từ khi sinh ra. Và chị cũng cảm thấy hạnh phúc trước niềm vui của anh, chị đã nhận ra sự chân thành trong trái tim con người này.
Video đang HOT
Tuy vậy, bên chị, anh có chút tự ti. Anh luôn nói với chị &’nhà anh nghèo, em lại là tiểu thư, sau này về làm dâu lại là dâu trưởng, anh sợ em khó mọi bề. Anh mong em hiểu và thông cảm cho gia đình anh, ở quê, nghèo lại nhiều thủ tục. Nếu em yêu anh thì hãy cùng anh sát cánh, để bố mẹ yên tâm và hài lòng về nàng dâu này’. Vì anh hiểu, bố mẹ anh sẽ không vì chị giàu mà vui mừng, bố mẹ anh còn sợ gia đình không môn đăng hộ đối, sau này anh sẽ khổ. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở anh…
Bố mẹ chồng chị không khó nhưng họ cũng để xem cô con dâu trưởng săm sắn thế nào. Nhờ sự giúp sức của chồng, chị đã hoàn thành tất tần tật công việc. (ảnh minh họa)
Anh chị cưới nhau, đây đã là cái Tết thứ hai của anh chị. Nghĩ lại cái Tết đầu tiên, chị đã gồng mình lên danh sách các thứ cần mua, gồng mình tư vấn chị em chuyện đi chợ, chuyện quà cáp, chuyện sắm sửa mâm cỗ Tết, chuyện chuẩn bị mâm mũ quả, chuyện nấu nướng ra sao. Chị đã học tất tần tật những thứ đó cách đấy 3 tháng, dù nói thì chẳng ai tin. Vì yêu anh nên chị có động lực như thế, muốn chứng minh cho gia đình anh thấy, chị là cô con dâu trưởng xứng đáng chứ không phải như nhiều người họ hàng nghĩ, chị là tiểu thư chắc chẳng biết làm gì.
Bố mẹ chồng chị không khó nhưng họ cũng để xem cô con dâu trưởng săm sắn thế nào. Nhờ sự giúp sức của chồng, chị đã hoàn thành tất tần tật công việc. Chị không giỏi gói bánh chưng nhưng cũng vào nhờ mẹ chồng tư vấn. Mấy món Tết quê chồng hay nấu, chị không hiểu cũng nhờ mẹ chồng dạy, vì thế, mẹ chồng rất quý chị, khen chị biết học hỏi và thân thiện. Cuộc sống gia đình trở nên ấm cúng.
Anh cũng cảm thấy vui vì mẹ chồng con dâu thoải mái với nhau. Chị sống ở nhà chồng, chẳng có việc gì là chị không tận tụy. Sáng dậy sớm dọn dẹp, quét nhà cửa, giặt giũ, rồi lại chuẩn bị cơm nước cho cả nhà. Lắm hôm rảnh, chị lại chuẩn bị cả những món ăn lạ, khiến cả nhà rất vui, ăn uống quây quần cùng nhau. Không khí ấy từ khi chị về mới có, trước giờ nhà nhiều đàn ông nên chẳng chuẩn bị mấy món ăn cầu kì, chỉ là mấy món đơn thuần do mẹ chồng tự làm…
Một cái Tết đã qua, lại một cái Tết nữa sắp đến. 29 Tết rồi, chị lại ngồi bên gia đình chồng, bên bố mẹ để gói bánh chưng và chuẩn bị Tết cho các cụ. (ảnh minh họa)
Cả một cái Tết, mọi thứ từ A đến Z, chị lo cả. Tiền bạc cũng không đáng là bao nhưng chị muốn cho bố mẹ có được một cái Tết ấm cúng và đầy đủ. Chị chưa bao giờ nhắc chuyện tiền trước mặt anh, lúc nào chị cũng nghĩ, tiền bỏ ra cũng là để lo cho gia đình. Tết chị biếu bố mẹ mấy triệu, còn lại các khoản trong nhà là sắm sửa hết. Chị yêu thương anh nên cũng trân trọng gia đình chồng. Nhiều khi thấy chị thoáng quá, anh còn hãm lại, sợ là sau này vợ chồng khó khăn. Chỉ cần tính sởi lởi ấy thôi cũng đủ để anh tôn trọng và quý mến chị rồi. Cả hai người có cuộc sống thoải mái, hạnh phúc bên gia đình chồng…
Một cái Tết đã qua, lại một cái Tết nữa sắp đến. 29 Tết rồi, chị lại ngồi bên gia đình chồng, bên bố mẹ để gói bánh chưng và chuẩn bị Tết cho các cụ. Nhìn chồng hạnh phúc, chị vui lắm. Anh luôn tự hào về vợ, lúc nào cũng khen ngợi vợ và bố mẹ chồng cũng không còn nghĩ chị là cô tiểu thư khuê các, chẳng biết làm ăn gì nữa. Trước đây, đúng là chị không biết làm ăn gì thật nhưng qua thời gian, chị cũng cố gắng học hỏi và khiến mình trở thành một cô con dâu được khen ngợi.
Nay anh và chị đã không còn ở chung bố mẹ chồng vì đã ra ngoài lập nghiệp nhưng mỗi lần về thăm bố mẹ, chị lại cảm thấy yêu thương và gần gũi biết nhường nào. Tết năm nào cũng vậy, ở bên gia đình chồng, dù có chút nhớ nhà nhưng thật may, chị không còn cảm giác cô đơn và xa lạ, thật sự cảm thấy ấm cúng và hạnh phúc! Chị kính trọng bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ của mình, không bao giờ tính toán do dự bất cứ thứ gì. Có thể giúp được bố mẹ, biếu được bố mẹ, chị sẵn sàng vì chị biết, với anh, bố mẹ vẫn là người kính yêu nhất. Yêu chồng thì phải yêu cả bố mẹ chồng… Bây giờ, người ta luôn ca ngợi chị là một nàng dâu thảo.
Theo VNE
10 năm vô sinh vì bị chồng lừa dối
Hóa ra tôi không hề bị vô sinh như tôi đã tưởng. Đó chỉ là sự dối trá quá trắng trợn và nhẫn tâm của chồng tôi.
Khi ngồi lại để viết những dòng này, nước mắt tôi dường như khô cạn, và nỗi đau khiến tôi kiệt sức. Còn vài ngày nữa là bước sang tuổi 40 rồi, vậy mà tôi vẫn chơ vơ giữa đời: không gia đình, không con cái. Phải, tôi chẳng còn gì cả, ngoài một nỗi hận thù đến xương đến tủy...
Mười năm trước tôi gặp và quen anh. Khi ấy, cả hai đều là nhân viên mới và được công ty cử đi đạo tạo nghiệp vụ ở nước ngoài. Vì quãng thời gian học hành khá lận đận nên lúc ra trường và bắt đầu đi làm tôi cũng đã ngót 30, anh thì hơn tôi 5 tuổi. Vì chẳng còn trẻ trung gì nên sau một năm gần gũi và nảy sinh tình cảm, chúng tôi đã tính đến chuyện kết hôn. Đám cưới được tiến hành ngay khi cả hai về nước. Tuy thời gian tìm hiểu nhau không nhiều, nhưng tôi thực sự thấy tin tưởng và muốn gắn bó với anh. Hơn nữa, anh là người ân cần và quan tâm, chăm sóc tôi rất nhiều.
Cuộc sống của tôi sau khi kết hôn nói chung là khá êm đềm. Tuy phải làm dâu nhưng mẹ chồng tôi đã già lắm rồi và cũng khá hiền lành. Nghe kể bà mồ côi từ nhỏ, không có chồng và mãi sau này mới "kiếm" được mình anh. Biết được hoàn cảnh như vậy nên tôi thực sự rất thương mẹ. Tôi cố gắng chăm sóc cho bà để phần nào bù đắp được quãng thời gian vất vả trước đây. Vì vậy, từ những ngày đầu làm dâu, bà có vẻ rất "ưng" tôi.
Chỉ buồn một nỗi là mãi mà tôi vẫn chưa có con. Vì đã nhiều tuổi rồi nên tôi sốt ruột lắm, cứ thấp thỏm mong ngóng từng ngày. Chồng thì trấn an: "Có phải ai cưới xong cũng có con ngay đâu, em lo lắng làm gì...". Rồi anh nói tôi dồn sức cùng anh xây nhà trước đã, để khi nào có con thì nhà cửa cũng đàng hoàng rồi, lúc ấy chỉ phải tập trung lo cho con thôi. Thấy anh nói có lí nên tôi gắng tích cóp, vay mượn thêm bên ngoại để làm nhà. Dù lương hai vợ chồng lúc ấy khá cao nhưng cũng mất tới hơn 3 năm chuẩn bị và bắt tay thực hiện, chúng tôi mới có được căn nhà hoàn chỉnh.
Tuy vẫn còn nợ một số tiền nữa nhưng với mức lương hiện tại, chúng tôi tính chẳng mấy mà trả hết. Lúc này, tôi tự nhủ sẽ chỉ tập trung vào chuyện con cái thôi.
Vậy mà càng mong thì càng mất, hơn 3 năm rồi mà tôi vẫn chẳng có dấu hiệu bầu bí gì. Đi khám hiếm muộn ở đâu bác sĩ cũng nói tôi hoàn toàn bình thường, và kết quả khám của chồng cũng thế. Tôi bắt đầu thấy mất tinh thần, nhiều đêm, tôi trằn trọc nghĩ ngợi cho tới sáng vì buồn bực, chán nản. Tôi không hiểu sao chúng tôi chẳng gặp vấn đề gì mà mãi vẫn không đậu thai.
Rồi chẳng may mẹ chồng tôi lại đổ bệnh. Đưa bà đi khám chúng tôi mới tá hỏa vì mẹ bị ung thư. Dù vẫn ở giai đoạn điều trị được nhưng mẹ suy sụp lắm! Lúc nào bà cũng nói: "Mẹ già rồi, chẳng mấy nữa mà chết. Các con cứ để mẹ ở nhà chứ đi viện nhiều làm gì cho tốn kém". Biết mẹ thương con nên tôi và chồng thì chỉ biết động viên bà thật nhiều, và cố gắng dồn tiền vào chạy chữa. Tôi mong mẹ tai qua nạn khỏi, vì nhà vốn đã neo người rồi. Bà thì cứ liên tục giục tôi sinh cho đứa cháu, bà nói cả đời bà cũng chỉ mong đến lúc thấy mặt cháu nội rồi có ra đi cũng thanh thản.
Biết mẹ chồng sốt ruột, mà bản thân cũng thế nên tôi bàn với chồng đi thụ tinh nhân tạo. Nào ngờ vừa đề nghị thì chồng đã nổi giận quát tháo, anh bảo tôi ích kỉ và không biết thương mẹ. Rằng bây giờ riêng tiền viện của mẹ và tiền trả nợ đã ngốn hết lương tháng của hai vợ chồng rồi. Nếu tôi muốn thụ tinh nhân tạo thì khác nào bắt mẹ về chờ chết. Anh nói đúng nên tuy có buồn, tôi vẫn không dám giận chồng. Dù sao thì hai vợ chồng cũng đều bình thường nên tôi hi vọng là từ từ con sẽ đến.
Anh không muốn có con với tôi vì anh đã có con riêng. (ảnh minh họa)
Nhưng phải đợi thêm 4 năm dài đằng đẵng nữa mà không có kết quả gì. Mẹ chồng tôi cũng ra đi vì không qua khỏi. Suốt thời gian đó, tôi thực sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Ngoài thời gian đi làm ở công ty, tôi phải dốc sức lo chăm sóc mẹ chồng ốm đau. Tuy vất vả nhưng tôi không quản ngại vì đó là trách nhiệm của mình. Tôi chỉ khổ tâm là con chưa đến mà mẹ chồng lại không chịu hiểu điều đó. Suốt mấy năm trời, vì sốt ruột nên bà bắt đầu quay ra đay nghiến tôi. Ban đầu, bà còn hỏi gần hỏi xa xem tôi có vấn đề gì không, rồi bà trách tôi không chịu chạy chữa. Sau đó, bà than rằng do vô phúc nên con dâu không chịu đẻ cho bà đứa cháu đích tôn. Những lời chì chiết từ nhẹ đến nặng, ngày nào tôi cũng phải nghe trong lúc cho bà ăn, lúc tắm rửa và thậm chí cả lúc cho bà đi vệ sinh. Bao lần tôi ứa nước mắt nhưng đành nín lặng. Cuối cùng, trước lúc ra đi, bà vẫn nhìn tôi trừng trừng như thể hận thù tôi vậy.
Mẹ mất, nhà chỉ còn hai vợ chồng với nhau nên đã buồn lại càng thêm buồn. Tôi liền nhắc lại chuyện con cái với chồng, lúc này anh chỉ ậm ừ cho qua. Biết anh vẫn buồn vì mất mẹ nên tôi không dám giục nhiều. Xưa nay vốn chỉ có 2 mẹ con với nhau nên giờ hẳn là anh hụt hẫng lắm. Nhưng qua giỗ đầu của mẹ rồi anh vẫn chẳng bận tâm chút nào, nên tôi mới làm căng. Trước giờ, anh luôn nhẹ nhàng an ủi, động viên tôi nên gần như vợ chồng tôi không khi nào to tiếng. Còn bây giờ những trận cãi vã xảy ra thường xuyên, tôi không còn nhẫn nhịn anh được nữa. Tôi là phụ nữ và cần có con, thời gian chờ đợi với tôi quá lâu rồi. Tới mức, tôi phải dọa viết đơn li hôn anh mới chịu hứa là sắp xếp công việc để lo chuyện con cái. Chúng tôi dự định tháng tới sẽ xin nghỉ phép dài để đi thụ tinh nhân tạo. Vậy là, cuối cùng tôi cũng đã nhen nhóm được niềm vui sau bao ngày chờ đợi...
Nhưng chính trong những ngày mong ngóng để đón con đó, tôi vô tình phát hiện ra sự thật vô cùng khủng khiếp. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng và không tin nổi rằng đó là sự thật, rằng những ngày qua tôi sống trong lừa dối. Rằng những bát thuốc bổ anh ân cần sắc cho tôi uống mỗi ngày kia, chính là thứ thuốc ngừa thai mà tôi không hề hay biết. Khi nghe được anh nói chuyện điện thoại với người đã bán cho anh mấy năm nay rằng: "Chị không phải cắt cho em nữa, giờ cô ấy đòi thụ tinh nhân tạo rồi nên khỏi cần ngừa..." thì tôi mới ngã ngửa. Tôi muốn lao vào để cào xé anh nhưng không thể, tôi gục ngã...
Anh thú nhận rằng đã từng có 2 đứa con với người khác trước khi đến với tôi, mẹ đứa bé không may mất rồi nên bao năm qua anh phải nhờ người nuôi dưỡng giúp, và hàng tháng gửi tiền cho chúng. Anh muốn dần dần thuyết phục tôi đưa các con về sống cùng, thay vì đẻ thêm đứa nữa. Nhưng dù có nói gì thì làm sao tôi chấp nhận được mình bị lừa dối trong suốt thời gian dài như thế. Sao anh không nói sớm hơn, tôi có thể nuôi 2 đứa con của anh, nhưng không thể bắt tôi không sinh đứa con mà tôi mong đợi được. Tại sao anh lại tàn nhẫn với tôi như thế? Tại sao anh nhẫn tâm lừa dối cả người mẹ đáng thương của mình? Không, không bao giờ tôi có thể tha thứ được.
Giờ tất cả muộn quá rồi, tôi đã đau như không thể đau thêm được nữa. Tôi hận chồng, hận chính mình đã ngu ngốc mà không nhận ra. Giờ cuộc đời tôi thành ra lỡ dở, làm sao tôi có thể sống tiếp được đây?
Theo VNE
Chồng bỏ bồ nhưng không về với vợ Chồng bỏ bồ nhưng không về với vợ. Anh nói cần có thời gian. Thời gian để vượt qua mặc cảm tội lỗi hay là để quên người cô bồ cũ của anh. Đó là trường hợp của chồng tôi. Anh ấy ngoại tình, rồi tự động ra ngoài ở với bồ bất chấp sự đau khổ của tôi, lời khuyên can của...